[Đồng Nhân Harry Potter] Trở Lại 1977

Chương 32: Quyết định khó khăn



Severus thân mến,

Tôi muốn báo cho cậu một tin rất đáng mừng. Tôi đã diện kiến ngài, và không hiểu từ đâu mà ngài đã biết đến cậu. Ngài đã hỏi tôi rất kĩ, và tôi đã trả lời ngài bằng tất cả những điều tốt đẹp mà tôi biết về cậu.

Ngài muốn thu nhận cậu ngay lập tức nhưng tôi cũng nói cho ngài biết về ý định học chuyên sâu về Độc Dược của cậu, và thật ngạc nhiên ngài cũng đồng ý việc đó (tôi vẫn giữ nguyên quan điểm của tôi rằng việc trì hoãn này thực sự không cần thiết).

Tuy nhiên, ngài cũng ngỏ ý rằng ngài sẽ tạo điều kiện cho cậu học hành nếu như cậu muốn phục vụ ngài ngay sau khi ra trường, rằng ngài hết sức quan tâm đến một tài năng như cậu. Ngài sẽ luôn để mắt đến cậu cho đến khi cậu chính thức trở thành một tôi tớ trung thành của ngài.

Tôi không cầm lòng được mà phải viết thư để báo cho cậu ngay tin mừng này.

L.M



Lá thư đã tự bùng lên và cháy thành than, nhưng Severus vẫn cảm thấy như nó đang bỏng rát trong tay mình. Toàn thân anh trở nên run rẩy.

Vậy là Bellatrix Lestrange đã kể cho Voldemort về anh, và nếu hắn tỏ ra thích thú việc thu nhận anh dưới trướng như vậy thì rõ ràng rằng những suy nghĩ của Bellatrix không ảnh hưởng gì đến Voldemort. Có lẽ hắn đã thấy tài năng của anh hữu dụng, hoặc ấn tượng về việc anh đã giết Dumbledore cho hắn. Ở kiếp trước của anh, ngay đến khi giết anh vì cây đũa phép vô địch, hắn vẫn luôn nghĩ rằng anh là một thuộc hạ trung thành. Lần này cũng thế, hắn nhìn thấy giá trị của anh ngay ở trong những kí ức của Bellatrix (Severus chắc chắn là Voldemort sẽ xem một số kí ức nhất định – từ những gì anh hiểu về hắn).

Toi đời rồi! Severus cay đắng nghĩ thầm. Nếu Voldemort muốn mời ai đó vào đội ngũ của hắn mà bị từ chối, hắn sẽ coi người đó là kẻ thù. Nhưng nếu người đó lại đã là thuộc hạ của hắn – dù đó chỉ là “sẽ” trong tương lai, ở kiếp trước, hay ở cuộc đời khả dĩ gì gì đó – điều đó không quan trọng - hắn sẽ coi người đó là kẻ phản bội. Là một kẻ phản bội Voldemort luôn có kết cục tồi tệ hơn là kẻ thù của hắn.

Không phải ngẫu nhiên mà Ông Kẹ của anh ở kiếp trước là hắn.

Bây giờ, Severus đang đứng trước hai lựa chọn.

Một: từ chối Voldemort và trở thành một kẻ phản bội.

Hai: giả vờ đồng ý và đứng trước nguy cơ bị hắn phát hiện mình là một kẻ phản bội.

Việc thực sự đi theo hắn không phải là một lựa chọn của anh. Không bao giờ nữa.

Giải pháp một cũng không thể, nếu như anh không muốn chết ngay lập tức. Những kẻ phản bội luôn bị Voldemort ưu tiên truy đuổi đến cùng.

Giải pháp hai là một giải pháp tồi tệ, dựa trên những gì anh phải chịu đựng ở cuộc đời trước khi làm gián điệp hai mang. Anh thực sự không muốn phải sống lại cuộc sống đó.

Severus đưa hai tay ôm mặt. Nhưng anh có lựa chọn nào khác?

