Dụ Hôn

Chương 232



Giang Phong đi tới, anh nhìn quanh một lượt trong căn hộ, căn hộ thực sự rất đẹp và được trang trí rất tốn tâm huyết.

Giang P1hong nhìn xong rồi hỏi Bạch Vi: “Nội thất trong căn nhà đều do em bỏ tiền ra à?”

Bạch Vi gật đầu, “Vâng.”

Quay trở v0ề nơi này, Bạch Vi chỉ cảm thấy đau lòng.

Nghĩ đến việc trước đây mình đã bỏ ra rất nhiều công sức để trang trí nội thất, và3 mong đợi ở Hạ Văn Hiến nhiều bao nhiêu thì bây giờ cô lại cảm thấy buồn nôn bấy nhiêu.

Hạ Văn Hiên nói: “Vi Vi... Đây là ch2uyện của chúng ta, chúng ta tự xử lý là được rồi, em gọi Nhị gia đến làm gì?”

Gã và Bạch Vi mới là người nhà, Giang Phong ch0ỉ là người ngoài thôi.

Bạch vi không thèm liếc Hạ Văn Hiên, hôm nay cô cũng chẳng muốn đến đây đầu.

Thấy Bạch Vi có 9vẻ không vui, Giang Phong nói với Hạ Văn Hiên: “Hôm nay tôi đến đây để đàm phán chuyện này thay cho Vi Vi”
Nói xong, anh lấy ra một tờ danh sách, “Đây là tất cả chi phí cải tạo trước đây của cô ấy, nếu cậu muốn có căn nhà này thì trả tiền đi.”

Hạ Văn Hiên xem qua tờ danh sách, không ngờ trang trí nhà lại tốn nhiều như vậy, gã nói: “Tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Trước đó khi trang trí, tôi đã bảo với cô ấy rằng không cần làm tốn như vậy đâu, vì lúc đầu chúng tôi cũng đâu có tiền, là chính cô ấy đã tự tiêu quá nhiều đấy chứ!

Giang Phong nhíu mày nhìn Hạ Văn Hiên, “Vậy cậu Hạ không muốn nhận nợ sao?”

“Chẳng phải muốn kiện tôi à? Cùng lắm thì kiện đi!” Hạ Văn Hiên nhìn Bạch Vi, gã nói: “Đối với tôi, nơi đây chứa tất cả những hồi ức giữa tôi và Vi Vi... Tôi chỉ muốn giữ lại nơi này thôi. Vi Vi...”

Gã nhìn về phía Bạch Vi, rất muốn làm cô mềm lòng. Dù sao thì Bạch Vi và Giang Phong cũng không phải là một cặp! Lần trước hai người chỉ lừa gã thôi.
Là một người đàn ông, Giang Phong làm sao có thể không nhìn ra Hạ Văn Hiên đang âm mưu gì.

Không phải Hạ Văn Hiến không đủ tiền, gã chỉ muốn dùng căn nhà để trói Bạch Vi.

Thật là ngây thơ!

Giang Phong không nói gì mà chỉ gọi điện thoại, ngay sau đó có vài người đàn ông vạm vỡ tiến vào, nhìn thấy Giang Phong thì chào, “Ngài Giang Giang Phong nói: “Đập hết những thứ này đi.”

Lúc ra lệnh, giọng điệu của Giang Phong rất bình tĩnh.

Bạch Vi và Hạ Văn Hiên cùng trợn to mắt.

Thấy những người kia chuẩn bị ra tay, Hạ Văn Hiên cuống hết cả lên, “Không được, Nhị gia, làm thế này hơi quá đáng đấy”

Giang Phong đứng đó, anh liếc nhìn Bạch Vi rồi hỏi: “Bạch Vi, em có ý kiến gì không?”

Bạch Vi hơi sửng sốt, cô không ngờ Giang Phong sẽ xử lý theo cách này. Nhưng vừa nghĩ đến việc cho dù Hạ Văn Hiên có trả tiền thì sau này gã vẫn sẽ cùng những người phụ nữ khác hưởng thụ nơi đây, Bạch Vi đã cảm thấy ghê tởm. Bây giờ Giang Phong sai người đập phá hết, Bạch Vi lại cảm thấy. Rất tốt.
Bạch Vi lắc đầu, “Không ạ”

Hạ Văn Hiên đi tới trước mặt cô, “Vi Vi, em nhất định phải làm như vậy sao? Đây đều là tâm huyết của em, em nỡ bỏ được à? Tất cả mọi thứ đều do em dày công trang trí đấy”

Nhìn Hạ Văn Hiến, Bạch Vi không nghĩ rằng bây giờ gã lại biết tất cả những thứ này đều là tâm huyết của cô. Bạch Vi nói: “Để nó lại thì lời cho anh, chẳng thà đập đi còn hơn”

Bây giờ đập hết đi, không hiểu sao Bạch Vi lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Động tác của những người kia rất nhanh, chẳng bao lâu sau, đồ đạc trong nhà đều bị đập phá trở thành một đống lộn xộn. Bây giờ không thể nhận ra hình dáng ban đầu của chúng nữa.

Trái tim Hạ Văn Hiên đang rỉ máu, gã thực sự...

Bạch Vi đứng ở một bên, nhìn

những thứ này mà nhớ lại trước kia

bản thân đã tốn biết bao nhiêu thời
gian vì nó, chung quy lại thì cuối

cùng cũng đã kết thúc.

Sau khi làm xong mọi việc và rời

khỏi nơi ở của Hạ Văn Hiến, Giang

Phong vẫn luôn đi theo Bạch Vi, anh

gọi: “Bạch Vỉ” Bạch Vi dừng lại, cô

đứng ở trước mặt Giang Phong,

“Cảm ơn anh, anh Hai”

Bạch Vi ngẫm nghĩ và phát hiện,

đây đúng là kết cục tốt nhất.

Như thế này thì chẳng ai nợ ai!