Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói

Chương 97



Lúc Lâm Xuân Nhi về đến nhà thì đã gần khuya, Tống Thu Hàn vẫn chưa về.

Cô thay quần áo đạp xe ra, đi chân trần giãn cơ, sau đó vào phòng tắm rửa mặt chải đầu, cuối cùng kéo chậu nước đến bên mép giường, vừa đắp mặt nạ vừa ngâm chân. Cô sẽ không bạc đãi bản thân đâu. Trên tủ đầu giường có đặt một chiếc hộp gỗ, Tống Thu Hàn muốn cô xem một mình.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Lâm Xuân Nhi lấy chìa khóa mở ra, “cạch” một tiếng, đi qua đường hầm quá khứ tối tăm, chỉ có ánh sáng leo lắt ở phía cuối.

Lâm Xuân Nhi nhận ra thứ trong cái hộp kia. Là thư tình cô viết cho Tống Thu Hàn vào năm mười bảy, mười tám tuổi. Khi đó đêm khuya không ngủ, cô núp trong chăn viết bằng tay trái, vì sợ bị Tống Thu Hàn nhìn ra manh mối.

Tống Thu Hàn từng hỏi cô gửi giúp ai, cô nói phải giữ bí mật cho người ta.

Từng bức từng bức thư tình đều đủ hết trong hộp gỗ. Lâm Xuân Nhi mở một bức ra, nhấm nháp từng chữ, trong thư cô viết: “Sau cơn mưa tháng Sáu trời thật oi bức, hôm nay tớ sống trong đau khổ, cho rằng năm mười bảy tuổi phải tràn ngập niềm vui, nhưng hôm nay tớ lại rất đau khổ. Cũng may tớ được nhìn thấy cậu qua khung cửa sổ, nhìn thấy cậu rồi, tớ không thấy đau khổ nữa.”

“Tối hôm qua nằm mơ thấy cậu, cuối cùng không ngủ được nữa. Tớ sốt sắng cầm bút lên viết lại cảnh trong mơ gửi cậu. Trong mơ tớ thấy mình ngủ một giấc trong phòng học, đến khi mở mắt đã gần hoàng hôn.”

Lâm Xuân Nhi đọc từng câu từng chữ, khoảng thời gian đó ùa vào đầu cô, cô nhớ rõ như in tâm trạng của mình khi viết mỗi bức thư. Thật là kỳ lạ, đã qua nhiều năm như vậy rồi, mà cô vẫn còn có thể nhớ rõ ràng.

Phía dưới những bức thư kia là mấy bức có nét chữ khác, còn có một đôi găng tay. Lâm Xuân Nhi cũng nhớ rõ nét chữ kia, là của Tống Thu Hàn.

“Lâm Xuân Nhi, đây là sổ thu chi một ngày. Ngày hôm qua trời New York đổ tuyết to, trên đường không một bóng người. Tớ tự làm mì ý, đúng vậy, cậu đừng nghi ngờ, tớ biết nấu cơm đấy, sẽ không đói chết đâu. Nếu kiếp này còn có thể gặp nhau, tớ sẽ cho cậu nếm thử tài nấu nướng của tớ, chắc chắn cậu sẽ khen tớ đấy. Tớ tìm được việc thực tập ở phố Wall rồi, làm phân tích dữ liệu ở ngân hàng đầu tư. Sếp rất thích tớ, nói tớ là người trẻ tuổi thông minh nhất mà ông ấy từng gặp. Thu nhập từ công việc này cũng cao, khoản lương đầu tiên nhận được tớ mua một cái khăn lụa cho mẹ, một cái cà vạt cho bố, mua một đôi giày chơi bóng mới cho bản thân, và một đôi găng tay cho cậu. Tớ nhớ vào mùa đông khi cậu phát sách bài tập, lúc ngón tay cậu chạm vào tay tớ rất lạnh. Tớ lại cao hơn rồi, chiều cao tăng lên không khống chế được cứ như ăn cám tăng trọng của heo vậy, có lẽ bây giờ cậu chỉ cao đến cằm tớ thôi nhỉ. Tớ có gọi vào máy bàn nhà cậu nhưng không ai nghe máy cả. Trần Khoan Niên liên lạc với rất nhiều bạn học nhưng cũng không tìm thấy cậu đâu. Tớ viết cho cậu một bức thư, nhưng không biết phải gửi đi đâu cả. Nếu bây giờ cậu còn nằm mơ, tớ hy vọng có thể gửi nội dung của bức thư này vào giấc mơ của cậu. Hy vọng cậu có thể mơ thấy tớ. Dù chỉ một lần.”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

“Lâm Xuân Nhi, mẹ tớ qua đời rồi, gọi máy bàn cho cậu nhưng không ai bắt máy.”

