Nhan Thi liếc nhìn Bội Hỉ đứng ngoài thềm. Nha đầu như hiểu ý, nhanh chóng bước vào. Lúc ngang qua chỗ Lục Chính, cô nương đi quá vội vàng nên bị trượt chân. Được Lục Chính kịp thời đưa hai tay ra đỡ, túi vải trong ngực áo hắn vì vậy mà rơi ra ngoài. Nha đầu giúp hắn nhặt lên, kính cẩn hành lễ đa tạ.
Sau khi quay về bên cạnh Nhan Thi, Bội Hỉ lập tức ghé vào tai nàng thì thầm gì đó.
Nghe xong, Nhan Thi nói với Ngô Hà:
"Huynh thà để bản thân gánh thêm một tội, tự mình đưa đầu vào lưỡi đao cũng không khai ra kẻ bất nhân bất nghĩa đó, đáng sao?"
Ngô Hà không nói lời nào nữa, nước mắt rơi lã chã xuống cằm, nhỏ từng giọt trên sàn nhà, thấm ướt đầu gối hắn.
Nàng nâng giọng:
"Vương thị vệ, nhờ ngài đưa người đó trở vào."
Lương Vân được thị vệ cưỡng ép bước vào cửa, hai tay trói sau lưng, gục đầu quỳ giữa phòng.
"Lợi dụng mọi người không để ý vị công tử này đã lén trốn ra ngoài bằng cửa sau. May mà Nhan cô nương kịp thời phát hiện, bảo thuộc hạ lập tức đuổi theo." Thị vệ bẩm báo.
Nhan Thi lấy ra vật chứng thứ ba:
"Đây là thanh chủy thủ được tìm thấy ở hiện trường, trên cán có khắc một chữ "lương", là ký hiệu được dùng để đánh dấu vũ khí của nhà họ Lương các người."
Lương Vân biết không thể thoát tội, hắn kích động đi bằng hai đầu gối tới trước Tô Thống:
"Là ta đã làm chuyện có lỗi với huynh, nhưng ta không có ý giết người. Ta và Ngô Hà cũng chỉ bị Lục Chính xúi giục. Cầu xin huynh nói với Tô tướng quân giơ cao đánh khẽ, tha mạng cho ta được không?"
"Lương Vân."
Lục Chính gân cổ quát hắn:
"Ngươi đang nói cái gì chứ?"
Lương Vân quay lại nhìn hắn, mặt đẫm lệ, nước mũi chảy nhem nhuốc xuống khóe môi:
"Huynh đừng quanh co chối tội nữa, hôm nay chúng ta không ai thoát được đầu. Bọn họ đã thu thập được tất cả bằng chứng rồi."
"Bịa đặt."
Lục Chính cau môi:
"Ta xúi giục các ngươi bao giờ?"
"Là huynh hậm hực chuyện Tô Thống buông lời trù rủa vào đầu buổi tiệc. Lại không cam tâm với thái độ cứng rắn của Tô Thống hiện giờ. Nên bảo hai người chúng tôi mai phục ở sau rặng trúc, ý đồ cho huynh ấy một bài học, thị uy cảnh cáo. Ai ngờ đúng lúc bị nhị phu nhân phát hiện." Ngô Hà tức nước vỡ bờ. Thấy Lương Vân đã nhận tội, hẳn cũng chẳng chần chừ kéo Lục Chính xuống chết cùng.
"Trước khi ta bị chúng ném xuống giếng, lợi dụng lúc ta sơ hở, Lục Chính đã dùng một loại bột trắng làm mù tầm nhìn của ta." Tô Thống nói.
Vương thị vệ tiến lại gần Lục Chính xem xét:
"Bẩm đại thiếu gia, trong móng tay của Lục công tử quả nhiên còn lưu lại một ít bột trắng."
Bội Hỉ nhanh miệng chen vào:
"Lúc nãy khi Lục công tử đỡ nô tỳ đứng dậy đã làm rơi một chiếc túi vải, trồng bên ngoài không giống là túi thơm.
Có khi nào dùng để đựng thứ bột đó?"
Vương thị vệ chìa tay đến trước mặt Lục Chính:
"Công tử, phiền ngài cho thuộc hạ xem thử chiếc túi vải kia."
"Tại sao ta phải đưa cho ngươi? Ngươi nghĩ mình có thân phận gì mà dám..."
"Sao lại không thế? Liên quan tới danh dự và tính mạng của nhiều người, bồn vương nghĩ ngươi không nên chậm trề." Lôi Hiển phe phẩy quạt, bảo.
"Chỉ là túi hương cũ do mẫu thân ta tặng, bên trong nào chứa bột trắng gì đó như lời Tô Thống nói."
