Đèn phòng cấp cứu bật sáng, con ngươi đen láy lạnh lẽo của Ái Linh như bị nhuộm đỏ theo đó, bà hướng ánh mắt về tấm lưng to lớn quen thuộc trước mặt, dùng chất giọng của quý phu nhân được nuôi dạy tử tế từ nhỏ lên tiếng:
"James, chúng ta cần nói chuyện riêng."
Tấm lưng to lớn kia khẽ giật một cái, sau đó gã đã ông xoay đầu lại, bàn tay hết nắm lại rồi thả ra, cuối cùng gật gật đáp lời:
"Đến phòng khám của tôi đi."
Hai người im lặng một trước một sau trên hành lang dài hẹp. Lúc này là thời gian cao điểm bệnh viện đông đúc nhất, người qua kẻ lại, tiếng nói chuyện, tiếng la hét ồn ào xen lẫn vào nhau, nhưng dường như chẳng thể nào phá vỡ được không khí căng thẳng giữa cả hai.
James đi trước mở cửa ra, thuận tay bật sáng đèn, sau đó lịch sự rót nước mời Ái Linh:
"Em uống nước đi."
Ái Linh không khách sáo nhận lấy, lúc nãy vừa nhìn thấy tình trạng của Quý Đông Nhiên và Hạ An Vũ bà đã khóc khàn cả cổ rồi. Bà từ tốn nhấp một ngụm, cùng lúc đó James cũng ngồi xuống, ông cẩn thận quan sát bà sau đó mới mở miệng hỏi:
"Rốt cuộc vì sao em lại đồng ý thay đổi bác sĩ điều trị?"
"Một người quen nói tôi phải đề phòng anh." - Ái Linh uống nước xong cảm thấy dễ chịu phần nào, bà nhìn thẳng James mà nói - "James, thành thật nói cho tôi biết, tại sao thuốc của con trai tôi lại có vấn đề?"
Trước lời chất vấn của Ái Linh, lòng bàn tay James đổ một tầng mồ hôi lạnh, ông ta gượng cười hỏi lại:
"Ha ha, ai nói với em như vậy? Sao thuốc của tổng giám đốc Quý lại có vấn đề, mỗi lần lấy thuốc mới tôi đều kiểm tra xong thì cậu ấy mới uống mà. Chúng ta quen biết bao nhiêu năm, chẳng lẽ em nghĩ tôi là người sẽ hại con trai em sao?"
"Chính vì tôi không tin nên mới ngồi đây hỏi anh." - Ái Linh cảm thấy đầu mình sắp đau trở lại - "Tôi cũng mang thuốc lẫn đơn thuốc đi hỏi một bác sĩ chuyên về xương khớp khác, người đó cũng khẳng định nó không bình thường."
"Ái Linh, em thà tin một gã bác sĩ xa lạ còn hơn tin anh sao?" - James thở dài nói.
"Còn một lý do mà tôi phải lập tức thay đổi bác sĩ điều trị cho con trai tôi, đó là vì kẻ đó có khả năng cũng là người hại nó phải ngồi xe lăn như bây giờ."
"Em nói cái..."
"James, anh là người cho tôi lọ thuốc nhỏ mắt đó."
Toàn thân James cứng lại, Ái Linh tự mình nói tiếp:
"Lần đó Đông Nhiên đã liên tục hỏi tôi lấy lọ thuốc nhỏ mắt từ đâu ra, tôi chỉ kể mình được một người bạn bên Mỹ mua cho mình gửi về. Bởi vì tôi cũng đang dùng nó nên hoàn toàn không nghi ngờ gì. Mặc dù tôi không hiểu được vì sao Đông Nhiên cũng sử dụng như tôi, nhưng mãi đến buổi tối hôm đó mới gặp nạn... Nhưng nói tóm lại tôi cũng sẽ cho người điều tra lại lần nữa, nếu có gì không đúng thì mong anh..."
"Bởi vì đó đúng là một chai thuốc nhỏ mắt bình thường, với điều kiện không gặp phải chất tạo hương X."
"Cái..."
James ngắt ngang lời bà, gương mặt vô tội thay đổi bằng nụ cười gian xảo, lão ung dung đứng dậy chậm rãi giải thích:
"Tổng giám đốc Quý cẩn thận điều tra những người tham gia bữa tiệc, nhưng quên mất điều tra khách của hàng xóm xung quanh. Chỉ cần trà trộm một chút lấy được chìa khóa xe, xịt một ít chất tạo hương vào xe, đảm bảo đầu óc thư thái, thư thái đến suýt chút nữa ngủ luôn rồi... ha ha ha..."
Lão không thèm tiếp tục giấu giếm biện hộ nữa, với năng lực của nhà họ Quý, nếu đã xác định được chính xác đối tượng nghi ngờ, không sớm thì muộn cũng thu thập đủ chứng cứ tống lão vào tù thôi.
Đáy mắt Ái Linh dần dâng lên sự giận dữ sau mỗi lời lão nói, bà trầm giọng hỏi:
"Tại sao anh lại làm vậy?"
James ngưng bật tiếng cười, lão thở dài một hơi tỏ vẻ buồn bã đáp:
"Tại vì nó họ Quý."
Con ngươi Ái Linh khẽ co rụt, bà không nhận ra nổi người đàn ông trước mắt nữa. Hình ảnh về đàn anh hiền từ luôn quan tâm lo lắng cho bà so với lão bác sĩ điên khùng rắp tăm hại con trai bà dường như không phải là một. Bà khàn giọng yếu ớt nói:
"James, rốt cuộc anh bị làm sao vậy? Chẳng phải tôi đã nói rõ rồi sao? Chúng ta đã chia tay từ rất lâu rồi... Chúng ta không thể..."
