Đầu giờ học rất ồn ào nhốn nháo. Vào ngày đầu năm mới, theo lệ cũ thì thường sẽ tổ chức một buổi tối liên hoan văn nghệ. Từ Uyển Du là ủy viên trong ban văn nghệ nên đang đứng trên bục giảng thống kê tiết mục và ghi tên những người đăng ký tham gia.
Bữa trước thầy chủ nhiệm đã nói qua về chuyện này, bảo mọi người hãy tích cực tham gia, cố gắng mang về vinh dự cho lớp.
Qua một cuộc thảo luận nhỏ trong lớp, tạm thời chọn ra tiết mục tập thể là đại hợp xướng nhưng vẫn cần mấy tiết mục khác.
Dường như các học sinh trong lớp đều không có hứng thú cho lắm. Từ Uyển Du tự đăng ký cho mình một tiết mục đánh đàn tranh, ngoài ra có vài nữ sinh khác học vũ đạo từ nhỏ cũng hứa sẽ tập luyện cho một tiết mục vũ đạo. Trừ họ ra thì hầu hết mọi người chỉ muốn xem văn nghệ mà thôi.
“Đây là niềm vinh dự của một tập thể. Là một phần trong lớp 1, những bạn có sở trường đặc biệt nên chủ động đứng ra giành vinh quang về cho cả lớp.”
Từ Uyển Du đứng trên bục giảng, phát biểu một cách dõng dạc hùng hồn, đám chị em của cô ta ở phía dưới cũng sôi nổi hùa theo, còn Phó Kiều Kiều ở bên cạnh chế nhạo.
“Mọi người đều là học sinh cấp 3 cả rồi, đừng bắt chước dáng vẻ của bọn trẻ tiểu học nữa.”
“Ai?” Thiên Huỳnh đang làm bài cũng phải dừng bút lại, đôi mắt to tròn nhuốm vẻ tò mò nhìn sang đây.
“Từ Uyển Du, ủy viên “chuyên nghiệp” của ban văn nghệ, năm nào cũng lôi mấy lý do này ra để thoái thác, chả khác việc lợi dụng nó để lừa gạt con nít là bao.” Phó Kiều Kiều trừng mắt coi thường, “Bây giờ làm gì có ai chịu làm mấy chuyện tốn công vô ích như biểu diễn tiết mục văn nghệ trong đêm giao thừa nữa? Cậu nhìn trong lớp mà xem, có bao nhiêu người đã đăng ký?”
“Hình như đúng thật… Vậy nếu không có ai đăng ký thì sao?” Thiên Huỳnh vừa thì thầm hỏi một câu mà đã nghe thấy tên mình bị nhắc. Cô ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lại.
“Thiên Huỳnh, tôi nhớ rõ hình như cậu điền dương cầm vào cột sở trường đặc biệt của mình đúng không?” Không biết Từ Uyển Du nhìn về phía cô từ lúc nào, tay thì cầm tờ đăng ký biểu diễn cho buổi tiệc tối giao thừa lần này.
“Vậy giờ đăng ký cho cậu một tiết mục độc tấu dương cầm thì chắc cũng chẳng sao đâu nhỉ?”
“Thầy Ngô đã dặn lớp chúng ta phải có ít nhất ba tiết mục, bảo tớ nếu không đủ thì trực tiếp tìm ba học sinh trong lớp có sở trường đặc biệt. Bây giờ mọi người đều không tự giác thì tớ chỉ có thể chọn đích danh.”
Câu này nói có vẻ nhân danh chính nghĩa lắm, hợp tình hợp lý các thứ.
Nói như kiểu Thiên Huỳnh đang trốn tránh, ích kỉ không muốn tham gia các hoạt động tập thể vậy.
Cô dường như cảm nhận được ánh nhìn từ bốn phương tám hướng đang đổ dồn về mình, khuôn mặt ửng đỏ.
