[Đồng Nhân Harry Potter] Trở Lại 1977

Chương 45: Remus



Remus tìm thấy cậu ta bên hồ nước đen. Mặt hồ đen ngòm phẳng lặng như thể con mực khổng lồ sống trong hồ đã phun mực ra nhuộm cả nguồn nước. Cậu ta đứng thẳng, mắt nhìn đăm đắm vào khoảng không trước mặt, màu tóc và màu mắt tưởng chừng còn đen hơn cả mặt hồ. Chiếc áo chùng màu xanh lục của nhà Slytherin bay phần phật trong gió.

Remus bước tới gần và dừng lại cách cậu ta vài bước.

- Snape.

Snape không hề quay lại, thậm chí Remus còn không thấy cả đôi môi cậu ta động đậy khi tên cậu được phát ra.

- Lupin.

Remus đứng im, chờ đợi cậu ta sẽ nói thêm một điều gì đó, hoặc ít nhất quay người nhìn về phía cậu hay có một động thái nào đó để cậu bắt đầu câu chuyện. Nhưng Snape vẫn chẳng hề nhúc nhích, thậm chí Remus có cảm tưởng rằng sau lời chào lạnh nhạt ban đầu, cậu ta đã quên hẳn sự hiện diện của cậu.

- Tôi… tôi đến để cảm ơn… và tạm biệt. – Remus lúng búng.

Đôi lông mày của Snape nhướng lên thay cho một câu hỏi không lời. Remus liền vội nói tiếp.

- Vì chuyện đêm hôm nọ. Nếu không có cậu thì không biết đã xảy ra những chuyện gì.

- Ta không nghĩ ra là ta đã làm được ích lợi gì, ngoài việc kéo Regulus Black đến trước mõm ngươi. – Snape lạnh lùng.

Remus cố quan sát để tìm trên gương mặt gầy gò và nhợt nhạt của Snape xem có một biểu hiện gì không, nhưng tất cả những gì cậu thấy chỉ là một sắc thái gần như trống rỗng, như thể mọi cảm xúc được dấu vào sâu bên dưới lớp da tai tái.

- Tôi biết cậu là người ngăn tôi khỏi giết những người khác. Người đã dụ tôi vào rừng Cấm. – Remus điềm đạm nói, đôi mắt vẫn dõi theo những biểu hiện trên gương mặt cậu ta.

- Ta không hiểu ngươi nói gì. – Snape vẫn chẳng hề quay mặt lại nhìn cậu và các cơ trên gương mặt cũng không hề động đậy. - Xem ra đêm trăng tròn làm cho đầu óc ngươi bị lú lẫn một cách tệ hại.

- Đừng có giả vờ với tôi. – Remus nói. – Tôi đã nói chuyện với Regulus Black và Lily.

- Thế ngươi dễ dàng tin lời thằng ngốc đó hả? – Snape cười khẩy.

- Regulus Black thậm chí chẳng buồn nói chuyện với tôi. Tôi nghĩ cậu ta thực sự bị chấn động sau sự kiện đó. Tôi biết được là do James và Sirius buột miệng kể lại, tất nhiên họ chẳng tin gì rồi. Lúc đầu tôi cũng không tin điều đó, nhưng vì tôi chẳng có manh mối nào khác, nên tôi đã tìm đến Lily. – Remus điềm tĩnh nói. – Chính Lily mới làm tôi tin chắc cậu là người đã cứu chúng tôi.

- Lily? – Snape cười khẩy. – Điều gì khiến ngươi nghĩ rằng Lily Evans biết được người cứu ngươi là ai?

- Tôi chỉ hỏi tất cả những ai có mặt ở đó để cầu may thôi. – Remus cố gắng giữ giọng nhỏ nhẹ và điềm đạm. – Tôi muốn biết tôi phải nợ ai cái ơn đó. Và theo những gì tôi từng biết về Lily, tôi tin rằng cô ấy biết sự thực sau khi nói chuyện với cô ấy.

- Cô ấy nói với ngươi rằng ta là người đó sao? – Snape nói và Remus cảm nhận được một sự giận dữ thoáng qua trong đó, nếu cậu không nhầm.