Hay là anh giả vờ chết? Voldemort sẽ không truy đuổi một xác chết. Nhưng khi đó cuộc sống của anh sẽ thế nào? Sống dưới một cái tên giả, thậm chí phải thay đổi diện mạo. Cũng không có vấn đề gì, sau khi Voldemort bị tiêu diệt, anh có thể trở lại với danh tính thực của mình.

Đó thực sự không-phải-là-một-ý-kiến-tồi-chút-nào.

Chỉ ít giây sau đó, Severus thấy tay mình hết run rẩy.

***

Như vậy là mình có sáu tháng nữa để quyết định cái chết của mình.

Thực ra như Lucius đã nói trong thư, anh vẫn có thể trông chờ thêm vào hai năm đi học lên cao về Độc Dược. Nhưng anh không chắc khi cục diện chiến tranh thay đổi, tình hình trở nên căng thẳng hơn, Voldemort có kiên nhẫn đợi anh học hành linh tinh nữa không, hay sẽ ép anh nhận Dấu hiệu Hắc ám luôn. Vì thế, anh tính sau khi tốt nghiệp Hogwarts, anh sẽ chết. Ít ra cũng nên kiếm lấy vài cái chứng chỉ P.T.T.S cho tử tế.

Trong thời gian còn lại của năm học này, một nhiệm vụ được đặt ra của Severus là lại tỏ ra ủng hộ chủ nghĩa duy thuần huyết, hay ít ra thì cũng không tỏ ra chống đối họ. Việc này không phải khó khăn gì khi Severus đã thể hiện quá xuất sắc ở cuộc đời trước, chỉ có vướng mắc nho nhỏ về Ông Kẹ của anh. Dù hầu hết mọi người trong trường không ai chắc chắn được Ông Kẹ của anh là xác chết của ai, nhưng có thể James Potter và Lily lờ mờ đoán ra. Liệu còn ai nữa?

Thật tiện khi giờ đây Lily lại không nói chuyện với anh nữa. Có lẽ anh cần phải làm một số điều thô bạo, tồi tệ hơn nữa để mọi người tin rằng anh chẳng còn tình cảm gì với cô cả. Nếu Voldemort biết Lily là nguyên nhân để anh từ chối đi theo hắn, cô cũng chết ngang với một kẻ phản bội.

Cứ như cô ấy chưa đủ gặp nguy hiểm ấy! Severus cay đắng nghĩ thầm. Giờ hẳn Voldemort cũng biết về lời tiên tri rồi, và Lily cũng đâu có an toàn nữa. Nhưng biết đâu, biết đâu hắn đơn giản nghĩ chỉ cần giết Potter là đủ, hoặc chỉ cần Lily và Potter không lấy nhau là đủ. Không, Severus hiểu Voldemort, hắn sẽ muốn an toàn. Trừ khi…

Trừ khi có ai đó đủ tin tưởng thuyết phục được hắn rằng điều đó là không cần thiết. Và người đó… đâu còn có ai lí tưởng hơn là chính anh. Voldemort sẽ tin anh, nếu như anh cũng nói cho hắn biết anh cũng trở về từ tương lai. Anh sẽ thuyết phục được hắn buông tha Lily, bằng một cách nào đó.

Đó là cách tốt nhất. Mày đã làm gián điệp một lần, làm thêm lần nữa cũng đâu có sao.Tiếng nói trong đầu anh vang lên, rất rõ ràng và quyết đoán.

Severus đưa tay vò nát tờ danh sách những món quà tiềm năng mà anh đã liệt kê ra để chuẩn bị cho Lily nhân ngày sinh nhật của cô vào cuối tháng.

***

- Kim, buổi học của chúng ta đã kết thúc. Tôi sẽ không dạy thêm cho bạn buổi nào nữa.

Severus nói sau một cố gắng sắp thành của Kim để triệu hồi chiếc đũa phép của nó. Kim há hốc mồm rồi kêu lên đầy thất vọng.

