“Bác…!” Đuổi kịp Đường Diệu Quần đang ở trước hành lang thang máy, Ôn Chấn Hoa vội vã gọi ông lại.
Đường Diệu Quần dừng bước, xoay người liền thấy Ôn Chấn Hoa, giờ phút này cậu lại cười có chút vụng về.
Ông vẫn không giấu nổi vẻ thất vọng trong mắt, Ôn Chấn Hoa nhận ra điều này, cậu thấy áy náy bèn nói: “Bác, Tường Hi anh ấy…”
Đường Diệu Quần giơ tay ngăn cản những lời dang giở của Ôn Chấn Hoa, ngập ngừng vài giây mới thở dài rồi nói: “Là lỗi của bác, bác không nên tới quấy rầy cuộc sống của các con.”
“Sao lại thế được.” Ôn Chấn Hoa vội vàng phủ định: “Tường Hi gặp được bác cũng rất vui mừng, chỉ là bác xuất hiện hơi đột ngột, anh ấy nhất thời không kịp phản ứng nên mới…”
“Không cần an ủi bác.” Đường Diệu Quần mím môi lắc đầu, buông mi mắt như đang nhớ lại vẻ mặt Đường Tường Hi ban nãy, ánh mắt càng thêm ảm đạm, “Con không thấy được đâu, nó nhìn bác giống như địa bàn của mình bị kẻ địch xâm lược, nó coi bác là kẻ thù, nó hận bác.”
Ôn Chấn Hoa trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: “Hai người chỉ đang thiếu một cơ hội để bình tĩnh nói chuyện, thật ra Tường Hi rất nhớ bác.” Ngừng một lúc, cậu lộ ra vẻ tươi cười khích lệ, “Nếu không sao anh ấy lại cho con xem ảnh chụp của bác chứ.”
Đường Diệu Quần nghe vậy thì hai mắt chợt sáng ngời, có phần không chắc chắn lại tìm kiếm lời xác nhận, “Thực, thực sự?”
Ôn Chấn Hoa mỉm cười gật đầu, “Bác thử nghĩ xem, nếu anh ấy không nhớ bác, thì sao lại lưu giữ ảnh chụp của bác.”
“Đó là chuyện từ nhiều năm trước.” Suy cho cùng Đường Diệu Quần cũng là một lão già đã sống hơn nửa đời người, dù có quá muộn để nhận ra, nhưng chỉ cần sự tình còn có thể cứu vãn, ông cũng sẽ không để vuột mất dễ dàng như vậy.
Ôn Chấn Hoa đành phải gật đầu, vậy chắc việc này xảy ra vào lúc bọn họ lên đại học, mấy năm nay có Ôn Đế, Tường Hi cũng chưa từng nhắc tới Đường Diệu Quần.
“Con về đi, bác sẽ suy nghĩ kỹ lại, cũng để cho Tường Hi chút thời gian.” Ngừng một lúc, Đường Hiệu Quần có vẻ do dự: “Bác là một người cha thiếu trách nhiệm, chuyện của Tường Hi và con, bác cũng không có tư cách nói gì cả, chỉ là…”
Nghe thấy câu ‘Chỉ là’, Ôn Chấn Hoa siết chặt lòng bàn tay, rũ mi mắt nhìn xuống đất.
Đường Diệu Quần thở dài nói tiếp: “Mấy năm nay các con cũng không phải dễ dàng, dẫu sao thời kỳ cực khổ đã qua, cảm ơn con đã tạo nên gia đình này, còn chăm sóc Đường Tường Hi tốt như vậy.” Ông nói xong liền vỗ lên vai cậu, “Cảm ơn con Chấn Hoa, con và Tường Hi ở bên nhau ta rất yên tâm, các con rất xứng đôi.”
“Bác!” Trong lòng Ôn Chấn Hoa ngập tràn ấm áp, không nén nổi cảm xúc liền kêu một tiếng.
Đinh ——
Cửa tháng máy từ từ mở ra, Đường Diệu Quần mỉm cười an ủi Ôn Chấn Hoa, “Bác phải đi rồi.”