"Em nói dối!" - James hầm hừ tiến sát lại trừng mắt nhìn bà - "Tất cả những người trong giới kinh doanh đều nói rằng em chỉ là con cờ để cứu lấy công ty ông ta. Nếu không thì sao một cô gái chỉ mới mười tám tuổi như em đã làm mẹ rồi? Chắc chắn tất cả bọn họ đã thông đồng để hại em."
Chát!
Ái Linh không nhịn được tát lão một cái, bàn tay trắng nõn đỏ ửng lên, bà run rẩy nói:
"Anh đang phát điên cái gì? Sao lúc tôi nói lời chia tay với anh anh không thèm phản ứng như vậy đi."
James ngớ người ra, ánh mắt thoáng hiện lên chút bối rối, lão lẩm bẩm hỏi:
"Chia tay..."
"Đến bây giờ anh còn không nhận thức được tôi thật sự đã nghiêm túc và đau lòng thế nào khi phải nói lời chia tay với anh. Vậy anh ở đây diễn vai thâm tình cho ai xem?"
Ái Linh cảm thấy lòng ngực mình chọc đến tức nghẹn. Bà vẫn còn nhớ như in cái lần đó, bởi lẽ nó diễn ngay vào ngày sinh nhật lần thứ mười tám của bà. James lúc này đang là sinh viên xuất sắc được giáo sư coi trọng, đầu óc ông ta lúc đó gần như chìm đắm trong nghiên cứu học thuật, gần như mỗi lần liên lạc đều là Ái Linh chủ động.
Công ty gia đình gặp vấn đề, ba mẹ hết than vãn lại tạo áp lực cho bà phải chia tay với ông để lấy thiếu gia nhà họ Quý cứu lấy công ty. Ái Linh lúc đó hoàn toàn bế tắc, đã rất nhiều lần bà muốn kể với James chuyện của mình nhưng ông toàn bảo bận rồi mau chóng cúp máy.
Trước cái đêm diễn ra tiệc sinh nhật, ba bà đã ra tối hậu thư bà phải chấm dứt với James, họ sẽ mời Quý Chính Đình tham gia buổi tiệc đó để thúc tiến quan hệ cho cả hai.
Bà dường như chẳng thể chịu đựng nổi, một cô gái mới mười tám tuổi như bà lúc đó còn có thể làm gì chứ. Giây phút đồng hồ điểm mười hai giờ, bà gần như khóc cạn nước mắt cố gắng liên lạc với James lần cuối. Trước màn hình gã bác sĩ tương lai vẫn chẳng mải may quan tâm điều gì, kể cả khi người yêu nặng nề nói ra lời chia tay vẫn nghĩ là cô ấy đang giận dỗi vu vơ.
"Giận dỗi vu vơ hẳn mười năm trời." - Ái Linh bỗng có chút muốn cười - "Anh luôn miệng nói Quý Chính Đình là gã tồi tệ, nhưng anh thì còn tởm hơn cả anh ta nữa. Người ta xem tôi như món hàng để giao dịch, ít ra tôi còn nhận lại được cuộc sống sung sướng này. Còn anh xem tôi có khác gì con búp bê bị vứt trong xó không? Đến một ngày chợt nhớ ra rồi đi tìm."
"Không... tôi chỉ... Tôi không có xem em như món đồ..."
James cảm thấy có chút nghẹt thở, ông nhìn người phụ nữ mình yêu, như một con rối ngớ ngẩn chẳng biết phải giải thích thế nào. Ông ta lúc đó đúng là đã quá điên cuồng với việc học, thi thoảng rảnh ra một chút liền nhận ra đã lâu rồi không nói chuyện với Ái Linh, muốn gọi về cho bà nhưng người ở đầu dây bên kia không chịu nói nhiều như ngày trước, còn có vẻ như chẳng kiên nhẫn nữa, video call càng không. James không hiểu làm sao, tự nhủ thầm chờ ông học xong rồi trở về cầu hôn bà, hẳn là mọi chuyện sẽ tốt trở lại.
"James, thật ra nếu không có nhà họ Quý, chuyện tình chúng ta cũng không thể nào có kết cục tốt được."
Ái Linh thẳng thừng nói, nắm tay James siết chặt lại, lão chợt thấy mình đúng là đang diễn mở vở hài kịch, điên điên dại dại đến cuối cùng.
"Thằng bé Quý Hạo Hiên kia cũng là do anh xúi giục?" - Ái Linh không muốn quan tâm ông đang nghĩ gì nữa, lạnh giọng hỏi.
James hơi giật mình, đoạn lão thành thật đáp:
"Đúng vậy, chỉ là không ngờ con trai em lại thông minh như vậy, còn lợi dụng được ngược trở về lão già kia nữa."
"Anh căm ghét nhà họ Quý thì cũng thôi đi. Rõ ràng anh biết Đông Nhiên là con trai tôi, nó quan trọng với tôi như thế nào..."
"Xin lỗi, nhưng tôi không chấp nhận được ai của nhà họ chiếm vị trí quan trọng trong tim em cả. Đặc biệt là cái thằng nhóc mang một nửa dòng máu của kẻ tệ bạc kia."
Ánh mắt James bỗng trở nên sắc lạnh, Ái Linh nhận ra lão có vấn đề, không do dự bấm nút báo động trên điện thoại. Đội bảo vệ vẫn chực chờ ngoài cửa lập tức xong vào. Nhưng quý phu nhân của bọn họ vẫn không tránh khỏi lưỡi dao sắt bén kề vào cổ.