Đôi Mắt

Chương 44



Khi Dư Thần Dật và Cố Châu Lâm rời khỏi bệnh viện thì trời đã tối, Dư Thần Dật mặc trên người bộ quần áo sạch sẽ, là khi Cố Châu Lâm đến nhà tìm anh thấy cả người anh ướt sũng nên đã thay cho anh.

Bọn họ cùng nhau gọi xe đi đến cục cảnh sát, Dư Thần Dật một mình đi vào trong phòng lấy lời khai, một nữ cảnh sát thấy sắc mặt Dư Thần Dật có chút trắng bệch nên cố ý rót cho anh một ly nước ấm.

“Cảm ơn.” Dư Thần Dật mỉm cười với cô, hai tay ôm ly nước, cẩm thận bưng nước ấm lên miệng nhấp một ngụm nhỏ.

Tóc của anh vì một loạt chuyện xảy ra gần đây mà chưa có đi cắt lại, có chút dài ra, mềm mại dính vào sườn mặt anh, làm cho gương mặt vốn dĩ không lớn của anh càng có vẻ nhỏ hơn. Ánh mắt trong suốt của anh ngây ra nhìn chằm chằm vào mặt bàn, áo hoodie freesize màu xanh bao lấy cơ thể mảnh khảnh của anh, cả người đều trông có vẻ dịu dàng ngoan ngoãn.

Cảnh sát tìm kiếm ghi chép báo án lần trước của Dư Thần Dật xem một chút, nhìn ánh mắt nghiêm túc xen lẫn chút dịu dàng, ngay cả giọng điệu xử lý việc chung chung cũng nhẹ nhàng đi không ít. “Chúng tôi đã tìm chủ thuê nhà, liên lạc với người thuê nhà cách vách, nhưng người đó bây giờ đang ở nước ngoài, khi cậu ta nhận điện thoại cũng rất bất ngờ, cậu ta nói cậu ta thuê nhà đó để chứa đồ, bây giờ chúng tôi nghi ngờ nhà cách vách đã bị xâm phạm bất hợp pháp, vẫn cần tiếp tục điều ra thêm, nếu có tin tức gì sẽ liên hệ với cậu trước, cậu không cần lo lắng quá.”

“Vâng, cảm ơn.” Dư Thần Dật gật đầu, ngước mắt nhìn cảnh sát mỉm cười, đôi mắt hình bầu dục khi mỉm cười sẽ hơi cong lên, trông vô cùng xinh đẹp.

Cảnh sát lại nhắc nhở: “Cửa nhà cậu có lẽ đã bị sao chép chìa khóa mới rồi, đề nghị cậu lập tức đổi cái mới đi, bằng không có thể sẽ bị tên kia lẻn vào đấy.”

Khi Dư Thần Dật nghe thấy chuyện chìa khóa bị sao chép, đuôi mắt không khỏi giật giật, biểu tình trên mặt vẫn bình tĩnh, khóe miệng ban nãy còn treo nụ cười vẫn chưa mất đi, “Tôi biết rồi, sẽ lập tức đổi ngay đây, cảm ơn các anh.”

Cố Châu Lâm ngồi trên băng ghế dài ngoài cửa đợi Dư Thần Dật, hắn nhìn cửa sắt đang đóng chặt, trong lòng lại không chút lo lắng nào, cúi đầu gửi một tin nhắn cho người bạn bên nước ngoài, nói: Cảm ơn.

Sau khi hắn gửi tin nhắn xong thì cất điện thoại vào lại trong túi, nghĩ thầm, sau chuyện này, hắn bảo Dư Thần Dật dọn đến nhà hắn sống, Dư Thần Dật chắc sẽ không nói muốn dọn ra nữa.

Hắn đột nhiên nhớ tới chuyện lần trước Dư Thần Dật bỗng nhiên nói muốn dọn về nhà, không nhịn được nhíu mày lại.