“Tớ chỉ tiện tay điền vào lúc đăng ký nhập học mà thôi chứ không chơi tốt lắm.” Thiên Huỳnh lên tiếng giải thích, rõ ràng sốt ruột.
“Trong lớp có nhiều người có sở trường đặc biệt như vậy, cớ sao cứ phải tìm Thiên Huỳnh?” Phó Kiều Kiều không thể đứng nhìn nổi nữa, lập tức mắng cô ta. Từ Uyển Du vẫn thản nhiên như không, hất cằm.
“Vậy thì cậu làm đi. Phó Kiều Kiều, tôi nhớ không lầm là cậu cũng biết khiêu vũ mà? Đúng lúc tiết mục vũ đạo mà Triệu Đình chuẩn bị vẫn còn thiếu vài người, cậu vào là vừa đẹp.”
“Ai bảo tôi sẽ khiêu vũ? Tôi không đi.” Phó Kiều Kiều từ chối mà chẳng thèm suy nghĩ. Cô không có ý thức gì về cái gọi là danh dự của lớp, từ nhỏ đã vậy, đặc biệt là do ủy viên ban văn nghệ Từ Uyển Du – một đứa con gái đáng ghét ra lệnh thì càng không.
“Nếu mọi người cứ đùn đẩy cho nhau như thế này thì thà rằng lớp chúng ta không cần phải tham gia nữa. Tớ sẽ nói thẳng với thầy Ngô là lớp chúng ta không có ai tình nguyện đăng ký cả.” Giọng điệu nhắc nhở của Từ Uyển Du trở nên đanh thép, mắt thấy Phó Kiều Kiều sắp cãi nhau với cô ta.
“Không thành vấn đề, không sao cả, tôi đăng ký.” Thiên Huỳnh vừa giơ tay vừa nhìn Từ Uyển Du, “Tôi tham gia.”
“Chỉ là tôi thật sự chơi không tốt cho lắm, có lẽ lúc biểu diễn trên sân khấu sẽ hơi…” Cô nói nhỏ, chưa kịp nói xong đã bị lời của Từ Uyển Du cắt ngang.
“Không sao cả, luyện tập thêm là được.”
Thiên Huỳnh rầu rĩ, kể cả điểm số cao chưa từng thấy trên bài kiểm tra môn Toán vừa phát cũng không đủ khiến cô phấn chấn lên.
Sau một khoảng thời gian học bổ túc, thành tích của Thiên Huỳnh vững vàng tăng lên. Điểm số trên các bài kiểm tra của mỗi môn đều tiến độ, Ngô Thuần cũng cố ý khen ngợi cô trong giờ học.
Có thể thấy rằng chỉ cần chăm chỉ là sẽ được đền đáp, nhỡ may dương cầm cũng vậy.
Giữa giờ nghỉ trưa, Thiên Huỳnh ngồi nghe một ca khúc trên điện thoại. Thật ra thì đã một khoảng thời gian cô không luyện đàn rồi. Từ khi chuyển đến trường mới, cô vội vàng học bù mỗi ngày đến mức kiệt sức. Thiên Huỳnh cảm thấy gần như bản thân đã nhanh chóng quên đi những gì từng học được trong kỳ nghỉ hè.
“Lộc Lộc, cậu nói xem nên chọn khúc nào thì tốt hơn.”
Trong giờ nghỉ trưa, không biết sau khi ăn xong Phó Kiều Kiều đi đâu tản bộ vận động một chút, Thiên Huỳnh thì nằm nhoài trên chỗ ngồi để nghe nhạc, Thời Lục ngồi cạnh cô đọc tài liệu.
Cô tháo một bên tai nghe ra cho cậu, hỏi ý kiến Thời Lục.
Nghe thấy tiếng dương cầm phát ra từ tai nghe, Thời Lục nhướng mày.
“Sao đột nhiên cậu lại phải chọn một bản nhạc piano?”