- Nhưng mình còn chưa thành công mà!

- Bạn chỉ cần tự tập tí xíu nữa là làm được. Đâu cần tôi nữa. Bạn biết sao không, pháp lực của bạn rất lớn đấy. Bạn hoàn toàn có thể trở thành một phù thủy hùng mạnh. Nói nghiêm túc đấy.

Mắt Kim sáng lên, nhưng ngay sau đó nó nhìn Severus với một vẻ hoang mang và nghi ngờ.

- Thế tại sao mình học hành dở ẹc vậy?

- Ờ… - Severus cân nhắc trong giây lát rồi điềm tĩnh nói. – Tôi nghĩ là tại bạn hơi thiếu tập trung. Không ai có thể giỏi tất cả mọi thứ cả, dù đó là người vĩ đại thế nào đi nữa. Có lẽ bạn quá chú tâm vào vấn đề “khoa học Muggle” của bạn. Tôi đoán chừng không nhiều Muggle hiểu về điều đó bằng bạn, đúng không?

- Đúng vậy. – Gương mặt Kim thể hiện một vẻ hết sức phấn khởi. – Cha nuôi mình nói mình rất có tiềm năng là một nhà vật lí học giỏi. Ông dạy mình mỗi kì nghỉ hè, và trong ba tháng hè đó mình học được nhiều hơn bất kì đứa trẻ cùng tuổi nào học trong cả năm học. Mình đang học chương trình toán học và vật lí cao cấp rồi, và mình thấy hết sức thích thú. Thậm chí có lúc mình nghĩ đến việc rời bỏ thế giới phù thủy và theo ngành nghiên cứu khoa học.

Severus gật đầu.

- Tôi nghĩ là bạn thông minh hơn nhiều so với vẻ bề ngoài. – Anh khẽ nhếch mép khi thấy vẻ chưng hửng của Kim. – Nói tóm lại là, bạn không cần tôi nữa và đây sẽ là buổi học cuối cùng của chúng ta.

- Nhưng… - Kim cụp mắt xuống, ngập ngừng, hai má nó tự dưng hơi ửng đỏ. – Thật vui khi học với bạn. Giống như là… mình thực sự được quan tâm vậy.

Hai lông mày của Severus nhảy vút lên cao. Quan tâm ư? Nếu có thể gọi nói đểu, gắt gỏng, cằn nhằn là quan tâm. Không lẽ mối quan hệ của con bé này với những người khác cũng tồi tệ như là các mối quan hệ của anh vậy?

Nhìn thấy vẻ sốc của Severus, con bé khịt mũi.

- Ờ… Bạn nói năng khó nghe, tính khí thất thường. Chơi với bạn đau tim lắm. Nhưng bạn có một trái tim tốt.

- Cho tôi rút lại câu nói lúc nãy. – Severus nhếch mép. – Bạn vẫn chỉ là một con bé ngu ngốc.

Kim khịt mũi thêm cái nữa. Nó đưa tay lên vò mái tóc ngắn.

- Mình không có nhiều bạn bè lắm. Các buổi học của Hội Chim Lửa cũng rất vui, nhưng vì có rất nhiều người nên không ai để ý đến mình cả. Còn bạn thì… thậm chí bạn còn chịu nghe mình nói về vật lí!

Severus bật cười. Không thể tin nổi con bé này lại coi mình như là thính giả Muggle-học của nó. Severus Snape – một Slytherin, cựu Tử Thần Thực Tử, vị giáo sư bị ghét nhất trường Hogwarts, người giết Dumbledore.

- Nếu bạn thích, tôi sẽ giới thiệu cho bạn một người sẽ nuốt từng lời liên quan đến Muggle của bạn. Nhưng đừng bao giờ nói là tôi giới thiệu.

- Ai vậy? – Mắt Kim sáng lên tò mò.

- Arthur Weasley, ở trang trại Hang Sóc, Devon. Bạn có thể viết thư cho anh ta. Bịa đại một lí do vớ vẩn nào đó. – Severus nhếch mép cười, nghĩ đến gã đàn ông nhặng xị.