"To gan."
Dạ Trúc nghiêm giọng:
"Dám bất kính với nhị vương gia. Lời ngài nói ngươi còn không y lệnh."
"Lục công tử, bên trong có chứa bột trắng hay không mang ra cho mọi người cùng xem là sẽ rõ."
Nhan Thi mạo muội nói thêm một cầu:
"Trừ phi, ngài có tật giật mình."
Lục Chính nhất thời á khẩu, ngậm tức chỉ mặt nàng. Sau cùng nóng nảy phác tay đáp:
"Cô đừng hòng vu khống ta."
"Sao hả? Ngươi vẫn chưa chịu hợp tác?" Lôi Hiển uy nghiêm hỏi.
Vào tiết mùa đông lạnh giá, nhưng Lục Chính lại thấy toàn thân mình nóng lên như giữa hè oi bức. Lòng bàn tay hắn rịn đầy mổ hôi.
"Phụ thần." Hẳn nhìn Lục đại nhân.
Thấy hẳn nói năng lấp lửng, khúm núm sợ sệt, Lục đại nhần như đoán được điều gì:
"Chẳng lẽ con..?"
Lục Chính thôi nhìn thẳng vào ông, chỉ lặng lẽ cụp mắt. Trông bộ dạng tim đập chân run của hắn, Lục đại nhân tức tới mức lồng ngực muốn vỡ ra.
Ông thở dài một tiếng, quát:
"Mau giao ra đây."
Khi Lục Chính đặt túi vải vào tay thị vệ, tất cả mọi người bắt đầu chỉ trỏ, trách mắng ba người bọn họ. Riêng Tiêu Chấn cảm thấy vô cùng hả dạ, có chút thỏa mãn lẫn nhẹ nhõm thoáng hiện lên trên dung nhan tuấn tú.
Dạ Trúc truyền túi vải đến cho Lôi Hiển xem xét, sau đó hắn cất giọng:
"Mọi chuyện xem như đã sáng tỏ, bổn vương sẽ..."
"Nhị vương gia, xin thứ tội cho ta đã chen lời." Tô Thống bước ra giữa phòng, nghiêm túc thỉnh cầu.
Lồi Hiển ngạc nhiền hỏi:
"Ngudi con dieu gi muon noi?"
"Lục Chính tính xấu khó bỏ, chuyện ngày hôm nay nhất định hắn phải chịu hình phạt thích đáng. Nhưng ức hiếp kẻ yếu, hãm hại người hiền không phải là việc lần đầu hắn làm."
Lục đại nhân cho rằng Tô Thống được thế dồn ép người, muốn đẩy Lục Chính vào đường thân bại danh liệt. Nên ông ta lật đật quỳ xuống:
"Con cái làm sai, phụ mẫu như thần cũng nên chịu một phần trách nhiệm. Lục Chính hành xử ngông cuồng suy cho cùng đều là do thường ngày thần đã nuông chiều quá mức."
Lục đại nhân cúi mặt rất sâu, khẩn khoản cầu xin:
"Nhưng thần có thể bảo đảm trong chuyện càn quấy hôm nay là một phút bốc đồng, ngạo mạn. Lục Chính hoàn toàn không hề có ý định giết người. Xin nhị vương gia minh xét, cho nó một con đường sống."
Lôi Hiển im lặng giây lát, không khí bên trong phòng tiệc vốn đã căng thẳng, nay càng tăng thêm áp lực. Hắn bỗng nhếch mép cười:
"Đại nhân nói đúng, là do ông dạy bảo không nghiêm, xét kỹ thì ông cũng nên chịu phạt."
Nghe mấy lời trách mắng từ miệng Lôi Hiển thốt ra, Lục đại nhân không khỏi run rẩy trong lòng. Khom lưng mỗi lúc càng sâu, chẳng dám ngẩng đầu.
"Nhị vương gia."
Tô Thống nói tiếp:
"Hơn mười năm trước, vào kỳ thi Ưu Tú của Học Đường, Lục công tử từng được biết đến với bức tranh Hồng Mai Rực Rỡ. Từ đó rạng danh khắp kinh thành."
Đoán được Tô Thống sắp nhắc tới chuyện gì, thần sắc Lục Chính trở nên trắng bệch.
Y nhìn hắn, một nỗi uất ức khắc sâu trong ánh mắt:
"Nhưng bức tranh đó vốn không phải do Lục Chính vẽ ra."
Cả phòng tiệc lần nữa chấn động.
"Y của ngươi nói Lục Chính đã gian lận trong kỳ thi Ưu Tú sao?" Lôi Hiển hỏi.