Ôn Chấn Hoa gật đầu, nhìn Đường Diệu Quần bước vào thang máy, đột nhiên nhớ tới chuyện gì, cậu vội vàng nói: “Đúng rồi, bác ơi, sau này chúng con phải làm sao mới liên lạc được với bác. Ah…Ý con là, lúc Ôn Đế muốm tìm bác.”
Đường Diệu Quần suy nghĩ một chốc, mở vạt áo khoác, lấy ra một danh thiếp từ trong túi áo đưa cho Ôn Chấn Hoa,:”Phía trên là số điện thoại của bác.”
Ôn Chấn Hoa tiếp nhận danh thiếp thì thấy, ở chính giữa chỉ có ba dòng chữ ‘Đường Diệu Quần’ in hoa màu đen, bên trên là một dãy số vô cùng đơn giản, ngoài ra không còn gì nữa, cậu mím môi mỉm cười với Đường Diệu Quần, cất kỹ danh thiếp vào ví tiền.
Cánh cửa kim loại chậm rãi khép lại, che khuất Đường Diệu Quần đang ở bên trong, Ôn Chấn Hoa đứng tại chỗ hồi lâu, một lát sau cậu mới quay về.
Cửa nhà vẫn mở, cậu tiện tay đóng cửa lại, thay đổi dép lê mới bước vào phòng khách.
Đường Tường Hi bình tĩnh ngồi trên ghế salon, nghe thấy tiếng động liền đứng bật dậy, liếc nhìn Ôn Chấn Hoa một cái, nhưng vẻ mặt cậu vẫn không thay đổi mà hướng thẳng vào phòng ngủ.
Là đang giận dỗi sao? Ôn Chấn Hoa chuyển tầm mắt, giấu nụ cười trên môi đi vào phòng ngủ, sau đó cầm áo ngủ bước vào phòng tắm, một cái liếc mắt cũng chưa cho Đường Tường Hi.
Đường Tường Hi ngồi trên giường, nhìn chằm chằm cửa phòng tắm khép kín, sắc mặt lại thay đổi, cuối cùng là thở dài buồn bực, thật vất vả mới thúc đẩy được tiến trình tình cảm cùng Chấn Hoa nhanh hơn, chờ đến khi cậu quen với việc hắn ôm hôn sờ soạng rồi sau đó ăn luôn người cũng là chuyện sớm hay muộn, chẳng lẽ chỉ vì một quả mìn mà cục cưng chiến tranh lạnh rồi cho mình ăn cơm chay qua ngày?! Sao có thể được!!
Nhưng cơ bản chuyện về người kia là một vấn đề, đây chính là cái gai trong đầu hắn! Làm sao mới dỗ giành được cục cưng đây!!
Đều là lỗi của ông ta, rõ ràng đã bỏ đi còn quay về gây rối người khác! Không biết vừa rồi bọn họ nói gì nữa, chả lẽ bảo Chấn Hoa rời xa mình?!
Việc này có khả năng rất cao! Thảo nào cục cưng vừa mới vào nhà đã không thèm đếm xỉa đến hắn, mà chính mình vừa rồi lại còn giận dỗi, nhất định cục cưng đang bị tổn thương, mình thật đáng chết!
Sau lâu thế rồi còn chưa tắm xong, chẳng nhẽ cục cưng trốn trong phòng tắm khóc thầm?!
Đường Tường Hi càng nghĩ càng lo lắng, hắn chạy vội tới trước phòng tắm toan gõ cửa, tay mới gần chạm, cửa phòng tắm liền mở ra.
Ôn Chấn Hoa đứng ở giữa cửa, hai mắt bị hơi nước xông ướt khoé mi, gò má ửng hồng do bị hơi nóng bao phủ, thấy Đường Tường Hi cũng không kinh ngạc, cậu làm mặt lạnh đi vòng qua hắn.
Đường Tường Hi vội vàng đi theo, “Chấn Hoa, ông ta nói gì với em? Xin hãy nghe anh, không câu nào ông ta nói là thật hết, bất luận ông ta nói gì em cũng không được nghe, không được tin!”
Bỗng Ôn Chấn Hoa dừng bước, quay lại nói: “Bác bảo, tôi và anh ở bên nhau là bác rất yên tâm, tôi và anh rất xứng đôi.”
