Đợi Một Người Như Em

Chương 5: Theo Đuổi



Trời đông trở gió lạnh, tan tầm Châu Dương rời chỗ làm. Anh dựa cửa xe đứng đợi Khả Khả dưới sảnh công ty, 20 phút trôi qua sau giờ tan ca của Khả Khả, nghĩ cô đã về trước đó, anh nhấc điện thoại gọi cô. Đầu bên kia bắt máy, anh xác nhận Khả Khả vẫn chưa tan ca, vui vẻ đứng đợi cô, trên tay ôm chặt cái áo khoác như một vật nhỏ yêu quý trong lòng.

Hai người lên xe rời đi, Khả Khả ngồi yên trên xe, áy náy nhìn gương mặt anh đã đỏ lên vì lạnh, cô quan tâm hỏi: "Châu Dương, cậu đứng đợi tớ ngoài trời hả, tớ.." cô lúng túng muốn làm gì đó để anh đỡ lạnh nhưng không biết nên làm gì mới phải.

Thấy Khả Khả khó xử, anh vội cười, nhẹ nhàng nói: "Tớ vừa ra đứng một lúc, tớ muốn đón cậu xuống"

Nhìn cô quan tâm mình tâm tình anh bỗng vui vẻ hẳn, nghiên đầu, thú vị nhìn vẻ lúng túng của cô, nhưng thấy cô thế kia, Châu Dương cười khổ, lại nói thêm để cô yên tâm: "Không lâu lắm đâu, tớ quen thời tiết như vậy rồi!"

Cô không biết nên nói gì, liền "ừm" một tiếng.

Khác mọi bữa không mì quảng không phở không cơm, Châu Dương đưa cô đến một con phố nhỏ dừng bên quán bún cá.



Châu Dương chậm rãi kể Khả Khả nghe mấy gốc đẹp của con phố này, quán bún cá hai người đang ăn, ngon nức tiếng nằm khiêm tốn bên đường khiến ai đã ăn một lần không thể quên được vị thanh ngọt của nước bún, hay mùi thơm đậm vị, dai dai của chả cá chiên, chả cá hấp ở đây.

Ăn đồ ngon Khả Khả liền nhớ đến Vy Vy, may vì quán khá nổi tiếng, nên dịch vụ ở đây còn có ship về, Khả Khả hỏi qua chủ quán xong nhanh nhẹn đặt một phần đến công ty cho Vy Vy.

Dùng bữa được một lúc, Châu Dương hỏi cô biết con Phố này tên gì không. Khả Khả lúc đến Đà Nẵng cũng đã tìm đường đến một số gốc nhỏ để khi có dịp cô muốn cùng Vy Vy đi chơi.

"Ừm, Phố Lê Hồng Phong" cô nhìn anh đáp.

Không ngoài dự đoán, anh biết cô bạn mình chính là thích thú mấy cái này, anh vui vẻ nói thêm: "Con phố này có tên gọi là Rue Deroulède (tên một đại tá trong quân đội viễn chinh Pháp) năm 1902, đến năm 1919 được đổi lại thành Rue de la Marne, năm 1955 được đổi thành Hàm Nghi và tới năm 1975 thì được đổi thành Lê Hồng Phong và giữ nguyên cho tới ngày nay."

Nghe Châu Dương nói, Khả Khả vừa ngạc nhiên vừa thích thú, cảm thán khen anh một câu "Cậu biết nhiều thật đấy!", rồi chăm chú, ý muốn nghe anh nói nhiều hơn về nó.

Châu Dương đưa mắt nhìn một lượt các hàng quán bên đường, nói tiếp: "Tớ rất thích con phố này, khi chạy xe qua nhìn về phía sông Hàn, vào mỗi buổi chiều con đường trở nên rất đẹp và thơ mộng. Đường tuy nhỏ, vỉa hè lại khá chật hẹp, một ngày dần khang trang, tiện ích hơn, nhưng tớ vẫn thấy sự yên bình đâu đó của những căn nhà nhỏ khiêm tốn núp mình dưới hàng cây xanh kia với nhịp sống thật chậm rãi, khiến lần nào đi ngang qua cũng muốn ghé" hàng mi anh rủ xuống, cười buồn, rồi lại ngước lên nhìn cô thẳng thắng nói: "Khả Khả, nhưng mỗi lần đi ngang qua tớ lại thấy nhớ cậu"

Bất ngờ Khả Khả chưa kịp phản ứng, Châu Dương nghiên đầu nhìn cô, cười bình tĩnh nói: "Cậu còn lạnh không? Mặc thêm áo của tớ vào nhé!"

"À, không, tớ ấm lên rồi" Khả Khả thấy có chút ngột ngạt, câu nói bất ngờ đó của Châu Dương làm cô bối rối không thôi.



