[Đồng Nhân Harry Potter] Trở Lại 1977

Chương 60: Sau sự thật



Severus đã kể cho Lily. Toàn bộ sự thật.

Rằng anh đã gián tiếp gây ra cái chết của cô, khiến con trai cô mồ côi cả cha lẫn mẹ. Rằng anh đã đối xử bất công thế nào với con trai của cô với cương vị một thầy giáo đối với học sinh bởi vì trông nó giống cha nó – người mà anh vô cùng căm ghét (hơn nữa nó chính là nguyên nhân mà mẹ nó chết – điều này anh không nói!).

Đồng thời, anh cũng kể cho cô anh đã đến cầu xin Dumbledore cứu cô khi biết gia đình cô trở thành đối tượng mà Chúa tể Hắc ám săn đuổi, và đồng ý trở thành gián điệp cho cụ để đổi lại. Rằng anh đã cố hết sức mình bảo vệ Harry – con trai cô cho đến cuối đời như thế nào, cho dù anh vẫn thường xuyên trách mắng, mỉa mai, sỉ nhục nó bất cứ khi nào có thể.

Severus kể. Cả việc anh phải giết Dumbledore. Rằng tất cả mọi người đều coi anh là một tên phản bội hèn hạ. Rằng toàn bộ giáo viên và hầu hết học sinh trong trường đều nhìn anh bằng một con mắt căm ghét đến mức nào. Rằng anh đã chết trong Lều Hét vì bị con rắn khổng lồ Nagini cắn vào cổ.

Anh kể cả về Bellatrix Lestrange, rằng cô ta cũng giống anh – mang kí ức của một cuộc đời khác. Rằng Chúa tể Hắc ám đã nhắm đến anh, và chắc chắn anh chỉ có bỏ trốn hoặc gia nhập Tử Thần Thực Tử để tránh bị truy đuổi. Rằng Bellatrix đã báo cho Chúa tể Hắc ám về lời tiên tri ở kiếp trước, và vì muốn tránh cho cô bị truy đuổi, để cô có thể sống một cuộc sống bình thường, anh muốn trở thành gián điệp để có thể thuyết phục được Chúa tể Hắc ám rằng việc truy đuổi cô là điều không cần thiết.

Severus kể hết những điều cần phải kể. Những điều anh thấy cần phải kể. Tất cả những điều Lily muốn biết.

Và giờ thì anh ngồi đây. 

Trong phòng thí nghiệm của mình. Một mình. Không có một tí tâm trạng nào thích hợp với việc pha chế độc dược. Rất may là mẻ thuốc Bả Sói thứ hai này đã qua hết những công đoạn phức tạp, và trong ít nhất vài ngày tới, Severus chẳng cần phải ngó ngàng gì đến nó. Nhân tiện nói luôn là mẻ thuốc đầu tiên thành công mĩ mãn (tất nhiên là không ngoài sự tiên liệu của Severus) làm Remus Lupin cực kì phấn khởi. Hai ngày trước, khi nó mang tiền mua dược liệu cho mẻ thuốc tiếp theo tới cho anh, nó đã biểu diễn một vẻ mặt đầy xúc cảm vào biết ơn mà Severus chưa từng thấy tỏ ra với anh bao giờ. Nếu anh không chặn họng nó bằng một câu nói thô lỗ thì nó đã liên thiên không ngừng nghỉ về cái vụ này. Thế mà từ trước đến nay, anh vẫn luôn cho rằng nó là một kẻ trầm tĩnh, nói năng có chừng mực.

Đã ba ngày kể từ khi Severus kể cho Lily tất cả những điều cô muốn biết. Ba ngày họ không nói chuyện với nhau. Kể cả bằng cuốn sổ đặc biệt.

Phản ứng của Lily là rất hợp lí. Không thể đòi hỏi cô có thể tiêu hóa một núi thông tin – những thông tin chẳng dễ chịu gì như vậy – một cách bình thản. Thực ra theo đánh giá của Severus, phản ứng của cô như vậy đã thể hiện bản lĩnh hơn người của cô lắm rồi.

Severus cũng chẳng hi vọng Lily tha thứ cho mình lắm. Anh đã mất cả cuộc đời cho rằng những điều mình đã gây ra cho cô là vô cùng tồi tệ. Những điều anh cố sức làm sau này cũng chẳng thể nào thay đổi được những điều đã xảy ra với cô. Anh hiểu rằng rất có thể sẽ chẳng bao giờ cô muốn nhìn mặt anh nữa, sẽ chẳng bao giờ còn thấy nụ cười và ánh mắt ấm áp của cô dành cho anh nữa.

Cái nhận thức đó chẳng làm nỗi buồn trong anh giảm đi hay tồi tệ thêm. Anh chấp nhận nó như đã từng chịu đựng.

Cuộc đời không công bằng. Anh vẫn thường nói như vậy. Cuộc đời đã vốn không công bằng với anh ngay từ khi sinh ra. Nỗi buồn nhiều hơn niềm vui – đó đã dần trở thành một điều hiển nhiên mà anh vẫn chấp nhận.