“Lâm Xuân Nhi, tớ bị bệnh rồi, gọi máy bàn cho cậu nhưng không ai bắt máy.”

“Lâm Xuân Nhi, chúc mừng cậu đã hẹn hò, gọi máy bàn cho cậu nhưng không ai nghe cả.”

“Lâm Xuân Nhi, tạm biệt.”

Trên giấy loang lổ nước mắt, chữ dính nước nhòe đi, cuối cùng đã dần dần biến mất theo năm tháng, không còn đọc ra nữa. Có lẽ qua thêm vài năm, những chữ còn lại cũng sẽ không còn.

Mặt nạ càng lúc càng ướt, Lâm Xuân Nhi lấy xuống rồi che mắt, nhưng nước mắt vẫn tuôn ra từ khe hở ngón tay. Đầu tiên là mẹ cô mất, bố không muốn về nhà nữa, ông dọn về quê ở. Sau đó cô đi làm kiếm tiền, bỏ chiếc máy bàn trong nhà đi, mua chiếc di động cho bố. Cô không biết từng có một người cố chấp gọi vào máy bàn trong nhà mình như vậy. Vận mệnh như trêu ngươi, làm tổn thương anh sâu sắc.

Cô gái ấy hẹn hò rồi, mối tình kia cách internet đâm vào mắt người đang ở xa vạn dặm. Tớ muốn chính miệng chúc mừng, muốn nói người kia rất xứng đôi với cậu, chắc chắn cậu sẽ được hạnh phúc.

Đầu ngón tay cô run rẩy, cầm lấy đôi găng tay kia đeo vào, Tống Thu Hàn mua cho cô một đôi găng tay rất tốt, mềm mại thoải mái ấm áp, chắc chắn anh đã chọn rất lâu, rất lâu.

“Em chưa từng đeo đôi găng tay nào tốt như vậy.” Cô nức nở nói với Tống Thu Hàn.

Tống Thu Hàn đang họp trực tuyến, cầm di động nhìn thấy tin nhắn Lâm Xuân Nhi gửi tới mà mắt đỏ lên. Anh nhìn ra dòng sông rực sáng ngoài kia, năm dài tháng rộng, sớm chiều đổi thay, anh vẫn còn cơ hội dâng những tâm ý kia đến cho cô, chữa lành những tháng năm đáng lẽ phải được yêu thương nhưng lại không ngừng bị tổn thương của cô. Lúc này anh cảm thấy cực kỳ mỹ mãn.

“May mà em thích.”

“Mấy giờ anh về nhà?”

“Lát nữa là anh về rồi. Đừng chờ anh, cứ đi ngủ sớm đi.”

“Được.”

Tống Thu Hàn kết thúc công việc, lái xe đến nhà Lâm Xuân Nhi. Không, Lâm Xuân Nhi nói đó là nhà của họ. Cô hỏi anh mấy giờ về nhà. Trái tim Tống Thu Hàn tràn ngập ấm áp, cuối cùng anh cũng đã có một mái nhà. Lúc mở cửa ra, anh nhìn thấy trên bàn cơm bày dao nĩa, trong bếp còn sáng đèn, anh thay giày đứng ở cửa phòng bếp thì nhìn thấy Lâm Xuân Nhi đang đổ mỳ ý ra đĩa. Tống Thu Hàn lấy đĩa mỳ đặt trên kệ bếp rồi nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Xuân Nhi.

Lâm Xuân Nhi cao vừa đến cằm anh, Tống Thu Hàn đúng là ăn cám tăng trọng mà, sao lại cao thế chứ. Cô nhón chân, in môi lên cằm anh, cảm ơn năm tháng đã để Tống Thu Hàn trưởng thành một cách ngang tàng như vậy.

“Anh đói không?”

“Đói.”

“Vậy nếm thử mỳ ý em làm đi? Em chỉ xem như nấu chín thôi, hôm nào anh nghiêm túc bộc lộ tài năng của mình đi.”

