Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 69



Sau khi điều tra xong trời cũng đã nhá nhem tối. Hai người ăn quàng một bữa ăn nhanh ven đường rồi lái xe đến núi Ảnh Trúc theo kế hoạch ban đầu. Núi Ảnh Trúc cũng chính là nơi Hướng Tư Linh đã đưa con gái đến cắm trại vào tối xảy ra vụ án.

Đi hết một vòng quanh hồ Minh Nhã, Lý Khinh Diêu cũng đã nể phục Trần Phổ. Hiện giờ, tất cả những con đường Hướng Tư Linh có thể đi tới hiện trường dù hợp lý hay không hợp lý, dù là người khác nghĩ tới hay chưa từng nghĩ tới, Trần Phổ đều đã dẫn cô điều tra lại một lượt. Lý Khinh Diêu thật sự cảm thấy nếu Trần Phổ đã quyết tâm thì một con muỗi cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay anh.

Chính vì đã điều tra tường tận tỉ mỉ nên Lý Khinh Diêu cảm thấy khả năng Hướng Tư Linh có mặt tại hiện trường vào tối hôm đó hoặc là tự mình ra tay là rất rất nhỏ. Dù Đinh Quốc Cường vẫn chưa gửi kết quả điều tra tám chiếc camera an ninh, nhưng Lý Khinh Diêu có linh cảm sẽ không có phát hiện được gì.

Tuy nhiên thi thoảng không có phát hiện, bản thân nó cũng là một phát hiện.

Thế là, cô thuận miệng hỏi anh: “Chúng ta còn cần đến núi Ảnh Trúc không?”

Hai tay Trần Phổ đặt trên vô lăng, ngón trỏ gõ theo nhịp. Trong bóng đêm, đôi mắt ấy thật lạnh lùng, anh trả lời: “Tôi muốn đi.”

Lý Khinh Diêu bất ngờ. Thay vì trả lời cho câu hỏi khách quan “có cần hay không”, anh lại nói rằng anh muốn. Đây là một chuyện hiếm gặp ở Trần “chảnh”, một người vốn quen dùng lý lẽ để phân tích mọi vấn đề.

“Tại sao?”

“Tôi muốn hiểu rõ về Hướng Tư Linh nhưng đến hiện tại vẫn như đang ngắm hoa trong sương.” Trần Phổ nói: “Trò yêu à, vi sư truyền thụ miễn phí cho em một bí quyết Trần gia: Logic và chứng cứ tuy quan trọng, chúng luôn là nền tảng trong công cuộc điều tra của chúng ta. Nhưng trong quá trình phá án, em mà cảm thấy nghi ngờ người nào đó đến mức nếu không làm rõ em sẽ không yên lòng, thế thì em trước tiên đừng bận tâm kẻ đó có phải hung thủ hay không, có điều kiện gây án hay không. Em phải…”

Trần Phổ quay đầu, nhìn thẳng vào cô, đôi mắt trong trẻo sắc sảo: “Tất cả phương pháp điều tra đều là công cụ của em. Em cứ xem nó như một lưỡi dao sắc nhọn, mổ xẻ rạch ròi mục tiêu này, từ trong ra ngoài, từ quá khứ đến hiện tại, không sót một chi tiết nào. Em nhất định phải tường tận tất cả những gì đã xảy ra với ta cô. Đến cuối cùng, dù không phải hung thủ, thì cô ta vẫn sẽ là mấu chốt để tìm ra sự thật. Em vẫn có thể tìm ra hung thủ thật sự.”

Lý Khinh Diêu sững sờ. Cô nghĩ, đây cũng là trực giác của cảnh sát hình sự lão luyện ư?

Cô biết Trần Phổ là một người rất kiêu ngạo. Anh vốn là một cậu ấm, tuổi trẻ tài cao, một mình đảm đương mọi chuyện. Ngay cả khi đứng trước mặt thầy và lãnh đạo cục, anh vẫn giữ vững lập trường của mình. Ở Đội hai, anh càng được mọi người kính nể, nói một là một hai là hai. Khi Lý Khinh Diêu mới đến, không biết anh lên cơn điên gì mà thái độ với cô suốt một khoảng thời gian.

