Severus sững người trong một giây, rồi buông ra một câu cục cằn.
- Cụ gài bẫy tôi.
- Không, anh Severus. Tôi chỉ muốn anh tự nói ra điều đó. – Dumbledore mỉm cười. Cụ thả người xuống chiếc ghế tựa của mình và ngả ra một cách thoải mái, nói giọng nhẹ nhàng. – Anh biết rõ ai là người thích hợp nhất.
- Nếu cụ muốn tôi làm gián điệp cho cụ, tại sao cụ không nói thẳng với tôi mà phải bày trò với Regulus Black làm cái gì? – Severus hỏi lại với giọng điệu cáu kỉnh.
Dumbledore không trả lời anh ngay. Cụ huơ đũa phép lên và lấy ra từ không trung hai ly nước chanh sóng sánh, một ly trôi từ từ rồi đáp xuống trước mặt Severus, còn một ly thì cụ nhẹ nhàng đón lấy và đưa lên miệng hớp một hớp.
- Vì xem phản ứng của anh lúc này thật là thú vị. – Cụ mỉm cười.
Severus phải cắn môi lại để ngăn tiếng chửi thề khỏi bật ra ngoài miệng. Đệch! Lần thứ n trong cả hai kiếp, Severus tự hỏi không biết hồi mới đi học, chiếc nón phân loại có khi nào băn khoăn để xếp Dumbledore vào Slytherin hay là Gryffindor hay không, hay là chỉ vì sống lâu quá mà “mèo già hóa cáo” như vậy.
- Anh chưa từng bày tỏ với tôi về dự định tương lai của anh, Severus ạ. - Ngón tay trỏ của Dumbledore trượt trên thân ly nước. - Anh cứu tôi, giúp đỡ tôi trong việc trừ khử Voldemort, và cho tôi thấy thiện chí của anh. Nhưng anh chưa từng nói với tôi anh sẽ làm gì trong thời gian sắp tới, sau khi anh ra trường. Theo kinh nghiệm của tôi, khi một người đã xác định rõ mình muốn làm gì, người đó sẽ tỏ ra cho người anh ta định hợp tác biết được.
- Hơn nữa, đây là một công việc khá là... đặc biệt. Tôi không chắc anh có ý định làm lần nữa – ý tôi muốn nói là ở kiếp này - không. Như anh đã nói với Regulus Black, đó là một việc không dễ chịu gì, và tôi tin rằng một người đã trải qua điều đó khó lòng mà mong muốn trải qua tiếp, nhất là khi… - Cụ ngừng lời, ngước lên nhìn Severus với một vẻ hóm hỉnh khó hiểu, như thể để trông chờ phản ứng trên khuôn mặt của anh.
- Nhất là khi… làm sao? – Severus nhướng mày.
Dumbledore nở một nụ cười bí hiểm. Cụ khẽ vẫy tay và con phượng hoàng từ góc phòng bay tới đậu lên vai cụ, cúi xuống mổ những hạt thức ăn không biết từ lúc nào đã hiện ra trên bàn tay để ngửa. Cụ vỗ vỗ lên mình con chim trước khi nó bay trở lại chỗ cũ, và nói.
- Cái thứ hạt Bon Bon này thật tuyệt, anh Severus ạ. Lần nào nó cũng thích thú ăn bằng hết. Ôi, anh đừng tỏ ra khó chịu như thế chứ! – Ngoảnh ra và thấy vẻ mặt Severus, cụ kêu lên. – Tôi thi thoảng hơi lạc đề một chút. Nhưng chắc là anh cũng phải quen rồi. Ờ, tôi nói đến đâu rồi nhỉ? – Cụ ra chừng ngẫm nghĩ một giây. – À, nhất là khi… Severus này, dẫu chưa công khai nhưng theo như tôi để ý thấy thì hình như anh và trò Lily Evans có mối quan hệ vượt trên mức bình thường.
Mịa! Chuyện của mình với Lily cứ bị người ta thi nhau đem ra để nói hay sao? Hết Regulus rồi lại lão già này. Nếu có thêm một người nữa phát hiện ra chuyện này thì coi như mình dẹp hẳn cái kế hoạch gián điệp gián đọp. Severus thầm nghĩ.
Dumbledore nhấp thêm một ngụm nước chanh rồi thong thả nói tiếp.
- Chắc hẳn anh cũng ý thức được rằng mối quan hệ giữa anh và Lily khó lòng mà tiếp tục được nữa nếu anh trở thành gián điệp. Voldemort sẽ không đời nào tin tưởng anh nếu anh có quan hệ tình cảm với một phù thủy gốc Muggle. Vì thế… - Cụ cúi xuống rồi lại ngẩng lên rất nhanh. – Tôi chỉ muốn anh nhớ ra rằng để chiến thắng, phe ta thực sự rất cần một gián điệp. Và đó là một công việc đặc biệt, hoàn toàn không phải là một người bình thường có thể làm được.