Thời Lục không ở trong lớp vào giờ tự học sáng nay. Gần đây cậu tham gia một lớp bồi dưỡng, nghe nói là đội tuyển do giáo viên dạy Toán có tiếng trong tỉnh dẫn dắt. Mỗi lớp sẽ chọn ra vài học sinh top đầu để sang năm tham gia thi đấu.
Thời Lục thường xuyên phải chạy sang đó, có đôi lúc cậu còn không quay lại lớp.
“Để chuẩn bị cho buổi tiệc đêm giao thừa tết Dương Lịch ở lớp, Từ Uyển Du bảo tớ sẽ chơi dương cầm, yêu cầu tớ đăng ký một tiết mục.” Thiên Huỳnh nói xong thì chống cằm lên mu bàn tay, thở dài đầy lo lắng.
Thời Lục cau mày: “Cô ta bảo cậu đăng ký thì cậu đăng ký à?”
“Suýt chút nữa Kiều Kiều đã cãi nhau với cô ấy. Tớ không muốn làm to chuyện nên đồng ý rồi.” Thiên Huỳnh nhanh chóng kết thúc chủ đề này, nhờ cậu giúp mình chọn một bản nhạc.
“Cậu xem bài nào phù hợp, vừa đơn giản vừa thích hợp để biểu diễn, mà lại là bài tớ có thể chơi.” Đứng ở góc độ nào đó, Thời Lục được xem là giáo viên của cô nên Thiên Huỳnh nhìn Thời Lục với ánh mắt rất tin tưởng.
Sắc mặt Thời Lục bình thản, trượt màn hình điện thoại của cô xuống. Cho đến khi nghe xong toàn bộ danh sách, cậu tháo tai nghe bên tai ra.
“Tan học tớ sẽ dẫn cậu đến phòng học nhạc xem sao.”
“Không có bài nào mà tớ đủ khả năng chơi à?” Thiên Huỳnh kinh ngạc, đứng dậy hỏi.
“Tất cả đều quá đơn giản.” Thời Lục đáp. Những bài Thiên Huỳnh tìm đều là những bản nhạc dành cho người mới tập chơi piano, hầu hết là những bản mà cậu đã dạy cho cô lúc trước. Tự luyện tập cho vui thì không sao nhưng nếu diễn tấu trước mặt toàn trường thì vẫn hơi non.
Thời Lục muốn cô cứ tự tin tỏa sáng dù ở khoảnh khắc nào đi chăng nữa.
Cả hai đi thẳng đến phòng học nhạc sau khi tan học. Ở đây có hai cây đại dương cầm màu đen, bình thường được dùng trong giờ lên lớp. Vào những dịp đặc biệt, bạn cũng có thể hỏi mượn chìa khóa ở chỗ giáo viên và tự đến đây luyện tập.
Đối với Thời Lục mà nói, chuyện này dễ như trở bàn tay, cậu nhẹ nhàng xoay chìa khóa trong tay để mở cửa. Trời đã xế chiều, dây thường xuân xanh tươi bám vào bức tường ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn buông xuống từ khung cửa sổ đang hé mở, chiếu vào cây đàn dương cầm nằm trên mặt đất cách đó không xa.
Tỏa ra ánh sáng chói lọi.
Sau giờ tan trường, khu vực dạy học rất yên tĩnh, toàn bộ bầu không khí dường như tĩnh lặng hẳn.
Thiên Huỳnh ngồi xuống trước cây đàn piano mới đặt ngón tay của mình lên. Sau hai giây điều chỉnh, cô ấn xuống phím đầu tiên.
Cô chơi một đoạn ngẫu nhiên theo bản nhạc trước mặt, nó bị trúc trắc và mất tự nhiên, còn đàn sai hai nhịp ở giữa dù trước kia cô đã từng tập đầu khúc này.
Thiên Huỳnh hậm hực rút tay về, ngước nhìn Thời Lục, mím môi với vẻ bất an.