“Được.”

Lâm Xuân Nhi không biết làm cơm Tây, cô chỉ làm theo bản năng thôi, thật sự chỉ có thể xem như nấu chín. Tống Thu Hàn ăn một miếng, thấy Lâm Xuân Nhi mở to mắt chờ anh đánh giá, bèn nuốt miếng mì xuống rồi gật đầu khen cô: “Ngon lắm.” Tống Thu Hàn thấy Lâm Xuân Nhi cúi đầu định ăn mỳ của mình thì kéo qua: “Anh đói meo rồi, em ăn cái khác đi.”

“À.” Lâm Xuân Nhi thuận tay lấy một quả táo lên gặm, thấy Tống Thu Hàn chỉ nhồm nhoàm hai ba miếng đã diệt sạch hai đĩa mỳ, sau đấy lại tu nước ừng ực: “Ngon thì lần sau em làm cho anh tiếp.”

Tống Thu Hàn khựng lại, sau đó chậm rãi nói: “Em ít xuống bếp thôi, đắp mặt nạ tay không tiện đâu.”

“Em thích mà!” Cô nghiêm túc nói.

“…” Tống Thu Hàn nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, sau đó xoa đầu cô, đứng dậy cởi áo ngoài, vừa cởi cúc áo vừa nói: “Lần sau đừng chờ anh, nếu em về sớm thì đi ngủ sớm đi. Đừng thức khuya nhiều, thức khuya hại sức khỏe lắm. Biết chưa?”

“Ồ.”

Lâm Xuân Nhi đi theo phía sau, dựa vào cửa phòng tắm. Tống Thu Hàn xoay người nhìn cô, nhướng mày: “Muốn tắm chung à?” Anh giả vờ muốn kéo cô vào thì Lâm Xuân Nhi đã vắt chân chạy mất, chỉ bỏ lại một câu ngủ ngon rồi cắm đầu chạy về phòng ngủ. Tiếng cười của Tống Thu Hàn ở phía sau làm lòng cô ngứa ngáy.

Cô chừa lại một ngọn đèn ngủ cho anh.

Tống Thu Hàn tắm rửa xong, sau đó lên giường men theo ánh đèn ngủ, ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô rồi thỏ thẻ nói: “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Tối nay họ không làm gì cả, chỉ ôm nhau như vậy cũng đã cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.

Lâm Xuân Nhi cứ chớp mắt liên tục làm cằm Tống Thu Hàn hơi ngứa. Anh che mắt cô lại rồi giục cô: “Mau ngủ đi.”

Cô kéo tay anh xuống, hôn từng cái từng cái lên lòng bàn tay anh.

“Tống Thu Hàn.”

“Ừ?”

“Em xin lỗi, vì đã không nghe điện thoại của anh.”

Tống Thu Hàn không nói gì. Anh trách cô, anh gọi từng cuộc từng cuộc là để tìm cô, nhưng cô lại biến mất khỏi thế giới này. Anh hỏi thăm rốt cuộc cô học ở trường nào, nhưng không ai biết cả. Trường học dán kết quả thi, không có tên Lâm Xuân Nhi. Anh trách cô, lúc nhìn thấy cậu trai kia lên sân khấu ôm cô, anh từng tan nát cõi lòng.

Nhưng bây giờ anh không còn trách nữa.

Mà thay bằng đau lòng.

Tống Thu Hàn ôm chặt Lâm Xuân Nhi, trò chuyện với cô, giọng anh thong thả mà nhẹ nhàng: “Hôm nay anh đến công ty, Trần Hiểu Âu nói trên mặt anh viết rõ mấy chứ ‘tôi đang yêu’. Còn Tiêu Tình thì nói trên người anh tỏa ra gió xuân ấm áp. Họ nói một mối tình đẹp có thể thay đổi một người. Lâm Xuân Nhi, anh cảm thấy yêu em rất hạnh phúc, tình cảm này đã thay đổi anh.”

“Em từng nói, có lẽ tình yêu của chúng ta sẽ phai nhạt. Anh không biết tình yêu có thể phai nhạt hay không, nhưng anh muốn nói với em, anh yêu em nồng cháy. Nếu thật sự có một ngày tình yêu của chúng ta tan biến, chúng ta cũng sẽ không đặt một dấu chấm xấu xí cho nó.”

“Anh sẽ yêu em đến tận cùng thời gian. Nếu như thời gian có tận cùng.”

“Chúng ta đều từng trải qua khoảng thời gian đau khổ, anh thấy tiếc vì khi đó không thể ở bên cạnh em. Nếu có thêm một cơ hội, anh nhất định sẽ không đi. Nhưng đời người còn rất dài, tình yêu của chúng ta chỉ mới vừa bắt đầu. Anh hy vọng em có thể kiên định như anh, cho dù gặp phải chuyện gì, hãy nhớ rằng em còn có anh. Em có thể hoàn toàn tin tưởng anh, dựa vào anh, chịu tủi thân gì thì phải nói cho anh biết, em có thể làm nũng, tùy hứng với anh, tóm lại, em chỉ cần làm chính mình, còn lại cứ để anh lo.”

Lâm Xuân Nhi xoay người đi, dán lưng vào ngực Tống Thu Hàn, kéo tay anh vòng tay eo mình, tư thế này thật dễ chịu. Trong bóng tối, Lâm Xuân Nhi mở to mắt.

Quả thật như lời Tống Thu Hàn nói, họ vừa mới bắt đầu yêu nhau. Hai người vẫn đang học cách yêu, nếu không đủ kiên định thì rất dễ bị lạc nhau trong biển người.

“Tống Thu Hàn, em xin kiểm điểm.”

“Kiểm điểm cái gì?”

“Kiểm điểm ngày đó đã nói vậy để đuổi anh đi.”

“Em kiểm điểm sai hướng rồi.” Tống Thu Hàn tìm được tay cô rồi nắm lấy: “Em nên kiểm điểm là, em phải chịu nỗi ấm ức cực lớn, nhưng lại không nói với anh. Em không tin anh, cũng không dựa vào anh. Như vậy là không đúng.”

Trái tim ấm nóng của Tống Thu Hàn đập thình thịch, tiếng tim đập cách hai lồng ngực truyền vào tim Lâm Xuân Nhi, làm cô run rẩy cùng anh. Lâm Xuân Nhi xoay người lại, đối diện với Tống Thu Hàn, hai người thở rất khẽ khàng, như sợ quấy nhiễu đến đối phương.

“Anh biết rồi à?”

“Phải.”

Lâm Xuân Nhi lại muốn khóc nữa rồi, Tống Thu Hàn quá hư, lúc nào cũng làm cô khóc. Cô khịt khịt mũi: “Tống Thu Hàn, em không trách anh. Cũng không hy vọng anh trách em.”

“Ừ.”

Tống Thu Hàn không kể cho Lâm Xuân Nhi nghe chuyện của anh và Tống Lương Ngọc, sợ Lâm Xuân Nhi tự trách. Anh ôm cô chặt hơn, cười khẽ rồi nói: “Thật tốt.”

“Cái gì?”

“Anh về đến nhà còn có thể ôm em trò chuyện đôi câu, như vậy thật tốt. Ngủ ngon nhé.”

“Ngủ ngon.”

Lâm Xuân Nhi không hứa hẹn với anh điều gì, nhưng bắt đầu từ hôm đó, suốt mấy ngày liên tiếp cô đều chờ anh về nhà, nói chuyện dăm ba câu với nhau thế này, có khi là về công việc, có khi là những việc vặt. Ngày nào anh cũng vất vả, không biết anh đang cố gắng làm điều gì. Có một đêm, Lâm Xuân Nhi buồn ngủ quá nên thiếp đi mất. Sáng sớm thức dậy đi vệ sinh, thấy Tống Thu Hàn nằm trên sofa, một người cao lớn như vậy nằm co ro trên chiếc sofa trông đáng thương vô cùng. Cô khẽ gọi: “Tống Thu Hàn.”

Anh hé mắt, thấy Lâm Xuân Nhi đang kéo tay mình: “Lên giường ngủ với em đi.” Anh đứng dậy, nhắm mắt để cô dắt vào phòng ngủ, đưa anh lên tới giường. Sau đó anh tiếp tục ngủ, còn Lâm Xuân Nhi cũng tìm một vị trí thoải mái trong lòng anh rồi ngủ tiếp.

Ngày tháng như vậy thật tốt.

Thật sự rất tốt.