- Ủa, có phải đó là cái nhà bị Tử Thần Thực Tử tấn công, giờ đang phải lẩn trốn không? – Kim mắt chữ O, mồm chữ A. – Sao bạn biết ông ấy?

- Không quan trọng. Ờ quên mất, bạn cần phải gửi thư đến chỗ làm ở Bộ cho anh ta. Sở dùng sai chế tác của Muggle.

- Ờ… mình sẽ gửi thư cho anh ta. – Kim nói bằng giọng không mấy tin tưởng.

Cho đến lúc này, Severus vẫn còn cảm thấy khó tin khi anh thực sự chịu đựng được một đứa con gái tuổi teen nào đó ngoài Lily. Thật lạ, mấy buổi gần đây anh dần dần thấy thoải mái trong mỗi buổi học với Kim, thấy những lời nói lan man xa rời chủ đề của nó trở nên dễ chịu hơn trước kia, thấy giọng mình nhẹ nhàng hơn mỗi lần trả lời câu hỏi nó. Ở bên cạnh Kim không giống như bên cạnh Lily, không có những cảm xúc tuôn trào muốn xé tan lồng ngực và trí não anh, chỉ đơn giản là dễ chịu, thanh thản. Như ngồi bên một người bạn.

Thế nhưng anh phải kết thúc điều đó. Và anh muốn Kim được biết trước. Ít ra thì cô bé xứng đáng được như vậy.

- Kim này, còn nhớ những gì tôi đã dặn trước kia chứ? – Kim quay sang nhìn Severus, bối rối. – Giữ bí mật những gì xảy ra giữa chúng ta.

Kim gật đầu. Nó có vẻ vẫn chưa hiểu Severus định đưa câu chuyện đi đến đâu.

- Giờ vẫn phải như thế. Không được để ai biết tôi có quan hệ gì với bạn. Không chỉ có thế, từ nay về sau, chúng ta sẽ không gặp nhau nữa.

- Tại sao? – Khuôn mặt Kim tràn đầy sự thất vọng.

- Chả có lí do gì đặc biệt. Vì tôi không có hứng thú gì với bạn cả. Thế thôi. – Severus lạnh nhạt nói.

Một chốc im lặng.

Khuôn mặt Kim tự dưng trở nên rất khó đoán, hồi lâu nó gật đầu.

- Được rồi, nếu bạn muốn thế. Nhưng… có phải vì tôi xuất thân từ Muggle không?

Giọng Kim chỉ nhỏ như tiếng thì thầm. Severus nhìn chằm chằm vào bức tường đằng sau lưng Kim, rồi lạnh lùng nói.

- Đúng thế. Đừng tìm cách nói chuyện với tôi nữa.

Không đợi cho Kim nói thêm một lời nào, Severus bỏ ra khỏi Phòng Cần Thiết.

***

Lily ngắm nhìn những món quà mà cô nhận được đang bày trên chiếc bàn đặt ở đầu giường ngủ. Cuốn sách Sự quyến rũ của nghệ thuật Bùa mê của Remus. Chiếc khăn len màu đỏ thắm của Mary. Một túi bự chảng đủ các loại kẹo có ở tiệm Công Tước Mật của Sirius và Peter. Và một lô lốc các món quà khác.

Quà của James là một chuỗi dây chuyền mặt ngọc mà Lily đang đeo trên cổ. Đó là một món quà đắt tiền mà Lily ban đầu thấy rất ngại, nhưng James đã ép cô nhận, nói rằng số tiền đó đâu có thấm thía gì đối với số tiền tiêu vặt của cậu ấm duy nhất nhà Potter. Suy cho cùng, James cũng là bạn trai cô. Còn chiếc dây chuyền thì thật đẹp, nhất là khi nó ở trên cổ cô.

