Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc

Chương 107



Lâm Kỳ giúp Quý Đông Nhiên sắp xếp một lịch hẹn khám. Bác sĩ phía Lâm Kỳ tên Trương Vỹ, bạn của một người bà con xa lắc bên họ nội, năm nay cũng ngoài bốn mươi, dáng người mập mạp, lúc nói chuyện cực kỳ vang dội.

"Sao rồi bác sĩ. Em trai* cháu còn cứu được không?"

(*Theo vai vế Quý Đông Nhiên là em họ Lâm Kỳ, Lâm Kỳ nhỏ hơn Quý Đông Nhiên hai tuổi)

Quý Đông Nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, nhưng Lâm Kỳ không thèm để ý, chỉ sốt sắng chờ bác sĩ trả lời. Trương Vỹ đang đọc bảng kết quả kiểm tra, bày ra khuôn mặt chẳng hiểu ra làm sao nhìn hai người đáp:

"Vốn dĩ chỗ bị thương đâu có nặng, sao lại để đến tận bây giờ vẫn chưa chữa hết?"

Lâm Kỳ và Quý Đông Nhiên đều ngạc nhiên, hắn không tin được hỏi lại:

"Sao có thể. Bác sĩ trước..." - Lâm Kỳ nói nửa chừng thì nhớ ra cái lão bác sĩ trước chữa trị cho Quý Đông Nhiên đang ở sau song sắt rồi, hắn vò đầu bực mình chửi một tiếng - "Mẹ cái thằng già đó."

"Kỳ, không được chửi bậy."

Quý Đông Nhiên thấy hắn vô phép trước mặt người lớn thì nhắc nhở một câu, sau đó chân thành hướng bác sĩ thuật lại tình huống trước đó của mình. Quý Đông Nhiên đã giản lược bớt các tình tiết yêu đương khác mà mẹ kể cho anh, chỉ cơ bản nói do bản thân xui xẻo gặp phải bác sĩ trình độ kém. Trương Vỹ càng nghe lại càng cảm thấy không ra sao, ông ta là một người hết lòng vì y học, khó chịu lên tiếng:

"Rốt cuộc là ai cho cái loại trình độ này vào bệnh viện hại người vậy?"

Lần này đến lượt Lâm Kỳ và Quý Đông Nhiên đều yên lặng, người là do Ái Linh giới thiệu đến, bởi thời điểm đó ngoại trừ mẹ mình ra thì Quý Đông Nhiên không tin tưởng ai cả.

Quý Đông Nhiên bắt đầu tiến hành trị liệu mới theo hướng dẫn của bác sĩ, do đã qua thời điểm vàng nên hiện tại muốn sắp xếp phẫu thuật vẫn phải cần thêm chút thời gian chuẩn bị. Trương Vỹ vốn chỉ định đến xem qua theo lời Lâm Kỳ nói nên không thể ở lại thêm, nhưng ông đã cho sắp xếp học trò khác của mình đến phụ trách, có việc gì ông sẽ từ xa hỗ trợ.

Hạ An Vũ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, mỗi ngày sau khi hoàn thành trị liệu, Quý Đông Nhiên đều ghé chỗ cậu, cách một tấm kính nhỏ giọng trò chuyện.

"An Vũ, hôm nay bác sĩ cho người đến xoa bóp cho tôi. Nghe nói là làm trong nghề hơn mười mấy năm rồi... Haizz... nhưng mà tôi vẫn thấy không bằng em làm, đợi em tỉnh dậy lại giúp tôi đả thông huyệt vị. được không?"

"An Vũ, hôm nay trời rất đẹp, lúc lên mạng tôi có thấy quảng cáo du lịch đi ngắm cực quang, em có muốn đi không?"

"An Vũ, mẹ em lại gọi điện đến tìm em, đáng lẽ ra tôi không muốn làm bà ấy lo lắng, nhưng trực giác của phụ nữ đúng là không đùa được. Tôi không giấu giúp em được rồi, cùng lắm thay em nghe bà ấy chửi một trận thôi. Em mau tỉnh lại an ủi tôi đi."

Nhã Vân sau mấy tuần không liên lạc nói chuyện trực tiếp được với con trai, cuối cùng cũng nhận ra có vấn đề. Bà không để Quý Đông Nhiên vòng vo kiếm cớ nữa, nếu anh không chịu đưa máy cho Hạ An Vũ, bà sẽ không cúp máy.