- Không. – Cậu vội vàng thanh minh. – Cô ấy không nói cho tôi như vậy. Nhưng Lily là một người nói dối dở ẹc. Nhất là khi cô ấy nghĩ tôi không đáng bị nói dối. Vì thế tôi chỉ cần hỏi đúng câu hỏi, và tôi biết được sự thật bất luận câu trả lời của Lily như thế nào.

Remus mỉm cười nhớ lại thái độ lúng túng của Lily khi cô cố gắng thanh minh rằng cô chẳng biết gì và cũng không tin rằng Snape đã cứu cả bọn, mà chỉ là tưởng tượng của Regulus Black mà thôi. Và một ý nghĩ lạ lùng thoáng qua trong óc cậu lúc đó lại trở lại: liệu Lily và Snape có gì đó với nhau nhiều hơn như bọn họ thể hiện?

Remus thấy Snape im lặng, và cậu không thể đoán được cậu ta nghĩ gì với những gì cậu ta thể hiện trên khuôn mặt. Sau một hồi lâu lắc, cậu ta nhếch mép cười và lạnh lùng hỏi.

- Nếu đúng vậy thì sao?

- Sao ư? – Remus bối rối. – Tôi… tôi chỉ muốn cảm ơn cậu. Thật lòng. Nếu không có cậu, tôi không biết tôi có thể sống nổi với hậu quả của chuyện đó không.

Snape lại cười – cái kiểu cười điển hình của người nhà Slytherin. Nụ cười biến mất rất nhanh và khuôn mặt cậu ta mau chóng trở về trạng thái lạnh băng như đá.

- Đừng nói cho ai điều đó. – Snape không hề cao giọng, nhưng giọng nói vẫn mang một sắc thái đe dọa.

- Tôi sẽ không nói. – Remus gật đầu. – Nhưng tại sao?

- Đấy có phải là việc của ngươi không?

Remus nuốt nước bọt. Đúng là nói chuyện với Snape cần sự kiên nhẫn. Remus có sự kiên nhẫn, nhất là đối với người vừa có ơn lớn với mình.

- Được rồi. Đằng nào tôi cũng chẳng có cơ hội buôn chuyện với ai đâu. Tôi sẽ ra đi vào ngày mai.

Remus chắc chắn mình không hề tưởng tượng ra vẻ thỏa mãn ngập tràn trên gương mặt nhợt nhạt của Snape, trong thoáng chốc. Giờ đây, gương mặt đó lại trở lại vẻ thản nhiên cố hữu, chỉ trừ đôi môi hơi nhếch lên thành một nụ cười khó ưa.

- Hơi muộn, nhưng cuối cùng cũng xảy ra. Đó cũng chẳng phải là tổn thất lớn lao gì với ngươi, đúng không? Có điều gì khác biệt giữa việc có hay không vài chứng chỉ P.T.T.S với một người sói cơ chứ? Đằng nào cũng chẳng có ai thèm nhận ngươi vào làm việc.

Remus sững người, như vừa bị tạt một gáo nước lạnh. Cậu không trông đợi điều này, dù công bằng mà nói những điều Snape vừa nói là hoàn toàn đúng. Và biết rằng điều đó là đúng chỉ làm tâm trạng của cậu tệ hơn.

- Ph… ải. – Cậu nuốt nước bọt một cách khó nhọc.

Chào tạm biệt và biến. Hoặc biến mà không chào tạm biệt. Gì cũng được. Remus cảm thấy hết ham muốn nói gì thêm với Snape.

Nhưng Remus vẫn còn điều cần nói, vì thế cậu lên tiếng.

- Chuyện của tôi, giờ cũng không quan trọng nữa, cậu nói ra cũng được. Nhưng chuyện của James, Sirius và Peter, xin cậu giữ kín giùm. Nếu không họ sẽ…

- Bị tống vào ngục Azkaban? 

