Di Di: Chắc tại lúc tác giả viết chương này đúng vào ngày valentine nên mới “quất” cái này đó Moon. ~^^~
Lần đầu tiên Lạc Lan mặc quần áo kì lạ như thế này làm ở quán ăn, mới phát hiện ra hiệu quả và lợi ích cũng không nhỏ. Như vậy xem ra, chiến lược làm ăn của Boss khá đúng đắn.
Sau khi Lạc Lan cùng Gray tươi cười tiễn ba vị khách cuối cùng, cô cảm thấy toàn thân như muốn rã ra.
Dọn dẹp sạch sẽ quán ăn xong, lúc này Lạc Lan mới nhớ đến chuyện ngủ của mình.
Xin ngủ ở lại quán có được không nhỉ?
Ánh mắt cô hướng vào bên trong.
Nên nói như thế nào đây?
Ông chủ! Tôi không có chỗ ở……cho tôi xin ngủ lại quán luôn được không!
……Như vậy mình có bị nghi ngờ không nhỉ?………
Ông chủ cho tôi ở lại quán nhé? Có người trông cửa miễn phí, đỡ mất công thuê người……
Không được, như vậy quá kiêu ngạo —
……
Đáng giận! Nói như thế nào mới thích hợp đây?
Lúc Lạc Lan đang thẩn thờ dày vò cái khăn lau bàn, Gray bất thình lình đứng sau lưng cô:
“Nè! Lau hoài vậy?”
Lạc Lan theo bản năng thốt ra:
“Tôi thực sự rất muốn mà! ! !”
Gray hỏi lại:
“Cô muốn cái gì?”
Lạc Lan:“……….”
Gray thúc giục cô:
“Nói đi! Cô muốn làm cái gì?”
Lạc Lan quăng khăn lau, cúi đầu:
“Buổi tối tôi không có chỗ ngủ.”
Bộ mặt Gray như thể “tôi biết từ lâu rồi” nói:
“Vậy thì đi nói với Boss một tiếng, buổi tối tôi cũng ngủ lại trong quán, phòng nghỉ bên trong có giường mà, nhớ không?”
Lạc Lan nheo lại mắt hồi tưởng: “A……” Quả thật phòng nghỉ bên trong có đặt giường, nhưng như vậy có nghĩa là……
Cô ngủ chung với tên Gray kia sao???
Không phải chứ!!!
Nhưng…. “Vì sao anh cũng ngủ ở trong quán?”
Lạc Lan không hiểu nhớ lại buổi chiều thay quần áo, thấy trước ngực anh ta có hình xăm kì quái – Gray chẳng lẽ là phần tử của bang phái nào đó, bị thương nên mới ở lại đây dưỡng thương……?
Không đúng, buổi chiều anh ta cởi trần, trên người không thấy có thương tích.
“Tôi nhận nhiệm vụ của hiệp hội, tôi cũng giống cô đến đây làm công ngắn hạn, tất nhiên phải ở lại trong quán rồi.”
Hiệp hội? Hiệp hội gì?……
Chắc là mấy tổ chức xã hội đen linh ta linh tinh kia!?
“Này! Lạc Lan? Lạc Lan!”
Thấy gọi mà không trả lời, Gray nói tiếp:
“Đợi lát nữa cùng đi tắm!”
Lạc Lan bị dọa lảo đảo:
“Hả? Cái gì?”
“Đi tắm đi!”
Gray vuốt áo, hoàn toàn không hiểu sao cô gái này luôn ngơ ngẩn, thất thần như vậy:
“Đi, đi kiếm Boss nhận tiền lương hôm nay trước đi.”
“Hả? Tắm rửa?”
Lạc Lan bị Gray túm đi, đến khi nhận tiền lương xong rồi bị kéo đi thay quần áo mới tỉnh lại:
“Gì? Tắm rửa?!”
Ngoài cửa truyền đến tiếng Gray hừ lạnh:
“Đừng ồn ào nữa, trong quán không có chỗ tắm rửa.”
Lạc Lan gãi gãi đầu, nhìn trong tủ quần áo mấy bộ đồng phục lớn nhỏ khác nhau:
“Nhưng tôi không có quần áo để thay……”
Nơi này đều là trang phục nữ hầu gái, cô tiếp không nổi!
Khoan…… Đợi chút, áo choàng của Zeref đâu? Sao lại không thấy……
“Đưa cho con bé đi.”
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng nói của Boss:
“Là quần áo trước đây của con gái ta.”
Chỉ thấy một bộ trang phục nữ tính bị ném vào trong người Gray, sau đó cước bộ đi xa — Gray quay đầu xem cô, nhướng mi:
“Mới mặc trước đây?”
Hướng tới Lạc Lan đảo mắt qua:
“Quả thật…”
“Quả thật cái đầu anh!!!”