Lá gan của Dư Thần Dật hình như lớn hơn tưởng tượng của hắn một chút, lúc quấy rối anh trong tàu điện ngầm Dư Thần Dật cũng chỉ cùng hắn sáng đêm đi làm một khoảng thời gian liền ngừng lại, lúc bị kéo vào nhà vệ sinh làm loại chuyện đó, vậy mà anh cũng chỉ ở nhà hắn có 2 tháng ngắn ngủi, nếu không phải Dư Thần Dật khăng khăng làm như vậy……

Cố Châu Lâm liếm liếm môi, trong mắt đều là ý cười càn rỡ — Nếu không phải như vậy, hắn vốn không định dọa Dư Thần Dật sợ tới mức này…….

Nhưng bị dọa đến mức không đứng dậy được, chỉ có thể nước mắt nước mũi bò trên mặt đất, đập đầu vào tường trong phòng tắm, run rẩy trả lời điện thoại của hắn, thật sự……rất đáng yêu nha.

Sau khi Cố Châu Lâm lắp camera trên trần nhà trong phòng tắm của Dư Thần Dật, hắn nhớ đến trước khi gọi điện thoại cho Dư Thần Dật, hắn nhìn rõ cảnh nước mắt điên cuồng chảy ra khỏi hốc mắt của anh, sắc mặt trắng bệch, khi Dư Thần Dật ngẩng cao mặt lên nỗi tuyệt vọng và sự yếu ớt thay đổi liên tục trên gương mặt anh trong màn hình giám sát, một cảm giác hưng phấn không thể đè nén nổi lên trong lòng hắn.

Nhưng không đợi anh kịp làm ra biểu tình gì, cửa phòng liền mở ra.

Cố Châu Lâm lập tức đứng lên nhìn về phía cửa, trên gương mặt hiện rõ sự quan tâm.

Dư Thần Dật bước ra đầu tiên, khi thấy Cố Châu Lâm vẫn luôn ở đó chờ anh, trong mắt tất cả đều là ánh sáng, anh gật đầu với Cố Châu Lâm như đang trấn an hắn, lúc mới chuẩn bị ra ngoài lại giống như nhớ tới cái gì, anh quay đầu lại khẽ nói câu gì đó với hai vị cảnh sát phía sau.

Cố Châu Lâm cách cánh cửa không tính là gần, hắn không nghe thấy Dư Thần Dật nói cái gì, chỉ nhìn thấy hai người cảnh sát phía sau đều lập tức nhíu mày tỏ vẻ không đồng ý, sau đó lắc lắc đầu, chính trực đáp lại hai câu.

Sau đó Dư Thần Dật gật đầu, lùi ra sau hai bước rồi mới khom người, có lẽ đang nói “Cảm ơn”, sau đó lại giống như chú chim bay về tổ, sà vào lòng Cố Châu Lâm.

Cú bổ nhào này của Dư Thần Dật không tiếc dùng lực, Cố Châu Lâm ôm lấy eo anh rồi lùi về sau hai bước mới có thể đứng vững.

Dư Thần Dật lấy lời khai xong thì có thể rời đi, hai người sóng vai bước ra ngoài, Cố Châu Lâm cúi đầu nhìn thoáng qua Dư Thần Dật, lơ đãng hỏi: “Ban nãy lúc đi ra anh nói gì với cảnh sát vậy?”

“Không có gì.” Dư Thần Dật dừng một chút rồi mới nói: “Anh hỏi cảnh sát có thể cho anh phương thức liên hệ của người thuê nhà cách vách không, dù sao cậu ấy cũng xem như là bị anh liên lụy nên mới có người lẻn vào nhà, anh muốn nói lời xin lỗi với cậu ta.”

Dư Thần Dật nhún vai, “Nhưng cảnh sát từ chối, nói mọi thứ chưa điều tra rõ ràng, bây giờ bọn họ chưa thể xác định người thuê cách vách có thật sự vô tội không, nên bảo anh nhất định phải chú ý an toàn.”