Sau này cả hai dần hiểu nhau hơn, đặc biệt là sau lần Trần Phổ “cảnh tỉnh” cô, hai người mới thật sự trở thành người bạn đồng hành tâm đầu ý hợp. Trước mặt cô, Trần Phổ dần dần trở thành Trần Tiểu Phổ để cho cô nhào nặn, gọi dạ bảo vâng mà chẳng hề tức giận. 

Nhưng bây giờ, khi anh bắt đầu nhắc đến những kinh nghiệm điều tra của mình, sự kiêu ngạo pha lẫn lạnh lùng như lắng từ mái tóc đen húi cua bên tai ngấm sâu vào tận cốt thịt khiến người khác không khỏi kính nể.

Dù trong lòng Lý Khinh Diêu chấm Trần Phổ 99 điểm, nhưng ngoài miệng cô chỉ chấm anh 50 điểm là cùng, cho nhiều sợ anh kiêu ngạo, còn cho ít thì sợ anh tổn thương. Điểm phải nằm dưới mức điểm chuẩn. Trước mặt cô, Trần Phổ đặt yêu cầu bản thân quá thấp, nếu điểm hơn mức điểm chuẩn thì kiểu gì anh cũng tự kiêu cho xem.

Thế là, Lý Khinh Diêu liếc xéo anh, “Anh nói cũng có lý. Nhưng mà em yêu cầu rất cao ở thầy, mỗi ngày bảo gì làm nấy, bưng trà rót nước, dọn dẹp vệ sinh, cung phụng tận tình. Em bảo đi Đông không dám đi Tây, chăm chỉ chịu khó, ngoan ngoãn nghe lời. Nghĩ thôi đã thấy thích rồi, anh ơi, anh làm được không? Làm được thì em sẽ đổi cách xưng hô ngay.”

Trần Phổ che miệng cười, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh tin thật rồi, thầy nói cấm có sai. Đàn bà dưới núi dữ như hổ cái, răng sắc nghiến ngập cắn chẳng màng ai.

“Tôi nhiệt liệt giới thiệu Diêm Dũng đảm nhận trọng trách vinh quang này.” Trần Phổ nghiêm túc nói.

Lý Khinh Diêu khịt mũi, cũng bật cười.

Đêm đã khuya, chạy ngược chạy xuôi cả ngày, cả hai đều mệt rã rời. Lý Khinh Diêu ngáp một cái, cơn buồn ngủ kéo tới. Trần Phổ liếc nhìn cô, “Em buồn ngủ thì ngủ một lát đi.”

Lý Khinh Diêu “vâng”, rồi nhìn anh. Anh đang tập trung nhìn phía trước, ánh mắt sáng, trông không buồn ngủ tí nào, có điều khóe mắt hơi đỏ. Cô quan tâm, hỏi anh: “Còn anh thì sao? Anh có buồn ngủ không? Nếu buồn ngủ thì chúng ta tấp xe vào lề rồi chợp mắt một lát.”

“Em ngủ đi.” Anh nói: “Tôi không sao. Giờ mà ngủ thì tới nơi sẽ quá muộn. Tôi bật tí nhạc lên nghe cho tỉnh táo, em không thấy phiền chứ?”

Lý Khinh Diêu đương nhiên không phiền gì. Trần Phổ mở nhạc, loa tự động kết nối với Bluetooth của điện thoại. Bài đầu tiên là ca khúc “Thích em” nổi một thời. Lần này Trần Phổ không táy máy đổi bài hát nữa, trong điệu nhạc nhẹ nhàng du dương, Lý Khinh Diêu từ từ nhắm mắt lại.

Khi Lý Khinh Diêu thức giấc, đập vào mắt cô là con đường lên núi quanh co, rừng cây um tùm và những vì sao lấp lánh trên bầu trời ngoài cửa sổ. Ngoại ô trời trong hơn thành phố, bầu trời đêm nhuộm màu xanh đậm, vạn vật lặng im.

Quanh đây chỉ có chiếc xe của họ đang băng băng trên con đường núi tối tăm.