Điều duy nhất mà anh thấy khá khẩm là ít ra không còn cái sức ép của việc giấu diếm Lily đủ điều nữa. Cho dù anh vẫn dằn vặt vì đã làm điều đó quá muộn, dù đã làm đau cô lần nữa - ở cuộc đời thứ hai này, vẫn bởi sự ích kỉ và hèn nhát của mình. 

***

- Sao? Thế nào?

Remus bị lôi tuột vào trong chiếc ghế bành và ba cái đầu châu lại. James, Sirius và Peter. Họ đang nóng lòng hóng hớt cuộc nói chuyện của Remus.

- Cô ấy gặp chuyện gì?

Đó là câu hỏi của James. Dạo này dường như cậu ta đã nguôi ngoai hẳn chuyện bị Lily đá tháng trước, và bắt đầu đi tán tỉnh lăng nhăng một vài cô gái khác. Thế nhưng rõ ràng là James vẫn quan tâm đến Lily, bất chấp sự cay cú và bực bội trước đó. Có lẽ những lí giải và lời khuyên ôn hòa của Remus đã có tác dụng.

Remus ngó ba đôi mắt hau háu nhìn mình và thấy trong lòng ngạc nhiên. Trong nhóm Đạo Tặc, ngoài cậu và James, chưa bao giờ Remus thấy có một sự thích thú đặc biệt nào với Lily từ hai người bạn còn lại. Peter thì luôn dè dặt với tất cả mọi người còn Sirius thì luôn nghĩ rằng những ai làm Huynh trưởng hay Thủ lĩnh Nam sinh/ Nữ sinh đều chẳng có gì thú vị. Tất nhiên là James và cậu là ngoại lệ. Mặc dù cậu ta cũng vẫn nói James đã kém thú vị đi gấp mấy lần khi trở thành Thủ lĩnh Nam sinh và cặp đôi với Lily, còn Remus thì may quá có cái "vấn đề lông lá nho nhỏ" gỡ lại.

Vì thế Remus mới thấy lạ khi hai cậu bạn này của mình đột nhiên cảm thấy quan tâm đến vấn đề của Lily hơn bình thường.

Một kẻ không thông minh lắm cũng có thể nhận thấy Lily đang có chuyện phiền lòng, dù có vẻ như cô cũng cố gắng che giấu nó. Trông cô nhợt nhạt hơn bình thường, ít cười nói, và hay lơ đãng kinh khủng. Remus nghe nói hôm qua tí chút nữa là cô làm nổ cái vạc của mình trong giờ Độc Dược của thầy Slughorn.

Chẳng ai biết Lily gặp chuyện gì, mặc dù chắc là ai cũng có đoán già đoán non trong đầu một chuyện gì đó. Chưa chắc đã là chuyện gì nghiêm trọng. Một đứa con gái mười tám tuổi, có cả lố chuyện vớ vẩn có thể làm nó phiền muộn. Như Cathy Candice khóc cả buổi chỉ vì Papin lỡ mồm chê mấy cái mụn trứng cá của nó. Tất nhiên là Remus không cho rằng Lily ngớ ngẩn đến mức như Candice, cho dù cách đây không lâu lắm tâm trạng Lily cũng bất ổn và thất thường gần như mấy hôm nay.

- Mình không hỏi bạn ấy chuyện đó. - Remus nói.

- Hả???

Ba cái miệng cùng kêu lên kinh ngạc.

- Thế thì cậu hỏi chuyện gì?

- Mình chẳng hỏi chuyện gì cả. Nếu bạn ấy muốn kể cho ai biết thì bạn ấy sẽ tự nói, gặng hỏi liệu có ích gì cơ chứ.

- Lương Y muốn chữa được bệnh thì phải tìm ra bệnh trước. - James nói.

- Mình đâu phải Lương Y. Mình cũng chẳng chữa bệnh cho ai cả, nếu không muốn nói mình mới là người cần được chữa bệnh đây. - Remus đáp lời, nghĩ đến cái "vấn đề lông lá" của mình.

- Thế thì bọn cậu nói cái quái gì trong suốt hơn nửa giờ đồng hồ cơ chứ? - Sirius kêu lên, trưng một bộ mặt không-thể-tin-nổi.

- Linh tinh. Bất kì điều gì làm bạn ấy vui và thoải mái. Thôi đi, có thể các cậu không làm được, nhưng cũng nên chấp nhận rằng không nhất thiết phải lục tung một việc gì đó lên để quên nó đi.

- Hồi năm thứ tư cậu cũng làm như vậy với mình một lần. - Peter nói, tay đưa lên gãi đầu. - Mình có chuyện buồn và cậu kể cho mình nghe mấy chuyện đen đủi của cậu, thế là mình thấy mình vẫn còn đỏ chán, và vui lên. Quả thật cậu đúng là chuyên gia về mấy cái vấn đề kiểu này.

James và Sirius thì tỏ vẻ cụt hứng thấy rõ. Sirius thở dài, đặt một tay lên vai James, tạo một bộ mặt thiểu não rất kịch.