Lily là một người nổi tiếng trong trường. Cô có nhiều bạn bè trong nhà Gryffindor và một số bạn bè khác ở nhà Ravenclaw và Hufflepuff. Kể cả Slytherin cô cũng từng có bạn.

Đã từng.

Lily không hiểu tại sao mối quan hệ giữa cô và Severus Snape lại trở nên như vậy. Cô những tưởng mọi việc lại trở nên tốt đẹp. Vậy mà sau vụ việc của Emily Cantona, cô lại làm hỏng tất cả.

Nghĩ lại, nhiều lúc cô cũng thấy mình đã hành động bốc đồng và vô lí. Đành rằng khi đó Severus đang là bạn của Avery, nhưng làm sao cô lại đi buộc tội cậu ta vì một tội cậu ta không làm cơ chứ?

Cô đã tức giận vì khi cô buộc tội, Severus không hề từ chối hay thanh minh gì cả. Nhưng nếu như đó không phải là vì Severus thực sự đã biết hành động của Avery và lờ đi, mà là vì Severus không hề biết nhưng vẫn cảm thấy tội lỗi thì sao?

Cô muốn nói chuyện với Severus một lần nữa để nói rõ mọi vấn đề, nhưng mọi cơ hội đều cứ lần lữa, cho đến khi Severus đột ngột xộc vào Phòng Cần Thiết và để lộ ra cho hơn chục con người ở đó Ông Kẹ của cậu ta là một xác chết.

Của cô?

Lily và James là hai người đứng gần Ông Kẹ nhất và nhìn thấy rõ ràng nhất. Dù ánh sáng không được tốt lắm và người đã chết đó trông rất khác, béo hơn, tóc suông hơn thay vì mái tóc xoăn lăn tăn của cô, khuôn mặt đã xám ngắt và đông cứng trông cũng chẳng giống gì một Lily tươi tắn, sinh động thường ngày. Nhưng Lily vẫn lờ mờ nhận ra những nét thân thuộc - một người phụ nữ trông giông giống cô, hay là chính cô?

Lily đã chấn động vì điều đó. Không phải vì chứng kiến xác chết của chính mình.

Điều đó có nghĩa là gì? Hôm trên tháp thiên văn, Severus đã nói cô là người bạn duy nhất của cậu ta. Vì thế mà cậu ta sợ mất cô đến vậy sao?

Hay chẳng lẽ… Remus đã có lần dè dặt ẩn ý rằng Severus có thể có tình cảm sâu nặng hơn là tình bạn với cô. Có lẽ nào đó là sự thực? Cô chưa bao giờ nghĩ về Severus như một cái gì khác hơn là một người bạn thân thiết (hay một người bạn cũ).

Nhưng có thể đó chẳng phải là xác chết của cô luôn. Mọi chuyện xảy ra rất nhanh, và người đó cũng không hoàn toàn giống. Có thể đó là người con gái mà Severus đã nói đến lần ở trên khán đài Quidditch.

Lily bối rối. Cô tránh mặt Severus. Cô không biết phải đối phó với chuyện đó như thế nào.

Lily mở ngăn kéo, trong đó có một gói giấy bọc cuốn sách Những Độc Dược cao cấp hiếm có nhất thế giới mà cô mua định tặng Severus nhân ngày sinh nhật. Ba tuần trước.

Cuốn sách vẫn ở đó. Cô không đủ can đảm để đưa cho Severus vào ngày sinh nhật cậu ta. Những ngày sau đó, cô lấy hết dũng khí tìm cách bắt chuyện để có dịp đưa quà, nhưng không hiểu sao Severus bất chợt trở nên rất lạnh lùng với cô.

Phải. Không phải là bối rối, tránh mặt. Mà là lạnh lùng, khinh bỉ. Như một Slytherin điển hình đối với một Máu Bùn điển hình.

Lily – một lần nữa lại thấy choáng váng. Cô cảm thấy mình chưa bao giờ hiểu Severus Snape.

Và chưa bao giờ cô thấy buồn đến thế.