Quý Đông Nhiên hết cách, chỉ có thể giản lược vài chỗ nghiêm trọng nói thật về tình trạng của Hạ An Vũ hiện tại. Đầu dây bên kia Nhã Vân nghe mà choáng váng, không do dự lập tức đặt vé máy bay sang ngay.

"Đông Nhiên, An Vũ sao rồi con? Sao xảy ra chuyện lớn như thế mà con không nói với mẹ?"

Hai vợ chồng vừa đến bệnh viện là đã lập tức dồn dập hỏi Quý Đông Nhiên. Ái Linh sợ con trai mình không khỏe lập tức nói đỡ:

"Nhã Vân, bà bình tĩnh đi, An Vũ đã qua cơn nguy hiểm rồi, chỉ là vẫn chưa tỉnh thôi."

Thái Hà bình tĩnh hơn Nhã Vân, ông nghiêm nghị xoay sang nhìn Quý Đông Nhiên hỏi:

"Đông Nhiên, trước khi cưới An Vũ, không phải con đã hứa sẽ chăm sóc tốt cho nó à?"

Quý Đông Nhiên hơi cúi đầu, chân thành đáp:

"Là lỗi của con, con không để ý em ấy kỹ, con xin lỗi..."

"Bây giờ đứng đây trách móc nhau thì có ích gì. Nếu An Vũ biết chúng ta vì nó mà mâu thuẫn không phải càng buồn hơn sao?"

Ái Linh cố gắng khuyên nhủ, Nhã Vân mới tạm ngưng khóc lóc lại, nhưng đến khi nhìn thấy con trai nằm bất động, cả người toàn băng trắng, miệng còn bị cắm một ống thở lớn, bà không chịu nổi mà suýt ngất đi.

Nhã Vân đòi ở lại, Quý Đông Nhiên sắp xếp cho hai người một căn hộ gần bệnh viện để tiện đến thăm cậu.

Thời gian chớp mắt trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến ngày Quý Đông Nhiên phải phẫu thuật. Buổi sáng hôm đó, anh tranh thủ một mình đến thăm cậu lần nữa, cách một lớp kính mà thủ thỉ:

"An Vũ, hôm nay tôi chính thức phẫu thuật rồi, em có thể cổ vũ tôi một chút không? Tôi cũng cổ vũ em, chúng ta cùng cố lên. Quyển sổ của em tôi đã đọc thuộc cả rồi, chờ cả hai chúng ta khỏe lại tôi sẽ nhất định sẽ cùng em thực hiện."

Ca phẫu thuật của Quý Đông Nhiên diễn ra suôn sẻ hơn tưởng tượng. Lúc mở mắt ra lần nữa, anh vẫn vô thức tìm kiếm hình ảnh quen thuộc của thư ký nhỏ, hy vọng nhìn thấy cái nhíu mày lo lắng của cậu dành cho mình, nhưng tiếc là chuyện đó không thể xảy ra.

Sau phẫu thuật, Quý Đông Nhiên chỉ phải nằm thêm một tuần quan sát rồi xuất viện. Thời điểm trở về căn hộ chung cư đã lâu không ở, Quý Đông Nhiên cảm thấy nó còn lạnh lẽo hơn cả bệnh viện.

"Con cố gắng nghỉ ngơi ít hôm nữa, đừng đến công ty vội, mọi việc vẫn đang được các chú các bác lo tốt."

Ái Linh giúp Quý Đông Nhiên sắp xếp lại đồ đạc trong căn hộ, cẩn thận dặn dò. Lâm Kỳ gật đầu đồng ý nói:

"Dì nói đúng rồi, cuối cùng cũng được về nhà, chú tranh thủ nghỉ ngơi đi, An Vũ ở bệnh viện được các bác sĩ chăm sóc tốt lắm. Đừng có suốt ngày lợi dụng quyền lực chạy vào chỗ đó nữa."

Phòng chăm sóc đặc biệt vốn hạn chế người ngoài ra vào trừ trường hợp bất khả kháng. Nếu có quen biết thì có thể du di chút xíu. Nhưng Quý Đông Nhiên là một trong những người rót vốn cho bệnh viện nên đành nhắm một mắt mở một mắt cho anh vào.

"Khi nào đi tập vật lý trị liệu thì cho chú vào ngó một chút." - Lâm Kỳ nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm.

Quý Đông Nhiên không nói gì, Lâm Kỳ liền bắt đầu cảm thấy đau đầu.