Câu hỏi của Snape làm Remus giật bắn mình. Cậu không biết Bộ Pháp Thuật sẽ xử lí thế nào với những Người Hóa Thú bất hợp pháp. Nhưng ngục Azkaban? Không biết Snape có dọa cậu không nhỉ?

Một nụ cười tự mãn nở trên môi Snape khi cậu ta nhìn thấy thái độ lo lắng của cậu. Nhưng rồi câu nói của cậu ta làm Remus yên lòng.

- Nếu muốn thì ta đã rêu rao điều đó từ lâu rồi. Ngươi tưởng rằng ta mới biết cái bí mật bẩn thỉu đó chắc?

Mặc cho sự nhạo báng toát ra từ giọng nói của Snape, trong lòng Remus trào lên một sự biết ơn. Snape đã biết điều đó từ lâu ư? Và cậu ta không nói với ai? Tại sao?

Tuy nhiên lúc này Remus thực sự không muốn nghĩ gì nữa, vì thế cậu nói đơn giản.

- Cám ơn cậu. Tạm biệt.

Cậu xoay người bước đi. Và bởi vì thứ duy nhất động đậy trên người Snape từ lúc cậu đến chỉ là khuôn mặt (mà cũng rất ít cử động), nên cậu chắc mẩm sự bỏ đi của mình sẽ gửi Snape trở lại trạng thái trầm lặng y như lúc nãy mà thôi. Thế nên cậu hơi ngạc nhiên khi thấy tên mình được cất lên.

- Có một loại độc dược, - giọng Snape đều đều, bình thản, - sẽ giúp ngươi giữ được ý thức vào đêm trăng tròn. Nếu uống thứ đó, ngươi có thể ở lại hết năm học mà không làm hại ai cả.

- Có… có thứ độc dược như thế sao? – Remus lập tức quay lại. Miệng cậu há hốc ra vì kinh ngạc. Kinh ngạc vì nội dung những lời nói đó một, thì kinh ngạc vì Snape là người nói điều đó với cậu mười.

- Nó gọi là Thuốc Bả Sói. – Snape nói.

- Tại sao tôi chưa nghe thấy bao giờ?

- Vì nó chưa có trên thị trường. – Snape nói, và quay người lại đối mặt với cậu, lần đầu tiên từ lúc cậu đến. – Và ta là một trong số cực kì ít người biết được loại độc dược đó.

Cả khuôn mặt và giọng nói của Snape toát lên một vẻ tự hào và kiêu ngạo. Remus nghi ngờ, tự hỏi không biết cậu ta có nói thật không.

- Một loại thuốc chưa có trên thị trường ư? Cậu có định đánh lừa tôi không đấy? 

- Không tin thì thôi. – Môi Snape cong lên.

Remus vẫn biết Snape luôn xuất sắc về môn Độc Dược. Đặc biệt xuất sắc, nhất là trong năm nay. Cậu ta cũng là một trong số ít người đọc nhiều sách nhất trong trường này. Nên có thể lắm chứ khi cậu ta biết một số loại độc dược quý hiếm mà ít người biết.

- Thế nếu tôi tin thì sao? – Remus nói.

- Thì ta sẽ pha chế cho ngươi, với một điều kiện.

- Điều kiện gì? – Remus vội vàng hỏi. Cậu có thể làm bất kì điều gì để có thể tỉnh táo vào đêm trăng rằm.

- Không được nói cho ai biết điều đó. Không ai được biết ta giúp ngươi.

Remus sững người. Cảm giác đầu tiên đến với cậu là ngạc nhiên, xen kẽ với những cảm giác ngờ vực, hi vọng, phấn khởi, lo ngại, nhưng sau đó, những cảm xúc đó lắng xuống nhường chỗ cho sự xấu hổ. Cậu nhớ đến những lần cậu đứng im nhìn các bạn mình bắt nạt và làm nhục Snape, rồi lần cậu suýt giết chết Snape ở Lều Hét trong lốt sói. Vậy mà Snape đáp trả lại thế nào?