- Thôi rồi James ơi, vậy là Remus đã làm cậu vuột mất cơ hội thắng tấm poster của mình - thứ mà mình tin chắc là thực ra cậu cũng chẳng bao giờ thắng được.

Cậu ta nhe hàm răng trắng bóng ra cười nhăn nhở trước vẻ mặt chưng hửng của cả James và Remus. Cái gì vậy? Cậu đã bỏ lỡ điều gì?

Đáp lại cái nhìn dò hỏi của Remus, James giải thích.

- Mình và Sirius cá nhau, ờ mà cũng không hẳn là cá nhau, nhưng cũng hơi hơi như vậy - về một chuyện. Bọn mình cứ tưởng khi cậu nói chuyện với Lily về là sẽ có kết quả.

- Chuyện gì vậy? - Remus hỏi, bắt đầu hiểu ra lí do về sự quan tâm bất thường của các bạn đối với Lily.

James đột ngột trở nên bối rối, trong khi Peter lại tỏ một vẻ hí hửng và thích thú kì cục. Sirius khoanh hai tay trước ngực, miệng vẫn cười toe toét.

- Trong khi mình tin rằng chuyện buồn của Lily chỉ là mấy thứ ngớ ngẩn muôn thuở của lũ con gái thì James "thần thánh" lại cho rằng cô nàng buồn vì cậu ta. Ha ha...

Má James ửng lên. Cậu ta vội cãi lại.

- Mình chỉ nói là có thể có điều gì đó liên quan đến mình chứ không nói rằng cô ấy buồn vì mình!

- Cũng chả khác gì nhau. - Sirius bĩu môi.

Remus nhướng mày nhìn James. Cậu không nghĩ rằng James vẫn còn ngớ ngẩn đến vậy.  James trông rất bối rối, cậu ta cúi mặt xuống trong mấy giây, rồi cậu ta ngẩng lên, và trong một thoáng, Remus nghĩ rằng má cậu ta lại hơi ửng lên thêm một tí nữa.

- Hôm trước... - James lúng búng, -... ờ... lúc đó chỉ có hai đứa mình nói chuyện, cô ấy... mình không biết nói sao nữa... Cô ấy nhìn mình rất lạ. Mình không biết diễn giải thái độ của cô ấy lúc đó, chỉ biết là lạ thôi. Trong một thoáng chốc, mình nghĩ là cô ấy định ôm mình nhưng rồi thôi. Ờ... thế là...

- Thế là sao? - Mấy cái miệng cùng hỏi.

- Ờ... mình ôm đại cô ấy... - James quẹt mũi, -... để an ủi. Cô ấy liền khóc. Rất nhanh thôi vì cô ấy đã kìm lại được sau đó. Nhưng cô ấy đã khóc, mình chắc là như vậy đó. Mình nghĩ là phải có chuyện gì đó buồn lắm, vì cô ấy có mấy khi khóc đâu. Mình biết là thật lố bịch và hoang tưởng khi nghĩ là chuyện cô ấy buồn có liên quan đến mình vì bọn mình đã chia tay cả tháng rồi... Nhưng quả thực... thái độ của cô ấy hôm đó... rất lạ.

Cả bọn ngẩn mặt nhìn James.

- Ô la la, sao cậu không kể với mình chuyện này? - Sirius giơ hai tay lên trời, nhún người mạnh đến mức muốn nhảy bật ra khỏi ghế.

- Bởi vì chưa chi cậu đã cười vào mũi mình và mình hết ham muốn kể cho cậu nghe nữa. - James lầm bầm.

Cậu ta ngả người vào ghế, tay khoanh trước ngực, rồi ngoảnh sang Remus.

- Cậu nghĩ sao?

- Ờ... mình cũng... không biết nghĩ sao nữa. - Remus lúng túng đáp. - Mình nghĩ là... ờ... chuyện của cậu... cũng là một ý. Mình cũng nghĩ là chuyện của Lily không phải là chuyện vớ vẩn của con gái...

- Để mình nói cho cậu nghe, Gạc Nai ạ. - Sirius cắt ngang lời Remus, hơi chúi người về phía James, đôi mắt ánh lên tinh quái. - Cô nàng thất tình với thằng nào đó, và bắt đầu thấy tiếc vì đã đá cậu. Đó là lí do cho tình trạng sầu thảm của cô nàng.

Cả bọn ngẩn ngơ với ý tưởng của Sirius chưa được bao lâu thì cậu ta lại đế thêm.

- Hoặc cũng có thể cô nàng chỉ thấy thương tiếc một con thỏ chết trong một cuốn tiểu thuyết nào đó. Tin tớ đi, bọn con gái... Một thằng con trai hoặc một con thú ngớ ngẩn. Lũ con gái chả bao giờ buồn vì cái gì nghiêm trọng thật sự cả!

Không biết hai đứa kia nghĩ thế nào, chứ theo Remus thì Sirius nói sai bét. Rõ ràng là Lily buồn vì một điều gì đó nghiêm trọng.