“Xem ra cậu đã quên tất cả những gì tớ dạy cậu lúc trước.” Cậu cụp mắt xuống, trong đó không chứa chút cảm xúc nào. Thiên Huỳnh nở nụ cười nịnh nọt với cậu, lùi vào bên trong băng ghế piano.
Thời Lục chấp nhận ngồi xuống cạnh cô, đặt tay lên cây dương cầm.
Một loạt các nốt nhạc lưu loát và du dương cất lên, ngân nga trong phòng học yên tĩnh.
Thiên Huỳnh bị cuốn hút bởi nó đến mức quên cả việc chú ý kỹ thuật của cậu.
Cô cứ ngơ ngẩn nhìn. Cách đó không xa, hàng mi dài của Thời Lục buông xuống, bị ánh chiều tà nhuộm thành màu vàng kim. Cậu ngồi giữa ánh sáng và bóng tối, gò má mờ ảo, chẳng khác gì một hoàng tử nhỏ đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Hẳn là cậu rất thích dương cầm.
Đã vô số lần đáy lòng Thiên Huỳnh trào dâng suy nghĩ như vậy mỗi khi nhìn thấy Thời Lục chơi đàn.
“Ngẩn ngơ gì thế?” Không biết từ lúc nào mà tiếng đàn đã ngừng lại, âm thanh chất vấn vang lên trên đỉnh đầu đã khiến cô giật mình bừng tỉnh. Thiên Huỳnh hốt hoảng ngẩng đầu lên, đáy mắt tràn đầy vẻ lúng túng.
“Tớ, tớ vừa nghĩ…”
“Sao?” Thời Lục cúi đầu xuống, lộ rõ cảm giác nguy hiểm. Thiên Huỳnh vốn đã chột dạ nay càng chột dạ hơn. Trong cơn hoảng loạn, cô lảm nhảm một cái cớ sau khi động não theo bản năng.
“Nghĩ rằng dáng vẻ của cậu lúc chơi đàn trông rất đẹp trai!” Lời vừa thốt ra, Thiên Huỳnh thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìn Thời Lục, nói với vẻ mặt còn chân thành hơn.
“Lộc Lộc, lúc cậu đánh đàn trông vô cùng đẹp trai!”
Thời Lục giật mình, đối diện với con ngươi màu hổ phách đầy vẻ nghiêm túc, bên tai hiếm khi nóng lên.
Cậu ngẩng đầu ho khan, khẽ mắng: “Đồ mê trai.”
Thiên Huỳnh: “==”
Buổi luyện tập lúc xế chiều này có thể nói là không hiệu quả mấy.
Cả mấy tiếng đồng hồ cũng chỉ để Thiên Huỳnh làm quen lại với các phím đàn và bản nhạc. Thật ra so với việc cứ lặp đi lặp lại việc luyện tập một cách nhàm chán, cô càng thích tùy ý hợp tấu cùng Thời Lục hơn. Những nốt nhạc mà hai người ngẫu hứng gõ ra được cậu tiện tay biến tấu thành một giai điệu tuyệt vời khác, dù cô có mắc lỗi thế nào thì cậu cũng có thể thuận theo vô cùng tự nhiên.
Không có bất kỳ một gánh nặng nào, nhẹ nhàng đến mức khiến người ta tìm về cảm giác thư thái đã đánh mất từ lâu.
Trên đường về nhà, bước chân của Thiên Huỳnh lúc thì tung tăng nhảy nhót, lúc thì vô cùng nặng nề.
“Lộc Lộc, cậu nghĩ vào đêm giao thừa tớ có biểu diễn ổn được không?” Cô hỏi vậy chứ không ôm chút hy vọng nào, chỉ cầu mong đừng quá bẽ mặt lúc lên sân khấu.
Thời Lục trầm tư một giây, trả lời: “Chắc là ổn.”
“?”
“Có tớ ở đây là được.”