- Cụ có thể dạy cho bất kì ai nhận việc đó Bế Quan Bí Thuật. – Severus nói.
- Nhưng không phải ai cũng học được, và càng ít người có thể đạt được đến trình độ thượng thừa. Hơn nữa, rõ hơn ai hết, anh hiểu rằng để qua mắt Voldemort không phải chỉ cần Bế Quan Bí Thuật. Còn rất nhiều tố chất khác mà những người tôi đang có trong tay đều không có đủ.
Thông minh, nhạy bén, mưu mẹo, bình tĩnh, can đảm, phản ứng nhanh, thần kinh thép, đóng kịch giỏi, đáng ghét, chịu sỉ vả tốt… Severus có thể kể ra một lèo cả đống những tố chất cần thiết để làm cho Chúa tể Hắc ám khỏi nghi ngờ mình. Quân của Dumbledore phần lớn toàn những kẻ ưa đánh đấm đường đường chính chính kiểu anh hùng, lấy đâu ra ai có khả năng và sẵn lòng làm “người xấu” như anh cơ chứ. Mà thực ra, nếu chẳng phải đã quá mức tuyệt vọng, kiếp trước Severus cũng chẳng đời nào chấp nhận cái nhiệm vụ cảm tử là trở thành gián điệp trước mũi Chúa tể Hắc ám.
- Cụ lo rằng tôi sẽ vì mối quan hệ với Lily mà không hi sinh vì nghĩa lớn ư? – Severus cười khẩy.
- Phải. Phải. – Dumbledore gật gù. – Tôi luôn cho rằng những người thích hợp nhất để làm gián điệp là những người hoàn toàn cô độc. Họ cần không vướng bận gia đình, không dây dưa vào chuyện tình cảm. Bởi nếu có, đó sẽ trở thành một điểm yếu của họ làm họ xao lãng. Họ sẽ phải hi sinh rất nhiều. Mà cô Evans thì… chà… đó quả thực là một quý cô đáng yêu. Thông minh, xinh đẹp, và luôn luôn tử tế… Một viên ngọc quý. Anh hiểu ý tôi chứ?
Không biết là đôi mắt như nhìn xuyên thấu người khác của Dumbledore hay giọng nói ngọt ngào của cụ làm Severus thấy nhói lên trong dạ.
- Vậy nếu tôi nói tôi không muốn làm điều đó thì sao?
- Không, anh sẽ không làm như vậy. – Dumbledore mỉm cười. – Sau sự việc hôm nay thì tôi đã biết rằng anh sẽ không từ chối đề nghị này của tôi.
Đáp lại cái nhướng mày của Severus, cụ đan hai bàn tay vào nhau và thong thả nói tiếp.
- Anh nói xem, tại sao anh lại không muốn Regulus Black trở thành gián điệp cho tôi? Không, Severus. Đừng nói với tôi một mớ tào lao bá láp về đạo đức, rằng Regulus Black còn nhỏ tuổi, rằng không nên ép người đang vào đường cùng... Anh là một Slytherin chính hiệu, anh coi trọng kết quả hơn là cách thức để đạt kết quả đó. Và cũng như tôi anh hiểu rõ chúng ta đang ở trong chiến tranh, và chúng ta cần một gián điệp đến thế nào - bất kể người đó là ai. Anh cũng thừa khôn ngoan để hiểu rằng tôi sẽ mong chờ anh làm công việc đó dựa trên kinh nghiệm và khả năng của anh. Vậy thì tại sao, tại sao khi một cơ hội thoát khỏi điều đó một cách nhẹ nhàng mở ra, anh lại kịch liệt phản đối nó?
Cặp kính nửa vầng trăng ánh lên lấp lánh. Severus nuốt nước bọt.
- Bởi vì anh đang có ý định làm điều đó. - Dumbledore lại mỉm cười, nói tiếp. - Anh là người xuất sắc nhất và anh không muốn có một kẻ khác đứng cùng vị trí đó. Tôi nói có đúng không hả Severus thân mến?
Cụ đứng dậy để tiến lại gần Severus hơn một chút, dáng điệu vẫn khoan thai như thể họ đang trao đổi về một bài thơ hay bức họa.
- Quả thực tôi rất mừng, Severus ạ. Tôi đã thực sự lo rằng tình cảm giữa anh và Lily sẽ là một trở ngại, anh đã làm một số điều hiếm có vì cô bé... Thế nhưng anh đã hi sinh điều đó để giúp tôi, tôi phải biết ơn anh, Severus.
Severus bóp mạnh bàn tay vào cạnh bàn đến mức anh bắt đầu cảm thấy các khớp ngón tay đau nhức, miệng lầm bầm.