Cứu cậu và các bạn đêm hôm nọ. Giữ kín chuyện các bạn cậu là Người Hóa Thú. Và pha chế Thuốc Bả Sói cho cậu ư? “Không được nói cho ai biết” thậm chí không phải là một điều kiện trao đổi. Đó chỉ là một yêu cầu – mà chỉ tổ làm cho mọi người không biết đến sự tốt đẹp của cậu ta. Nói cách khác, Snape sẵn lòng giúp cậu mà chẳng đòi hỏi điều gì đáp lại.

Tại sao? Tại sao cậu ta lại đột nhiên tốt vậy? Hay là vì cậu ta vẫn tốt từ trước nhưng Remus không biết đến?

Nếu vào một ngày khác, rất có thể Remus sẽ cẩn trọng mà nghi ngờ Snape có âm mưu gì đó, ví dụ như định đầu độc cậu chẳng hạn. Nhưng Remus không tin rằng cậu ta vừa mất công lao vào nguy hiểm chết người hôm nọ và cứu cậu khỏi rắc rối rồi hôm nay lại quay ra đầu độc cậu làm gì. Vì vậy lúc này, cậu tin Snape nói thật.

Sự xấu hổ và sững sờ làm Remus thấy có nói lời xin lỗi lúc này cũng thực là vô duyên hết biết. Thậm chí lời cảm ơn cũng mãi mới lắp bắp ra được.

- Tôi… tôi sẽ trả hết chi phí mua nguyên liệu. Nếu cần, tôi có thể tự đi mua. Miễn là cậu cần gì… cứ bảo tôi. Có… có nguyên liệu gì quý hiếm không? – Remus hỏi, đầu óc vẫn chưa hết choáng váng.

- Hầu hết đều kiếm được trong kho nguyên liệu của trường hoặc mua được ở Hẻm Xéo. Dù có hơi tốn tiền một chút. – Snape khịt mũi khi nói đến câu này. – Trừ một thứ… Cây bả sói, phải thu hoạch vào đúng đêm trăng rằm. Nó chỉ được dùng cho loại thuốc này nên chẳng có ai bán nó đâu. May cho ngươi là ta đã lấy được một ít.

- Lấy… lấy rồi ư? Hay quá! – Remus reo lên, một ý nghĩ vỡ ra trong óc cậu. – Đêm trăng rằm. Có phải là cái đêm đó, khi tôi rượt cậu trong rừng Cấm? Cậu đã có ý định giúp tôi từ lúc ấy ư? - Remus há hốc miệng khi nhận ra điều này. - S...nape, tôi... xin lỗi vì đã nhìn lầm cậu bấy lâu nay. Cậu thực sự tốt bụng hơn mọi người tưởng rất nhiều…

- Đừng có tưởng bở. – Snape lạnh lùng cắt lời. – Việc đó chả liên quan gì đến ngươi. Chỉ là thói quen của một người thích pha chế độc dược mà thôi.

Remus cười đến tận mang tai. Cậu biết tốt nhất là không tranh luận với Snape. Cậu lại nói một loạt lời cảm ơn nồng nhiệt nữa, làm cho đường kẻ giữa hai lông mày Snape tưởng như tồn tại mãi mãi và mắt cậu ta bắt đầu tóe lửa. Nhưng Remus cũng cóc thèm quan tâm đến điều đó.

- Cám ơn cậu nhiều lắm. Thôi, có lẽ tôi trở về tháp Gryffindor bây giờ. Có gì mình gặp lại sau nhé.

Cậu đưa bàn tay lên vẫy vẫy, rồi quay lưng đi, trước khi Snape lại lên tiếng tiếp.

- Đã xong đâu. Còn điều kiện trao đổi nữa.

Remus quay lại.

- Điều kiện… trao… đổi? Thế lúc trước…?

- Đó đâu phải là điều kiện trao đổi. – Mép Snape khẽ nhếch lên gian xảo.

Ôi trời, thế mà mình cứ tưởng bở. Cậu ta là người Slytherin cơ mà. Remus nghĩ thầm và chuẩn bị tinh thần cho mọi điều kiện khó khăn nhất mà cậu có thể nghĩ ra. 

Thế nhưng điều Snape nói nằm ngoài mọi tiên liệu của cậu.