"Bức tranh đó là do chính tay ta vẽ. Lợi dụng lúc ta lơ là, Lục Chính đã đánh tráo bài thi của ta, rồi ghi tên hắn lên bức Hồng Mai Rực Rỡ, đi trước một bước, nộp cho giám khảo chấm thi." Tô Thống nhìn dáng vẻ mồ hôi nhễ nhại của Lục Chính, nói từng chữ rành mạch rõ ràng
Nhận thấy việc có tính hệ trọng, Lôi Hiển cẩn thận nhắc nhở y:
"Tô công tử, chuyện này liên quan đến rất nhiều người, mong rằng ngươi không phải vì lòng riêng mà cố ý vu cáo."
"Thảo dân có thể làm chứng cho Tô công tử."
Tiêu Chấn từ sau hàng người bước ra, cúi đầu hành lễ:
"Thảo dân Tiêu Chấn tham kiến nhị vương gia."
Lôi Hiển dò hỏi:
"Ngươi là...?"
Tiêu Chẩn cương trực đáp:
"Thảo dân là con trai của thương nhân Tiêu Chí Hải."
Dạ Trúc bẩm nhỏ với Lôi Hiển:
"Là một thương nhân chuyên buôn bán vải có tiếng ở kinh thành, hằng năm vẫn đều đặn cung cấp vải cho hoàng cung."
Lôi Hiển miễn lễ, cho phép Tiêu Chấn đứng dậy. Lệnh hắn kể rõ đầu đuôi.
Hôm ấy buổi thi diễn ra trong sân lớn của Học Đường, khi nén hương được thắp lên tất cả các thí sinh đều ngồi vào đúng vị trí đã sắp xếp. Tiêu Chấn ngồi ở hàng ghế cuối cùng, bên trái là Tô Thống, kế tiếp nữa là chỗ của Lục Chính.
Lúc mọi người đang chăm chú làm bài, Lục Chính vẫn mải mê cắn bút. Chốc chốc vẽ nguệch ngoạc vào tờ giấy trắng phẳng phiu. Nét mặt trống rỗng như chẳng nảy ra được chút ý tưởng nào.
Hết hai tuần hương, số giấy bị vo tròn nhăn nhúm đã chất thành đống dưới chân Lục Chính. Tiêu Chấn tạm thời hoàn thành những bố cục cơ bản mà bản thân mong muốn, nhưng cảm giác như bức tranh của mình vẫn thiếu một thứ gì nổi bật, thế nên Tiêu Chấn dừng lại, nghĩ xem rốt cuộc đã vẽ sai phần nào. Lúc ngầng đầu, trông thấy
Tô Thống hoàn thành bài thi rất sớm.
Thời điểm sắp hết ba tuần hương, Lục Chính bỗng nhiên làm rơi mực lên người Tô Thống. Y phục, mặt và tay y đều bị nhuộm đen sì. Không còn cách nào khác đành xin phép người giám thi ra ngoài rửa sạch.
Lợi dụng Tô Thống rời khỏi chỗ ngồi, người giám thi không để ý, Lục Chính đã lập tức đánh tráo bài thi của hắn với y. Rồi ghi tên mình lên bức tranh. Tiếng trống "thùng thùng" báo hiệu ba tuần hương đã hết, tất cả thí sinh đồng loạt nộp bài. Lục Chính thuận lợi dâng bức tranh đến tay giám khảo đầu tiên. Khi Tô Thống vội vã quay lại mới phát hiện mọi sự đều là âm mưu của Lục Chính bày ra.
Tô Thống từng đến gặp giám khảo chính của kỳ thi Ưu Tú, mong giành lại công bằng. Nhưng sự việc đã nhanh chóng bị giấu nhẹm, vì Lục Chính dựa vào quyền thế của Lục đại nhân để mua chuộc giám khảo chính từ lâu.
"Sau khi Tô công tử mất tích, huynh tưởng rằng chuyện này sẽ chìm xuống vực sâu, ma không biết quỷ không hay. Nhưng huynh lại chẳng thể ngờ rằng tất cả đều bị ta nhìn thấy." Tiêu Chấn nói với Lục Chính.
"Nếu chuyện này là sự thật, vậy thì tội ngươi phạm phải không chỉ có gian lận thi cử mà còn là tội khi quân." Lôi Hiển tức giận gập phạch quạt giấy vào lòng bàn tay phải.
Hai chân Lục Chính mềm nhũn như sắp tan ra, hắn ngã quỳ trên đất, bẩn loạn chỉ vào mặt Tiêu Chẩn:
"Lời họ nói suông, không có gì làm chứng."
Dập đầu:
"Xin nhị vương gia minh xét, bức tranh đó thật sự do chính tay ta vẽ."