Tiếng nhạc hãy còn văng vẳng bên tai, chỉ là âm lượng đã được vặn nhỏ đi nhiều. Lý Khinh Diêu ngước mắt lên, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là cánh tay săn chắc của Trần Phổ, sau đó là sườn mặt luôn tỉnh táo và tập trung của anh. Anh nhẹ nhàng hát theo nhạc.

[Tựa như con thuyền lênh đênh trên biển, đến sao Bắc Đẩu cũng không nhìn thấy. Ai có thể giương buồm vượt qua cơn sóng đen này.

Thiên thần ơi, thiên thần hỡi, mong rằng có em ở bên

Thiên thần ơi, thiên thần à, xin em hãy nắm chặt tay tôi…]

Vẫn là một bài hát rất xưa, tên là “Angel”.

Lý Khinh Diêu chưa từng nghe Trần Phổ hát. Bây giờ anh chỉ đang ngâm nga nên cô không biết hay dở thế nào nhưng Lý Khinh Diêu cảm thấy rất mới mẻ. Hóa ra “ông cụ non” Trần Phổ cũng có lúc giống như chàng trai bình thường, vừa lái xe vừa ngân nga bản tình ca.

Lý Khinh Diêu cúi đầu nhìn đồng hồ: Đã gần 9 giờ.

Cô vừa cửa động, Trần Phổ liền nhận ra, “Dậy rồi à?”

Lý Khinh Diêu ngủ bù một giấc, năng lượng dồi dào, cô lấy khăn ướt ra lau mặt, uống nước rồi nhai kẹo cao su, sau đó mới lên tiếng, “Quả nhiên anh thích mấy bài tình cảm sướt mướt thế này. Không ngờ Trần Tiểu Phổ anh cũng mơ mộng đấy chứ.”

Trần Phổ ngẩn người, rồi chỉ biết cười.

Chắc anh đã mệt rồi, không còn sức đáp trả nữa. Lý Khinh Diêu mím môi lấy từ ngăn đựng đồ một chai nước khoáng, mở nắp và đưa cho anh. Trần Phổ thoải mái cầm chai nước uống rồi trả lại cho cô. Đôi mắt đen láy đượm nét dịu dàng nhìn cô rồi mới nói: “Những bài hát này ban đầu không phải gu tôi đâu.”

Lý Khinh Diêu:?

“Đây là những bài hát nằm trong danh sách phát của anh trai em trước khi cậu ấy mất tích. Mấy năm nay, tôi cứ nghe đi nghe lại mãi nên cũng quen rồi.”

Lý Khinh Diêu im lặng.

Ra là vậy. Anh trai cô vốn là người tinh tế và giàu cảm xúc. Những bài hát bi lụy kiểu này quả thật là phong cách anh cô thích. Những năm qua, Trần Phổ đã lái bao nhiêu ngàn cây số rồi nhỉ? Có lẽ vì những chuyến đi ấy quá tẻ nhạt, nên anh mới nghe đi nghe lại những bài hát này suốt bảy năm.

Lý Khinh Diêu vặn to âm lượng, nhắm mắt lại và yên lặng lắng nghe.

[Thiên thần ơi, thiên thần hỡi, mong rằng có em ở bên…]

Sau một lúc, hai người bất giác ngâm nga theo điệu nhạc. Hai giọng hát lần đầu tiên hòa quyện vào nhau, không ngờ lại rất hài hòa, đều nhẹ nhàng và trầm ấm. Lần này Lý Khinh Diêu hiếm khi không chê bai Trần Phổ.

Còn Trần Phổ, anh chỉ cảm thấy đêm hôm nay mát rượi vô ngần, ánh sao cũng dịu dàng đến lạ. Anh thậm chí còn ngửi thấy hương thơm cỏ cây ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng ve kêu và tiếng ếch nhái trong đêm hè. Rõ ràng hai người không nói với nhau câu nào, chỉ cùng nhau hát suốt chặng đường, Lý Khinh Diêu còn thường xuyên lạc nhịp. Nhưng trái tim anh như được sưởi ấm bởi ánh nắng ấm áp trong màn đêm, cảm nhận được sự thoải mái và dễ chịu chưa từng có. Anh vừa hát vừa quay sang nở nụ cười xán lạn với Lý Khinh Diêu. Thế mà cô lại lườm anh.

—Hết chương 69—