Châu Dương - Khả Khả là hai cái tên từ thời đại học luôn được bạn bè cùng lớp nhắc liền với nhau, đến cả Vy Vy cũng thấy vừa mắt hài lòng giao Khả Khả cho Châu Dương, đôi bạn thân khác giới đáng ngưỡng mộ này, lúc nào cũng cùng nhau học, cùng nhau ra về, cùng trốn một gốc trò chuyện, cùng đi chơi, Châu Dương luôn thể hiện sự quan tâm cho cô mà không hề che đậy gì. Ngoài Vy Vy ra, Châu Dương luôn luôn là người chia sẻ vui buồn với Khả Khả, luôn ủng hộ những quyết định, sở thích của cô. Đối với Khả Khả, Châu Dương và Vy Vy chính là gia đình nhỏ của mình.

Từ lúc về nhà tới giờ, Khả Khả vẫn chưa sắp xếp mọi suy nghĩ một cách rõ ràng, cô vùi đầu vào tập tài liệu làm dở dang ban ngày chăm chỉ làm việc mãi đến tận 12h, Khả Khả chẳng hiểu sao mình không thể ngủ được, cô lôi quyển sách tiếng Hàn của Minh Huy ra đọc, từng trang rồi lại từng trang, mãi đến khi ngủ thiếp đi.

Trễ hơn thường ngày, Khả Khả đến công ty sau khi ngủ thẳng cẳng một giấc tới sáng trong tư thế tựa lưng ở đầu giường, cổ không có điểm tựa khiến nó tê cứng, toàn thân không chỗ nào là thoải mái. Nhưng từ ngày Vy Vy tăng ca, sợ Vy Vy làm về khuya, không nghỉ ngơi đủ, Khả Khả không cho Vy Vy sang đón mình cùng đi ăn sáng nữa. Buổi sáng, Khả Khả ngủ dậy mệt mỏi không muốn ăn sáng mà đến thẳng công ty, tuy đầu ngẩng lưng thẳng bước vào văn phòng, nhưng anh chị trong văn phòng vẫn thấy sự mệt mỏi trên người cô, không nhịn được mà trêu, chị Vương nói: "Khả Khả đêm qua em vẫn động mạnh hả?" làm cả phòng không nhịn được mà cười khúc khích.

Anh Hiếu: "Đừng có mà chọc đứa em gái của tôi, chắc là vật lộn với mấy trang lằng quằng kia rồi"

Chị Châu đồng cảm nói: "Ôi trời ơi!"

Chị Tâm quan tâm hỏi: "Em không khỏe hở Khả Khả?"

Thấy mọi người ai cũng rôm rả hỏi han, Khả Khả thấy được an ủi, vui vẻ đáp: "Em không sao ạ, hơi thiếu ngủ xíu xiu thôi, mọi người cũng vất vả rồi ạ!"

Văn phòng được dịp buôn chuyện buổi sáng, mọi người nói nhau nghe về mấy từ vựng chuyên ngành khó nhằn mà họ phải tra, rồi an ủi nhau. Tuy mỗi người mỗi ngôn ngữ, mỗi ngôn ngữ lại có cái khó riêng, nhưng họ vẫn thấu hiểu được cái khó cho nhau, rồi quan tâm, giúp đỡ lẫn nhau trong khả năng của mình để cùng làm việc tốt hơn, đó là lý do Khả Khả cảm thấy rất thích văn phòng hiện tại của mình, vừa vui mà cũng rất ấm áp. Họ xì xào được một lúc thì ai về chỗ nấy nghiêm túc làm việc. Kiếm Hiệp Hay

Minh Huy vươn tay đặt lên bàn Khả Khả một hộp bánh ngọt, trên đó còn kèm một tờ giấy note:



"Chị ổn không? Bánh ngon lắm, chị ăn thử đi. Ch ị cứ kệ mọi người, rồi ăn ngon miệng nhé!" kèm một cái icon vui vẻ.

Khả Khả nhận lấy đọc xong dòng note thì nhìn sang cậu, dùng khẩu hình miệng nói: "Cảm ơn em nhiều" vui vẻ cười một cái.

Thấy cô vui vẻ hơn, Minh Huy không ý thức được cũng nhe răng cười một cái rõ vui, trông rất ngốc.

Vừa hay Khả Khả vẫn chưa ăn sáng, cô đặt hai tay lên hộp bánh thấy vẫn còn hơi lành lạnh, nhưng lương tâm không cho phép, liền ngồi dậy lịch sự mời mọi người dùng bánh chung. Mấy anh chị phì cười vì thấy cô thật thà đến mức đáng yêu, họ biết thừa hộp bánh là ai đưa cho cô, đồng loạt nhìn Minh Huy, rồi lần lượt trả lời: "Cảm ơn nhé em ăn i!", "ừ, em ăn đi Khả Khả", "Tụi anh không ăn bánh buổi sáng sớm đâu, đúng không Minh Huy" tất cả họ đều hiểu ý nhau, che miệng cười thầm.

Minh Huy nghe mọi người trêu đến nổi hai tai ửng lên, ngại không đáp.

Khả Khả để ý liền biết chuyện gì, nên lặng lẽ ngồi xuống mở chiếc bánh ăn luôn tại bàn, không đơn giản cứu đói mà cái bánh còn làm tâm trạng cô vui hơn mọi ngày.