Hằng ngày hắn và Ái Linh đều thay phiên nhau đến chăm sóc cho Quý Đông Nhiên, nhìn bộ dạng thất thần như kẻ chết rồi kia, Lâm Kỳ cứ sợ anh nghĩ không thông, lúc nào cũng tìm đủ mọi chuyện để nói, hắn hy vọng chí ít nghe âm thanh ồn ào thì Quý Đông Nhiên sẽ tươi sáng hơn một chút.

Mỗi tuần đều đặn Lâm Kỳ đều đưa Quý Đông Nhiên đi tập vật lý trị liệu, sau đó một mình chờ đợi người chồng mẫu mực vào lảm nhảm đôi câu với chồng mình rồi mới chở về.

Hôm nay Quý Đông Nhiên đã bắt đầu được tập bước đi, Lâm Kỳ theo bác sĩ đưa anh đến phòng tập mà sốt sắng không thôi.

"Đông Nhiên, chú cứ bình tĩnh, hôm nay là lần đầu tiên, chú từ từ thôi biết không."

Lâm Kỳ đứng ở đâu kia của phòng tập ồn ào nhắc nhở, bác sĩ bên này cũng cảm thấy hắn phiền, kiên nhẫn hướng dẫn Quý Đông Nhiên:

"Cứ từ từ, bây giờ chân vẫn chưa có cảm giác đâu, không cần sốt ruột quá."

Quý Đông Nhiên gật đầu, theo sự hỗ trợ của bác sĩ, chậm chạp nhấc người ngồi dậy.

Rất đau. Đó là cảm giác đã lâu lắm rồi mà đôi chân anh mới được cảm nhận lại.

"Được rồi, vịnh vào vào đây, khoan hãy bước đi, cứ đứng vững trước đã."

"Đông Nhiên, chú đứng được rồi! Chú giỏi quá!"

Đầu Quý Đông Nhiên đã đổ một tầng mồ hôi mỏng, anh cố giữ mình không ngã, trống ngực vì hồi hộp mà đập liên hồi. Anh thực sự đang đứng, dù rằng đôi chân này vẫn còn run rẩy lắm, nhưng so với việc giống như hai khúc củi mục vô dụng lúc trước còn tốt hơn gấp bội.

Bác sĩ chưa cho Quý Đông Nhiên bước đi ngay, chỉ để anh tập đứng khoảng mười lăm hai mươi phút, sau đó lại trở về xoa bóp bấm huyệt.

"Hôm nay giỏi quá, lát nữa chú muốn ăn gì để tôi mua cho chú. Phải rồi, nhà hàng vừa ra món mới đó, hay qua đó thử đi."

Lâm Kỳ vừa đẩy Quý Đông Nhiên đến phòng hồi sức tích cực vừa luyên thuyên nói:

"Chú cố lên đi, đợi chú chạy nhảy ngon lành rồi, có khi thư ký nhà chú cũng tỉnh dậy luôn đấy."

Quý Đông Nhiên chỉ qua loa "ừm" một tiếng, để lại cho Lâm Kỳ một bóng lưng lạnh lùng.

Hôm nay Hạ An Vũ vẫn ngủ yên như vậy, Quý Đông Nhiên nhìn dáng vẻ an nhiên của cậu không khỏi cười cười nói:

"An Vũ, tôi đứng được rồi, thật sự tôi cũng không tin được mình cũng có ngày này. Chỉ tiếc là cuối con đường kia lại không phải em đứng đợi tôi..."

Quý Đông Nhiên khẽ thở dài một tiếng oán trách:

"Em hay thật đấy. Chẳng phải ước mơ trước kia của em là ăn trắng mặc trơn sao? Bây giờ thật sự cứ nằm đó không chịu dậy đi làm nữa. An Vũ à, nếu tổng giám đốc của em không phải là tôi, thì người ta đã đuổi việc em từ lâu rồi đấy."

Quý Đông Nhiên dịu dàng sờ lên khuôn mặt Hạ An Vũ qua một tấm kính, cẩn thận dặn dò như thể thư ký nhỏ đang mở to mắt đứng trước mặt anh vậy:

"An Vũ, đừng ngủ lâu quá, nếu em cứ ngủ như thế, tôi sợ trái tim tôi sẽ không chống đỡ nổi mất."

Lúc Quý Đông Nhiên trở ra lại không thấy Lâm Kỳ đâu cả, anh định gọi điện thoại tìm thì có một bóng người cao lớn đứng trước xe lăn, cặp kính gọng vàng phản chiếu ánh nắng lấp lánh.

"Tổng giám đốc Quý, lâu quá không gặp."