Lạc Lan một phen đoạt bộ quần áo trên tay Gray, đứng lên:“Đi!”
**
Gray đưa cô rời nhà ăn tới phòng tắm công cộng. Không nghĩ mặc váy ngủ xuất hiện, Lạc Lan đành phải mặc đồng phục quán ăn mà đi, một cô gái mặc trang phục nữ hầu mèo thu hút một đám nam nhân vây xem.
Nhìn Lạc Lan nhanh nhảu trốn vào phòng tắm nữ, Gray nở nụ cười nửa ngày mới vào phòng tắm nam bên kia.
Lạc Lan cởi đồng phục ra mới nhẹ nhàng thở phào một tiếng, làm việc trong quán ăn thì không nói, nhưng mặc thế này đi lắc lư bên ngoài thì thật không quen.
Đem mình ngâm vào dòng nước ấm, Lạc Lan nhẹ nhàng thở ra. Cô thả lỏng, nhẹ nhàng chà xát cổ — hẹn với Gray nửa tiếng sau gặp lại nên vẫn thư thả thời gian.
Nghĩ như vậy, ban ngày Lạc Lan làm việc mệt mỏi, ngâm mình ở trong nước, cả người đều thả lỏng, lại bị hơi nước ấm áp phả vào mặt, hai mí mắt không ngừng khép lại.
Ý thức chậm rãi trở nên có chút mơ hồ, cô dựa vào một bên vách hồ, ngả đầu một chút, mắt bỗng nhiên tối lại —
Lúc ý thức hỗn độn, Lạc Lan nghe tiếng kêu rên, đồng thời cảm giác toàn thân mình lạnh lẽo.
Giống như……Có cái gì không đúng……?
Lạc Lan bỗng dưng mở mắt ra, chống lại một đôi mắt màu đen tràn ngập khiếp sợ. Cô ngẩng ra sau nhìn, hai mắt trong suốt, một màu đen bích thâm thúy – ngũ quan quen thuộc và rất đẹp trai – cùng màu tóc hòa với bóng đêm – trông rất đáng yêu……
Zeref hốt hoảng:
“Cô……”
Gương mặt trắng nõn của anh ta chợt quẫn bách, phiếm hồng, ánh mắt nhìn xung quanh nhưng là không dám nhìn cô.
Lạc Lan có chút hơi ngốc – không phải cô đang tắm sao?
Chẳng phải chỉ ngủ một chút thôi sao, vì sao vừa mở mắt lại ở đây? Khoan, đợi chút…… Tắm bồn…………? Cô bất tri bất giác nhìn xuống, biểu tình nháy mắt dữ tợn:
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”
Phản ứng đầu tiên là thét chói tai, sau đó quay người ra trước, gắt gao ở trước mặt Zeref:
“Không cho phép nhìn!!!”
Zeref rất bối rối, anh phản xạ tính rời khỏi Lạc Lan, bất giác lòng bàn tay chạm phải làn da dính nước trơn trợt của Lạc Lan, cả người nóng lên lật đật thu tay:
“Tôi, tôi — cô……”
Anh không biết như thế nào nhớ lại cảm giác mềm mại lúc cõng Lạc Lan trên người, nằm trên lưng mình…… Zeref hai má càng đỏ.
Hai người lâm vào trầm mặc.
Zeref lui tay, khí nóng trên mặt Lạc Lan như muốn thiêu đốt — rốt cuộc là vì sao đang buồn ngủ lại ở trên người Zeref như thế này! Thật bất thường!
Cô cùng Zeref hình như đang ở ngoài thành, cách Akarifa không xa!
Lạc Lan bỗng nhiên chú ý tới – áo choàng của Zeref đột nhiên bị mất ở phòng nghỉ trong quán giờ phút này lại đang mặc ở trên người nào đó.
Chuyện này…… Sao lại thế này???
Áo choàng có chân sao?
Zeref đột nhiên ý thức được đây là đồ dùng cứu nguy (Moon: tức là cái áo). Anh tận lực tránh đụng chạm đến toàn thân lõa thể của Lạc Lan, cởi áo xuống, khoác lên người Lạc Lan, lạnh có chút phát run nhưng cũng không chịu buông tay Lạc Lan.
Có thế này mới anh mới miễn cưỡng áp chế nhiệt độ trên mặt. Cúi đầu nhìn thoáng qua — mặt Lạc Lan đỏ hết cả lên, hai tay gắt gao túm lấy áo khoác của anh, ánh mắt màu vàng cúi xuống không nhìn rõ được thần sắc.
Người duy nhất có thể tiếp cận đến anh, lại kì lạ trở về bên người anh.
Mấy trăm năm qua anh như một linh hồn hoang vu, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy như thực sự tồn tại.
Khóe miệng Zeref giật giật. Lạc Lan lại không nhìn thấy bên miệng anh có chút độ cong.