“Anh đã nói ông ta không được câu nào thật…Khoan, ông ta nói vậy sao?!” Đường Tường Hi lặng người trước ánh mắt đầy ý sâu xa của Ôn Chấn Hoa, hắn nhất thời không dám tin.
“Không câu nào bác ấy nói là thật, vậy chắc câu này tôi cũng không phải tin.” Ôn Chấn Hoa thản nhiên nói.
“Không phải! Ông ta nói rất đúng!” Đường Tường Hi lập tức nhào tới ôm lấy cậu, cúi mặt chôn ở cổ cậu rồi hít một hơi thật sâu, sau đó không cam lòng liền hậm hực nói: “Người đó là tiểu nhân, chỉ biết chèn ép uy hiếp anh.”
Tuy không nhìn thấy vẻ mặt của Đường Tường Hi, nhưng Ôn Chấn Hoa vẫn bác bỏ những lời này dù giọng điệu của hắn nghe cũng xuôi tai còn có chút tủi thân và lên án, cậu đưa tay vỗ nhẹ vào đầu ai kia, khẽ nói “Đừng nghĩ như vậy, bác ấy rất quan tâm đến anh.”
Coi như Đường Tường Hi thức thời! Hắn chỉ hừ một tiếng, lại siết chặt vòng tay, dán đôi môi lên cổ Ôn Chấn Hoa rồi cắn một cái, nghe thấy cậu kêu rên mới nhả răng năng dùng đầu lưỡi liếm lên đó.
Ôn Chấn Hoa run rẩy, nhưng vẫn không đẩy người ra.
Không bị từ chối, Đường Tường Hi lại càng lớn mật hơn, một tay ôm cả thắt lưng Ôn Chấn Hoa, tay kia mò vào trong áo ngủ vuốt ve nước da mịn màng, sau khi mút ở trên cổ ra vài vệt đỏ hồng, bờ môi lướt qua xương quai xanh, đầu lưỡi dạo một vòng quanh lõm, tiếp đó cởi cả áo ngủ xuống, ngậm lấy núm vú bên phải, bàn tay to ấm nóng nắn bóp cặp mông cong vểnh của cậu.
Ôn Chấn Hoa bấu lấy bả vai hắn rồi hừ nhẹ một tiếng, được vuốt ve nên hai chân có cảm giác như muốn nhũn ra.
“Đúng rồi, cực cưng, sao em lại biết ông ta?” Đường Tường Hi buông tha núm vú sưng đỏ, ngẩng đầu hôn lên môi Ôn Chấn Hoa.
Ôn Chấn Hoa nghe thấy vậy, bỗng suy nghĩ trôi về năm ấy…
“Ôn Tiểu Hoa ” Tên nào đó đã uống say khướt còn bật cười ngây ngô khoác tay lên vai cậu.
“Gì.” Ôn Chấn Hoa trả lời qua loa, nửa kéo nửa khiêng con ma men về phòng ngủ, chỗ bọn họ ở lúc ấy là phòng trọ bốn người, vì nhà hai người kia ở xa, kì thi cuối vừa chấm dứt liền lập tức về nhà rồi.
“Ôn Tiểu Hoa hức tôi cho cậu xem cái này hức ” Đường Tường Hi nấc nghẹn bước đi cũng không xong mà phải dựa vào tường hướng đến chỗ tủ quần áo của mình, sau đó chân như mềm nhũn mà ngồi phịch xuống đất.
Ôn Chấn Hoa vừa mới đóng cửa, quay lại đã thấy hắn dựa vào cánh tủ ngồi trên sàn nhà, còn đang cúi thấp đầu nhìn thứ gì đó trong tay, cậu vội bước đến muốn đỡ hắn dậy, “Trên mặt đất rất lạnh, mau đứng lên, ngồi lên giường đi.”
Đường Tường Hi ngẩng đầu, giương ánh mắt xa xăm nhìn Ôn Chấn Hoa, lại im lặng cúi xuống nhìn thứ gì đó trong tay.
“Tường Hi, sao anh lại khóc.” Ôn Chấn Hoa sững sờ, cậu hơi bối rối nhìn thứ trong tay hắn mới phát hiện đó là một tấm ảnh.