Quý Đông Nhiên khẽ gật đầu đáp:

"Gọi tôi là Đông Nhiên được rồi, chuyện lần trước vẫn chưa cảm ơn cậu."

"Chuyện nên làm thôi mà." - Phương Thu Ý cười nói, đoạn liếc mắt ra cánh cửa đằng sau Quý Đông Nhiên hỏi - "Cậu ta vẫn chưa tỉnh lại à?"

"Ừm, bác sĩ nói em ấy tổn thương nặng quá. Khi xảy ra tai nạn em ấy đã đỡ thay tôi." - Quý Đông Nhiên nhẹ giọng nói.

Phương Thu Ý thoáng trầm mặc, chợt hắn ta lên tiếng:

"Anh và cậu ta... ý tôi là, quen nhau từ lúc nào?"

"Từ nhỏ rồi. Mẹ tôi là bạn thân của mẹ em ấy. Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?" - Quý Đông Nhiên không hiểu nhìn cậu ta.

Phương Thu Ý cười cười đáp:

"Chúng ta cũng từng gặp nhau từ lúc nhỏ mà."

"Ừm, tôi nhớ, Lâm Kỳ cũng nhớ mà." - Quý Đông Nhiên gật đầu.

Phương Thu Ý có chút giận, cuối cùng vẫn kìm lòng không đặng mà hỏi:

"Rốt cuộc cậu ta có gì hơn tôi... mà khiến anh nhớ mãi không quên như vậy?"

Quý Đông Nhiên hơi ngạc nhiên, anh thấy được cả Phương Thu Ý và Hạ An Vũ đều không thích nhau, nhưng chẳng ngờ Phương Thu Ý cũng thích mình.

Thật ra Quý Đông Nhiên chỉ có chút ấn tượng với đứa nhỏ mít ướt ngày đó, còn lại anh cũng xem cậu ta như Lâm Kỳ mà đối xử. Lúc nhỏ Quý Đông Nhiên đã gặp qua nhiều đứa bé con nhà giàu có khác, hiển nhiên đối với anh Phương Thu Ý cũng không có gì đặc biệt cả.

Quý Đông Nhiên nhanh chóng thu lại vẻ mặt có phần thất thố của mình, ngẫm nghĩ cẩn thận rồi mới nói:

"Vấn đề ở đây không phải ai hơn ai. Tôi không thích so sánh, hiển nhiên càng không thể mang người mình yêu đặt lên bàn cân cùng với ai khác cả."

"Vậy..." - Phương Thu Ý có phần lúng túng.

"Trước giờ những người tôi gặp qua dù ít dù nhiều vẫn sẽ nhớ họ, chỉ có điều họ cũng giống như cậu, đều không bao giờ có thể khiến trái tim tôi rung động cũng như đau đớn nhiều như vậy được."

Phương Thu Ý không nói gì. Quý Đông Nhiên chỉ đành thở dài nói tiếp:

"Cậu là một người thông minh, mấy chuyện tình cảm này có thể nhìn thì phức tạp nhưng lại đơn giản hơn tưởng tượng rất nhiều. An Vũ yêu tôi, tôi cũng yêu em ấy, thế thôi. Tôi nghĩ cậu thừa biết câu hỏi của mình sẽ không có đáp án mà cậu mong muốn. Chỉ là cậu cố chấp muốn hỏi thôi." - Quý Đông Nhiên khẽ liếc mắt về phía góc tường đằng xa - "Nếu chú còn không ra thì tôi tự bắt taxi trở về."

Phương Thu Ý giật mình nhìn Lâm Kỳ cười hề hề từ trong góc đi ra. Hắn vốn dĩ chỉ đi vệ sinh một chút, nào ngờ quay lại liền có chuyện hóng hớt, lập tức yên lặng trốn vào một góc nghe trộm.

"Đừng nóng, chỉ hóng chút thôi mà. Đợi em dâu tỉnh dậy tôi còn có chuyện kể cho ẻm nghe."

Quý Đông Nhiên đơn giản chào Phương Thu Ý một cái, để Lâm Kỳ đẩy mình đi. Phương Thu Ý nhìn chằm chằm theo, mở miệng nói:

"Tôi sẽ đợi."

"Đừng đợi." - Quý Đông Nhiên không do dự đáp - "Nếu trên đời này không còn một Hạ An Vũ cần Quý Đông Nhiên, thì Quý Đông Nhiên cũng không cần cuộc đời này."

— QUẢNG CÁO —