Giang Trì trừng mắt với trợ lý, “Cậu đến đây làm gì?”
Thất Phong: “..”
Tôi đây không nên tới sao?
Thất Phong ấm ức, “1Tôi đến thăm anh mà”
“Cậu không nên đến đây” Giang Trì cảm thấy mình sắp bị người trợ lý này chọc tức chết rồi.
Thất Phong l0iếc nhìn Cố Tương, “Phu nhân, cô xem anh ấy kìa”
Trước đây khi Giang Trì tức giận, tất cả mọi người đều sợ anh, bây giờ có Cố Tương 3, Thất Phong cảm thấy mình đã có người để mách rồi. Cố Tương ho một tiếng, nói: “ở nhà tôi đều nghe theo lời của bác sĩ Giang, anh ấy bảo tô2i sang hướng Đông thì tôi không dám đi hướng Tây đâu.”
Nghe Cố Tương nói thế, mặt Giang Trì vênh hẳn lên, “Có nghe thấy không?
Thất Phong và Lục Văn Trạch đều cho anh một cái lườm nguýt mất.
Lục Văn Trạch nói: “Nhưng anh vẫn phải nghỉ ngơi ở nhà, đừng chạy9 lung tung nữa. Thật là làm người ta lo gần chết” Giang Trì: “Tôi biết rồi”
Sau khi giúp Giang Trì kiểm tra xong, Lục Văn Trạch đi ra ngoài, Thất Phong bảo với Giang Trì: “Vậy tôi cũng đi đây”
Giang Trì nhíu mày, “Đi đi”
Thấy hai người đã rời đi, Cố Tương nhìn Giang Trì và bảo: “Anh xem bác sĩ cũng nói rồi đấy, anh phải ở nhà nghỉ ngơi, vậy mà ngày nào anh cũng chạy lung tung” Bác sĩ Giang "Rất có địa vị trong gia đình vừa mới nghe thấy lời trách móc của Cố Tương thí nào còn dáng vẻ kiêu ngạo như vừa rồi ở trước mặt đồng nghiệp nữa, anh ngoan ngoãn nói: “Anh biết rồi, ngày mai anh sẽ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.”
Nói xong, Giang Trì ngồi đó như đang ấm ức lắm. Cố Tương nhìn anh mà không nhịn được cười.
Cô đi tới bên cạnh Giang Trì, “Một lát nữa mới đến giờ ăn, anh có muốn nắm một lúc không?”
“Ừ! Giang Trì nằm luôn xuống ghế sô pha và dựa vào người cô. Cố Tương nhìn anh, cô nói khẽ: “Em bảo anh lên giường nằm mà”
“Nằm ở đây đi.” Giang Trì dựa vào Cố Tương, anh nhìn cô và đưa tay ra nắm lấy tay cô.
Những ngón tay của anh vừa mảnh khảnh lại sạch sẽ, Cố Tương nhìn người đàn ông này, nhớ đến tất cả những gì anh đã làm cho cô ngày hôm nay và những lời anh nói trước mặt Mạnh Nghiên...
Trước kia chẳng có thứ gì Cố Tương có thể so sánh được với Mạnh Nghiên. Nhưng bây giờ có Giang Trì, dường như cô lại tốt hơn Mạnh Nghiên về mọi thứ, điều này khiến trái tim Cố Tương vô cùng ấm áp.
Sau khi ngồi xuống, Cố Tương nhớ đến Bạch Vi, cô nói: “Không biết Bạch Vi sao rồi, em gọi điện cho cậu ấy hỏi một chút.”
Nói rồi Cố Tương cầm điện thoại gọi cho Bạch Vi.
Bạch Vi bắt máy. “A lô!”
“Là tớ đây, Cố Tương ” Bạch Vi hỏi: “Cậu xong việc rồi à?”
“Tớ về nhà rồi” Cố Tương hỏi: “Còn cậu? Mọi chuyện xử lý đến đâu rồi?”
Bạch Vi đi gặp anh Giang Phong, chắc chắn là để giải quyết chuyện của Hạ Văn Hiên. Bạch Vi kể lại cho Cố Tương nghe những chuyện xảy ra hôm nay.
Nghe xong, Cố Tương khen: “Anh Giang Phong thật quả táo bạo! Tên khốn Hạ Văn Hiên đó đảng phải nhận sự trừng trị như vậy! Làm sao bây giờ? Hình như càng ngày tớ càng sùng bái anh Giang Phong rồi”
Giang Trì sắp ngủ thϊếp đi thì nghe thấy lời nói của Cố Tương, anh mở to mắt nhìn cô.
Tại sao khi cô và bạn thân nói chuyện với nhau, anh không bao giờ nghe được mấy lời tốt đẹp về mình nhỉ?
Bị đôi mắt thâm thủy của anh nhìn chằm chằm, Cố Tương ho một tiếng, giả vờ như không nhìn thấy, cô khẽ hỏi Bạch Vi: “Bây giờ cậu đang ở đâu? Có ở nhà không?” Bạch Vi vẫn chưa trả lời, bên kia đã vang lên giọng nói của một cô bé, “Bố ơi, cái này ngon quá”