“Đi đi lên giường ” Lúc này Đường Tường Hi lại bám vào cái tủ định đứng lên, nhưng hai chân vô lực liền lảo đảo ngã xuống.
Ôn Chấn Hoa vội vàng ôm lấy thắt lưng hắn, để người ta tựa lên vai mình, để người ta nằm lên giường của mình, cậu và Tường Hi là ở giường tầng, Tường Hi nằm giường trên, nhưng hiện giờ hắn đã quá say, vẫn nên ngủ ở dưới thì an toàn hơn.
Đường Tường Hi nằm ngửa trên giường, ngón tay gắt gao nắm chặt bức ảnh kia, bỗng nhiên vung tay bật cười, “Ôn Tiểu Hoa, ông ta ông ta là ba của tôi ba, ha ha ha ông ta là ba của tôi ha ha ha ha.”
Ôn Chấn Hoa mím môi, cậu và Tường Hi quen nhau lâu vậy rồi, lần duy nhất nghe hắn nói về cha mình là lúc học tiểu học, sau đó không còn nghe thấy hắn nhắc đến nữa.
“Tôi đang nói về ba ba với cậu, câu nghe không đó?” Chưa được đáp lại, Đường Tường Hi bất mãn ngồi dậy, giơ ảnh chụp lên trước mắt Ôn Chấn Hoa.
“Nghe thấy cũng nhìn thấy rồi, đưa ảnh cho tôi. anh ngồi đây chờ một lát, tôi lau qua cho anh là có thể ngủ.” Ôn Chấn Hoa không muốn tranh cãi với con ma men, cậu từ từ rút bức ảnh trong tay hắn, cẩn thận nhìn hồi lâu, sau đó để lên ngăn tủ, đi vào WC.
Đường Tường Hi mở to hai mắt, ngây ngốc gật đầu.
Chờ đến khi cậu cầm khăn ướt ra, lại phát hiện con ma men nào đó đã tự cởi sạch, ngay cả quần lót che đậy cái ấy cũng không để lại.
Bỗng dừng bước, Ôn Chấn Hoa cảm thấy lỗ tai mình hơi nóng lên, chần chừ một lúc cậu mới tiến đến nhặt quần áo trên mặt đất để gọn sang bên, sau đó kiên nhẫn lau kỹ mặt cho hắn, đang định đi giặt khăn mặt nhưng lại bị Đường Tường Hi kéo ngã xuống giường.
“Chấn Hoa ” Đôi mắt chàng trai đang say rượu sáng lạ thường, giọng nói khàn khàn áp chế Ôn Chấn Hoa, hắn chậm rãi tiếp cận hôn lên môi cậu, một tay tụt quần của cậu xuống.
“Chấn Hoa, Chấn Hoa, Chấn Hoa.” Tiếng gọi liên tiếp vang vọng khắp căn phòng, Ôn Chấn Hoa còn đang chìm đắm trong nụ hôn nồng nhiệt, Đường Tường Hi chợt cắm ‘Lưỡi dao sắc bén’ của chính hắn vào thân thể cậu.
“Ahhh —— “
Ôn Chấn Hoa chưa hề chuẩn bị, mồ hôi lạnh nháy mắt thấm ướt áo sơ mi mỏng manh, theo sau là cơn đau đớn vì bị xuyên qua, đầu óc quay cuồng, toàn thân rã rời…
Cảm thấy nơi tư mật bị chạm vào khiến Ôn Chấn Hoa nhanh chóng thoát khỏi những hồi ức, cơn đau đớn trong trí nhớ biến sắc mặt cậu trở nên tái nhợt, nhất là ngày hôm sau tên khốn nào đó còn chả nhớ cái gì, sau nữa lại đi kiếm bạn gái…
Ôn Chấn Hoa hừ một tiếng, cậu đẩy Đường Tường Hi ra, đi vòng qua bên kia giường, “Ngủ.”
“Aiz!” Đường Tường Hi đau khổ gào lên một tiếng, cũng không muốn ép buộc cục cưng, đành phải vác cái thân rũ rượi hiên ngang tiến vào phòng tắm giải quyết đạn còn tắc trong nòng súng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cho nên trước đó ta đã nói…Chính là daddy đã sớm ăn tươi papi rồi mà không tự hiểu!