Thấy hắn vẫn cứng miệng không thừa nhận, Tô Thống tự tin bảo:
"Hồi nhị vương gia, ta có bằng chứng."
Y hướng ra cửa gọi:
"Nghiêm tiền sinh, ông vào được rồi."
Ngoài cửa, ông lão có mái tóc bạc trắng, hai tay nâng một quyển trục cao ngang trán, cúi đầu cung kính chậm rãi bước vào. Vừa thấy người đàn ông này, sắc mặt Lục Chính xanh như cắt máu.
Người đó quỳ xuống hành lễ:
"Thảo dân Nghiêm Gia Duy tham kiến nhị vương gia."
Dạ Trúc ngờ ngợ:
"Hình như ông ta từng là sư phụ trong Học Đường, nhưng vào mười năm trước đã từ chức, hồi hương."
Tiều Chẩn tiếp lời:
"Hồi vương gia, Nghiêm sư phụ năm đó được cử làm giám khảo chính của cuộc thi Ưu Tú tại Học Đường."
"Thảo dân biết tội nên đến đây để thỉnh tội." Nghiêm Gia Duy hối hận vô cùng.
Dạ Trúc bước xuống bậc cao, mang quyền trục trong tay ông ta dâng lên cho Lôi Hiển.
"Đây là bức Hồng Mai Rực Rỡ đoạt giải quán quân của kỳ thi Ưu Tú. Sau khi thánh thượng ban thưởng và khen ngợi Lục công tử, bức tranh này được lưu giữ lại Học Đường. Cách đây một ngày, được Tô công tử mang về phủ tướng quân trước sự đồng ý của các sư phụ khác." Giọng Nghiêm Gia Duy khàn khàn.
Lôi Hiển ngắm lâu một chút, gật gù tán tụng:
"Quả nhiên là bức tranh xuất sắc, nét vẽ sống động, màu sắc tươi sáng, đặc biệt là nữ nhân trong tranh không chỉ xinh đẹp mềm mại mà còn ánh mắt như có linh hồn."
Nghiêm Gia Duy liếc qua Lục Chính, căm hận nói:
"Năm ngày trước, khi thảo dân sắp bị người ta ra tay hòng diệt khẩu, may nhờ Tô công tử có mặt kịp thời, cứu thảo dân thoát khỏi cửa tử."
Ông ta day dứt nâng giọng:
"Đối với việc thảo dân đã làm, vậy mà Tô công tử vẫn lựa chọn lấy đức báo oán, khiến thảo dân hối hận vô cùng."
Tô Thống tiếp lời:
"Phía trong quyển trục còn cất giữ một thứ."
Lôi Hiển nghe vậy liền mở đầu quyền trục ra xem thử, quả nhiên có phát hiện. Tô Thống dùng mảnh ngọc trên thắt lưng mình, ướm vào mảnh ngọc Lôi Hiển vừa tìm thấy bên trong quyền trục. Ghép lại thành một khối ngọc lưu ly hình tròn hoàn chỉnh.
Lôi Hiển thịnh nộ:
"Lục Chính, ngươi còn gì để biện minh?"
Bị bại lộ một cách triệt để, Lục Chính hết đường chối cãi. Quá hoảng sợ nên đã lăn ra ngất xỉu. Lục đại nhân cứ quỳ mọp dưới sàn nhà không chịu ngẩng đầu, phần là vì thất vọng và bất lực, phần nữa là hổ thẹn với nhà họ Tô.
Giải quyết xong vấn đề, Lôi Hiển đứng dậy, chậm rãi bước xuống. Ánh đèn chiếu lên đường chỉ thêu trên y phục của hắn, óng ánh như phát sáng:
"Chuyện hôm nay xem như đã rõ ràng. Nhưng bổn vương vẫn cần xử lý theo trình tự."
Tô Thống hiểu điều này, bằng lòng tuân thủ:
"Vâng."
Lôi Hiển quay sang Tô Thiệu, từ biệt:
"Bon vudng khong lam phien quy phu nla."
Chẳng biết vô tình hay cố ý, hắn khẽ dời ánh mắt về phía Nhan Thi, rồi chợt dừng lại. Khá lâu mới quay đầu tiến ra
cua:
"Đưa Lục Chính, Nghiêm Gia Duy và những kẻ có liên quan đến sự việc ngày hôm nay đi thẩm vấn lại. Đề chúng ký tên điểm chỉ vào tờ khẩu cung. Đợi bồn vương bẩm báo với phụ hoàng xong sẽ quyết định hình phạt cho chúng."
Dạ Trúc bước theo sau lưng Lôi Hiển, cung cúc đáp: