Đây là lần đầu tiên kể từ khi đến Đội hai, Lý Khinh Diêu không chủ động quan tâm đến nhu cầu của bất kỳ ai, cũng không cười, yên tĩnh, tập trung làm việc của mình. Nhưng cô cũng nhận ra, như vậy thật ra…cũng tốt. Mọi người vẫn giao tiếp với cô bình thường, cũng không có gì thay đổi. Còn cô, cũng thấy rất thoải mái.
Làm việc mệt, Lý Khinh Diêu cầm cốc trà đến phòng trà hít thở không khí trong lành.
Trong phòng trà không có ai, cô đặt ly trà xuống dưới máy lọc nước lấy nước nóng, hai tay gác lên bệ, ngẩng đầu nhìn cánh cửa kính tủ.
Người phản chiếu trong kính không rõ ràng. Do ánh sáng nên gương mặt nửa sáng nửa tối, khiến gương mặt càng thêm u ám. Cô nhìn vầng trán phẳng lì của mình, và cả đôi mắt tĩnh lặng, khóe miệng cụp xuống, chợt cảm thấy kỳ lạ.
[Lý Khinh Diêu? Em vốn dĩ là một người như vậy sao?]
[Em là người thế nào thì cứ sống thế ấy. Em không vui thì đừng cười. Em muốn quan tâm ai thì quan tâm, không muốn quan tâm ai thì cứ kệ.]
Mình vốn dĩ…là người thế nào?
Rất nhiều hình ảnh và âm thanh xa xôi đột nhiên lóe lên trong đầu cô.
Lý Khinh Diêu mười bảy tuổi cầm một cuốn truyện võ hiệp, tựa vào chiếc ghế sắt đơn sơ trong phòng học, thong dong đọc sách dưới ánh nắng bên khung cửa. Có bạn học hỏi, cậu không ôn tập à? Cô trả lời, giờ là thời gian thư giãn của tớ, não mà dùng nhiều sẽ han rỉ. Đọc một cuốn sách trước mỗi kỳ thi là bí kíp thư giãn của tớ, cậu thử không? Hôm sau bạn học kia nói đại thần à, cậu hại tớ rồi. Tớ đọc truyện nguyên đêm bị bố bắt quả tang tẩn cho một trận. Lý Khinh Diêu lắc lắc ngón tay như vị tiên già: Thiếu niên, không đủ quyết tâm thì đành thôi, lớn chừng này rồi đọc truyện mà còn bị bố bắt quả tang, muốn ta truyền cho cậu vài bí kíp giấu truyện không?
Có một nữ sinh ngoài trường thích Lạc Hoài Tranh, thuê hai tên lưu manh chặn đường cô. Lý Khinh Diêu vứt cặp sách xuống đất, nắm chặt nắm đấm, nói, ngon thì nhào vào, nhưng tao nói trước, bố tao là cảnh sát, anh trai tao cũng là cảnh sát. Từ nhỏ đến lớn ai đụng vào một đầu ngón tay của tao, hai người họ không thích động thủ đâu, chỉ đến nhà người đó ngồi thiền thôi. Tao quen hết đồn công an quanh đây đấy, toàn là chú bác tao cả, cơm đồn cảnh sát dở lắm. Đứa nào lên trước?
Trong lớp có người nói cô kiêu ngạo, lại còn bịa đặt, nói xấu sau lưng cô. Có người mật báo cho cô, nhưng Lý Khinh Diêu chỉ cười, nói, liên quan gì đến tớ, thích nói thì cứ nói thôi. Trời mưa tớ còn chả quản được, sao phải quản mấy người não úng nước? Lời nói này càng khiến những người đó ghét cô hơn, nhưng độ nổi tiếng của cô trong khối cũng cao hơn.
……
Em đã từng là người như anh nói. Muốn cười với ai thì cười, không muốn quan tâm ai thì mặc kệ. Em thuở thiếu thời suy nghĩ sáng trong, tim như hạc xa, vút khắp mây ngàn, tâm hồn bay bổng.
Nhưng rồi chú hạc trắng ấy đã gãy cánh, vùi đầu vào lông vũ, trở thành con người anh nhìn thấy bây giờ.
Lý Khinh Diêu cúi đầu, lau vội nước mắt ở khóe mắt, cô nở một nụ cười hoàn hảo trước gương theo bản năng, nhưng cười được một nửa thì cứng ngắn.
Đúng lúc này có người tiến vào phòng trà. Dáng người cao, mặc đồ đen, khung xương rắn rỏi.
Lý Khinh Diêu liếc nhìn anh, nét mặt lạnh nhạt, cầm ly trà rót đầy lên. Trần Phổ ho khẽ, thản nhiên bước đến trước máy lọc nước, trông rất chăm chú, hai tay cầm cốc rót nước.
Anh do dự một hồi rồi nghiêng đầu lén nhìn cô với góc độ mắt thường không nhìn thấy được. Ai dè lúc này cô đã ra khỏi phòng trà rồi.
Trần Phổ lập tức quay đầu, nhìn theo bóng lưng kiên quyết ấy, bờ vai đang thẳng tắp bỗng chùng xuống.
Phù, anh thở ra.
Lần này toi rồi.
—-
Buổi chiều vừa bắt đầu làm việc, Đội hai đã nhận được một vụ án mạng – Vụ án đột nhập, cướp của giết người vô cùng ghê rợn xảy ra tại thôn Phục Hưng, thị trấn Đại Dung gần hồ Minh Nhã.
Đội hai huy động toàn bộ lực lượng xuất phát.
Khi Trần Phổ chạy xuống tầng, tình cờ nhìn thấy Lý Khinh Diêu lên chiếc xe cảnh sát Châu Dương Tân lái. Anh khẽ nhíu mày, lái một chiếc xe cảnh sát khác đi.
Trước đây trong những tình huống thế này, nếu vẫn chưa phân đội, Lý Khinh Diêu sẽ ngồi xe anh, hơn nữa còn ngồi ghế phụ mới chịu, giống như một cái đuôi nhỏ.
Hiện tại cô thậm chí còn không muốn nhìn thấy xe anh và anh.
Hai tay Trần Phổ cầm vô lăng, nhìn chằm chằm vào chiếc xe cảnh sát đi trước, thầm nghĩ Trần Phổ, tự mày bảo cô ấy đừng đến gần. Giờ cô ấy cư xử thận trọng đúng mực, quan hệ giữa mày và cô ấy trong sạch, đúng ý mày còn gì?
Cả ngày cả đêm cứ thấp tha thấp thỏm, rốt cuộc mày đang lo lắng điều gì?
Nhưng chỉ suy nghĩ một lát, Trần Phổ đã hiểu ra.
Anh nói thế này thế kia, nhưng chỉ muốn cô điều chỉnh một tí là được.
Anh không ngờ cô lại quyết liệu như vậy!
—
Hồ Minh Nhã nằm phía Bắc Tương Thành, là một hồ nước tự nhiên rộng cực kỳ lớn. Mặt giáp thôn Phục Hưng, thị trấn Đại Dung là lối vào khu thắng cảnh. Ba mặt còn lại là núi cao và rừng, vẫn chưa được khai phá. Đường chính và kiến trúc chủ yếu nằm ở phía thôn Phục Hưng.
Ngôi nhà xảy ra vụ án nằm trên sườn đồi bên bờ hồ. Tuy rằng số nhà thuộc thôn Phục Hưng, nhưng khi các cảnh sát tới nơi mới biết không phải vậy.
Nói là một trang viên cũng được.
Sân vườn rộng ít nhất là ba bốn mẫu, còn bao lấy cả một ngọn đồi nhỏ. Cổng chính là cửa sắt lớn, đặt tượng sư tử đá, còn xây hẳn một con đường đi vào. Bên trong trồng rất nhiều cây ăn quả và hoa, trước nhà còn có một hồ cá to.
Nhưng diện tích căn nhà không to lắm, gồm ba tầng với lối kiến trúc kiểu Pháp, không khí trang nghiêm. Các cảnh sát đi vào phòng khách, một người phụ nữ độ năm mươi tuổi đang ngồi trên sô pha, mặc đồng phục giúp việc, khóc nức nở vì kinh hồn bạt vía. Cảnh sát khu vực đang trấn an bà ấy.
“Là nhân viên dọn vệ sinh này báo cảnh sát.” Cảnh sát nói. “Tên nạn nhân là La Hồng Dân, chủ nhân ngôi biệt thự này, là một doanh nhân.
Nhóm người đi lên tầng.
Vừa bước vào phòng ngủ chính tầng hai, bọn họ đã ngửi thấy mùi xác thối nồng nặc, ruồi nhặng bu quanh thi thể nằm trên giường.
Nạn nhân là một người đàn ông, xác đã phân hủy. Ông ta mặc bộ đồ ngủ lụa thêu màu đen, nằm ngửa giữa giường. Hai chân ông ta bị trói bằng dây thít nhựa, hai tay cũng bị trói vào lan can đầu giường sắt rèn kiểu Pháp bằng loại dây tương tự.
Một con dao gọt trái cây đâm vào ngực trái nạn nhân. Ngoài ra, phần ngực còn có những vết dao đâm sâu lòi cả phần xương, trên giường cực kỳ bừa bộn.
Một cảnh sát đi đến nói: “Két sắt trong phòng treo quần áo đã bị mở, bên trong trống không. Theo lời cô giúp việc, bình thường đồ quý giá và tiền mặt trong nhà đều được nạn nhân cất trong két sắt. Bình thường cũng không cho giúp việc tiến vào trong phòng treo quần áo.”
Trần Phổ quan sát người chết, suy tư.
“Sao vậy?” Phương Giai huých anh: “Có gì lạ à?”
Lúc này Lý Khinh Diêu mới nhìn Trần Phổ lần đầu tiên trong ngày.
Nhưng Trần Phổ không hề nhận ra ơn huệ quý giá này, anh cau mày nhìn mặt nạn nhân, nói: “Hình như em gặp ông ta ở đâu rồi.”