- Tôi không làm điều đó vì cụ. Nếu không vì Lily, tôi sẽ kệ đời cụ cho cụ loay hoay tìm kiếm bất kì kẻ nào làm cái công việc gián điệp ấy. Tôi chả quan tâm xem trong cái đám thú cưng của cụ có ai gánh vác được không. Tôi sẽ ra trường, kiếm lấy một công việc ổn định mà sống, mặc kệ cuộc chiến, mặc kệ cụ hay Chúa tể Hắc ám. Nhưng may cho cụ, tôi còn cần thuyết phục Chúa tể Hắc ám để hắn không săn đuổi Lily nữa. Nên đúng thế Albus, tôi sẽ làm gián điệp cho cụ.
Khuôn mặt Dumbledore giãn ra với một vẻ hài lòng và nhẹ nhõm sau một hồi quan sát và cân nhắc. Trái lại, không như Severus đã nghĩ trước kia, sau khi thẳng thắn với Dumbledore về vấn đề này xong, lòng anh lại không hề nhẹ nhõm chút nào. Vẫn có cái gì đó lấn cấn, có cái gì đó dường như không đúng. Lẽ nào Dumbledore nói đúng? Rằng mối quan hệ với Lily làm anh không thực sự muốn trở thành gián điệp? Lẽ nào anh đã dao động?
Không. Tiếp tục mối quan hệ với Lily hay là để cô ấy chết? Mày chọn đi, Severus Snape.
Nhưng như vậy thì tới đây mình sẽ làm gì với Lily đây?
Mẹ kiếp! Anh là một thằng khốn. Lẽ ra anh phải nói với Lily ngay từ hôm Lily tìm anh ở Phòng Cần Thiết, từ khi Lily ôm hôn anh và nói anh là đồ ngốc. Quả thực, cô đã nói đúng, nhưng mới chỉ đúng một nửa. Anh không chỉ là đồ ngốc, mà còn là đồ khốn nữa. Lần đầu tiên trong cả hai cuộc đời, anh có Lily trong vòng tay mình, vì thế anh sợ cái giây phút hạnh phúc đó vụt biến mất. Anh đã giấu diếm Lily mọi thứ, với đủ cớ mà anh có thể nghĩ ra để biện bạch. Dối trá! Dối trá hết! Cái thói quen nói dối đã ăn sâu vào người anh và biến thành một cái tật cố hữu, khiến anh không thoát ra được. Anh đã giấu diếm Lily mọi thứ chỉ vì chính bản thân mình. Anh muốn làm gián điệp để cứu Lily cũng chỉ là vì chính bản thân mình. Bởi vì anh không thể chịu đựng được việc Chúa tể Hắc ám giết cô một lần nữa. Cùng lúc đó, anh lại lừa dối cô để có thể kéo dài thêm thời gian ở bên cô, để rồi một ngày nào đó lại rời bỏ cô lại một mình. Chẳng khác gì cách Dumbledore bảo vệ Harry Potter để một ngày kia bảo rằng nó phải chết. Không, anh tệ hơn thế. Bởi vì anh yêu cô. Và bởi vì anh không nhất thiết phải làm như thế. Anh đã có thể hành động hoàn toàn khác.
Một cơn rùng mình chạy dọc theo thân thể Severus khi anh nhận ra sự tồi tệ của việc mình làm. Hình như cuộc đời luôn sắp đặt mặc định để anh đối xử tệ bạc với Lily, ngay cả khi anh đã tự nhủ mình sẽ không làm như vậy. Anh không nhớ mình đã rời khỏi phòng Dumbledore thế nào, hẹn gặp Lily ở Phòng Cần Thiết như thế nào và chính bản thân anh đã tìm đến đó như thế nào. Chỉ biết khi anh lấy lại được cảm giác và lí trí, Lily đang đứng trước mặt anh, hai tay nhét trong túi áo khoác, cúi xuống nhìn anh với một vẻ lo lắng.
- Sev, có chuyện gì thế? Tại sao cậu lại không đi ăn tối? Mọi người đều đang đi ra đại sảnh đường. Mình cũng vậy, nhưng nhận được lời nhắn của cậu nên quay lại đây. Cậu đã gặp chuyện gì nghiêm trọng hả? Tại sao mặt mũi cậu lại trông như vậy?
Cô quỳ xuống, đặt hai tay lên vai Severus. Sự u ám trên gương mặt Severus dường như phản chiếu trong đôi mắt màu xanh lục của cô. Cô lay hai vai Severus, cất giọng thảng thốt.
- Sev, trả lời mình đi. Có chuyện gì thế?
Cổ họng Severus gần như đặc lại. Mất mấy giây để lấy lại tiếng nói của mình, anh nói với một giọng khàn khàn.