“Ừm, em cảm thấy bọn họ nói đúng đấy.” Vẻ mặt của Cố Châu Lâm có chút nghiêm túc, nhưng giọng điệu vẫn rất dịu dàng, “Anh không nên dễ dàng tin tưởng người khác như vậy, biết không?”

“Ừm…..” Dư Thần Dật dừng bước, ngẩng đầu nhìn Cố Châu Lâm.

Mắt anh trắng đen rõ ràng, con ngươi trong veo, phản chiếu rõ ràng ảnh ngược của Cố Châu Lâm.

“Vậy anh……” Dư Thần Dật nhìn Cố Châu Lâm, Cố Châu Lâm có thể nhìn thấy trong mắt anh hiện lên sự say đắm sâu sắc và tín nhiệm, ánh mắt này làm cho cả người Cố Châu Lâm nóng lên, hạ thân hoàn toàn khô nóng.

Sau đó, câu nói tiếp theo của Dư Thần Dật làm cho Cố Châu Lâm không thể khống chế chính mình nữa.

Dư Thần Dật ỷ lại nhìn hắn, giọng nói khẽ như gió thổi một cái liền bay đi, “Anh chỉ tin tưởng một mình Tiểu Lâm thôi có được không?”

“Được.” Cố Châu Lâm nói xong, vươn tay kéo Dư Thần Dật vào ngực mình, xoay người nấp vào bên trong con hẻm nhỏ, một tay bắt lấy hai cổ tay của Dư Thần Dật nâng lên trên đỉnh đầu, đặt Dư Thần Dật lên tường, xen đầu gối vào giữa hai chân Dư Thần Dật, cúi đầu hung hăng hôn anh.

Cố Châu Lâm hôn vừa dữ dội vừa tàn nhẫn, còn cuồng nhiệt gấp mấy lần hồi ở bệnh viện, hắn ghì eo anh, đầu lưỡi gần như đỉnh vào trong cổ họng anh, hai chân cong lên thỉnh thoảng đụng vào bên trên cọ xát mấy cái, bên trong con hẻm tối tăm chỉ có thể nghe thấy tiếng nức nở rất nhỏ và tiếng nước nhóp nhép.

Thật lâu sau Cố Châu Lâm mới buông Dư Thần Dật ra, sớm đoán trước được đầu gối của Dư Thần Dật sẽ bị hôn đến mềm nhũn nên vươn tay ôm chặt anh vào lòng mình, bàn tay để trên sườn mặt của Cố Châu Lâm, ngón tay nhẹ nhàng sờ nắn vành tai ửng đỏ của đối phương.

Cố Châu Lâm vẫn không nói chuyện, chờ Dư Thần Dật hít thở ổn định rồi mới ấm áp nói: “Anh ơi, anh đến nhà em ở đi? Nhà thuê của anh rất nguy hiểm, em không muốn cho anh về đó nữa.”

Bọn họ đứng trong con hẻm tối om, bên ngoài là người người tới lui trên đường cái, giống như đang ngăn cách giữa hai thế giới.

Xe cộ bên ngoài chạy không ngừng nghỉ, thỉnh thoảng chỉ có đèn xe chiếu vào, chiếu đến gương mặt đầy thỏa mãn của Cố Châu Lâm, nhoáng qua một cái chiếu sáng nụ cười trên mặt hắn.

Dư Thần Dật dựa vào lồng ngực của Cố Châu Lâm, chôn mặt vào trong quần áo của hắn, không có chiếc đèn nào chiếu lên mặt anh, biểu cảm trên mặt cũng không rõ ràng lắm.

Một tiếng hít thở rất nhỏ trôi qua, giọng nói khàn khàn của Dư Thần Dật vang lên trong bóng tối: “Được, chúng ta ở chung đi.”