Sang ngày hôm sau, Thiên Huỳnh mới hiểu câu “Có tớ ở đây là được” của cậu có ý gì.
Phòng đàn hôm nay vẫn như ngày hôm qua. Hoàng hôn yên tĩnh, cả căn phòng chìm trong sắc đỏ như sơn dầu.
Thời Lục lấy ra một bản nhạc khác cho cô xem. Nội dung ở trên rất kỳ quái, hình như cả hai người có thể đồng thời chơi đàn.
Đôi mắt Thiên Huỳnh càng nhìn càng trợn tròn.
“Đây là bản nhạc liên hợp giữa bốn bàn tay.” (bản nhạc hợp tấu bởi hai người)
“Mấy ngày tới chúng ta sẽ tập trung luyện bản nhạc này.”
Cho đến khi hai người ngồi xuống và xem qua một lần, Thiên Huỳnh nhìn Thời Lục ở bên cạnh đang nghiên cứu bản nhạc mà vẫn còn hơi hoang mang.
Cô ngơ ngác hỏi: “Lộc Lộc, cậu muốn lên sân khấu biểu diễn với tớ sao?”
“Ừ.” Ánh mắt Thời Lục rất chuyên chú, ngón tay lướt nhanh xuống một phần bản nhạc, thuận miệng trả lời.
Niềm vui đến quá mức bất ngờ tạo thành cú sốc mãnh liệt. Một lúc lâu sau, Thiên Huỳnh mới nuốt nước miếng, không thể tin nổi.
“Cậu, không phải là cậu sẽ không bao giờ chơi dương cầm trước mặt người khác nữa hay sao?” Chuyển tới trường Nhất Trung lâu như vậy nên Thiên Huỳnh cũng đã được nghe rất nhiều chuyện về Thời Lục từ trong lời của những người khác. Tất cả mọi người đều biết cậu sẽ không bao giờ đụng đến đàn dương cầm nữa, giống như lúc cậu từng quyết định xé bỏ tất cả các bức tranh của mình.
“Còn cách nào khác nữa đâu.” Thời Lục thở dài như thể rất bất đắc dĩ, chăm chú nhìn cô với ánh mắt âu yếm.
“Dù sao tớ cũng không thể trơ mắt nhìn cậu đi lên sân khấu một mình rồi bẽ mặt. Với tư cách là người giám hộ của cậu ở Nhất Trung, tất nhiên tớ phải làm tròn trách nhiệm của mình.”
Thiên Huỳnh: “……”
“Lúc cậu còn chưa nói lời này, suýt chút nữa là tớ cảm động đến mức phát khóc rồi đấy.” Thiên Huỳnh chia sẻ suy nghĩ ở tận đáy lòng.
“Thật đấy, Lộc Lộc.”
“Suýt chút nữa nước mắt đã giàn giụa quanh hốc mắt nhưng ngay sau khi nghe cậu nói vậy, chúng bị kìm lại hết.”
“……”
Buổi tối, trước giờ đi ngủ, Thiên Huỳnh lấy cuốn sổ trong ngăn kéo ra sau một khoảng thời gian dài.
Hai dòng đầu tiên đã bị gạch bỏ.
Vào ngày công bố kết quả thi lần 1, Thiên Huỳnh vừa trở về đã gạch bỏ dòng “Học thật tốt” trong tâm trạng vừa buồn bã vừa tủi thân.
Bây giờ trên đó chỉ còn lại duy nhất một nguyện vọng.
––– “Cố gắng sánh vai cùng Lộc Lộc”.
Thiên Huỳnh suy nghĩ một chút, chèn thêm một dấu ngoặc nhỏ ở phía sau, bổ sung một câu.
“Khiến cậu ấy vui vẻ hơn.”
Cô lật sang một trang mới, ghi chép lại những gì đã xảy ra trong ngày hôm nay.
Cuối nhật ký, Thiên Huỳnh không nhịn nổi nên phải viết thêm.