Cái gì thế?” Cố Tương thắc mắc, nếu có thứ gì thì đưa ở trong phòng không được sao? Lại còn phải chạy đến chỗ này.
Gió đêm cuối thu hơi lạnh,1 Giang Trì nhìn Cố Tương, nắm lấy tay cô và nói: “Em nhắm mắt lại đi.”
Khi nói, ánh mắt của Giang Trì rất nghiêm túc, Cố Tương nghe lời, nhắ0m mắt lại.
Nghe thấy âm thanh sột soạt như đang mò mẫm thứ gì đó ở trong túi, Cố Tương hỏi: “Xong chưa anh?”
“Chờ một chút.”
Cố Tương nhắm mắt lại, cô cảm thấy anh đeo một thứ gì đó lên tay mình, “Được rồi”
Mặc dù không nhìn được, nhưng Cố Tương có thể đoán đó là 2cái gì, vừa mở mắt ra, cô thấy một chiếc nhẫn kim cương đang đeo trên tay mình.
Cố Tương hơi giật mình, cô nhìn Giang Trì và hỏi: “Đây là cá0i gì?”
“Em lấy anh nhé?” Giọng nói của Giang Trì rất dịu dàng nhưng lại nghiêm túc lạ thường. Nghe câu nói của anh, Cố Tương không n9hịn được cười, “Cầu hôn? Đã đăng ký kết hôn luôn rồi, bây giờ nói điều này có muộn quá không?”
Làm gì có ai lại cầu hôn sau khi đã đăng ký kết hôn chứ?
Giang Trì nói: “Anh chỉ muốn đưa cho em cái mà em đáng được nhận thôi mà, em chẳng có một chút lãng mạn nào cả.
Biết ngay là cô sẽ phản ứng như thế này mà! Giang Trì cảm thấy mình đúng là một thằng ngốc.
Đây là lần đầu tiên bị anh chế nhạo, nhưng Cố Tương lai không hề cảm thấy tức giận. Cố Tương thực sự không ngờ rằng Giang Trì sẽ bất ngờ cầu hôn mình.
Cô nhìn Giang Trì, hỏi: “Anh nghĩ thế nào mà lại cầu hôn em vậy?”
Giang Trì nói: “Chắc do anh nằm trên giường bệnh quá lâu nên hơi rảnh?”
Cố Tương trừng mắt nhìn Giang Trì và thầm nghĩ, nói một câu thích em sẽ chết sao? Tuy nhiên, cô chỉ thầm than thở mà thôi. Cố Tương nhìn chiếc nhẫn trên tay và nói: “Cảm ơn anh.”
“Vậy em có đồng ý lấy anh không?” Giang Trì hỏi.
Cố Tương lườm anh một cái, cô cảm thấy anh biết rõ rồi mà còn cố hỏi: “Em không đồng ý được sao?”
“Anh rất nghiêm túc, em có thể nghiêm túc một chút được không?” Giang Trì thực sự rất khẩn trương.
Cố Tương nói: “Nhưng em cảm thấy anh chẳng có một chút thành ý nào cả”
Giang Trì hỏi: “Vậy phải làm thế nào mới là có thành ý?”
Anh suy nghĩ, sau đó bước ra khỏi ghế, quỳ một chân trước mặt cô và nắm chặt tay cô, “Cưới anh nhé, Cố Tương , sau này anh sẽ đối xử tốt với em”
Nói xong, anh nắm chặt tay cô, đặt lên mu bàn tay của cô một nụ hôn, trông cũng rất ra dáng.
Cố Tương nhìn hành động của anh thì hỏi: “Sao anh lại quỳ xuống? Vết thương không đau nữa à? Mau đứng lên đi.” Hành động của anh khiến tim cô đập rất nhanh, rõ ràng tất cả đều rất đột ngột và không đứng đắn... Nhưng không hiểu sao, Cố Tương vẫn cảm thấy rất kích động.
Giang Trì nói: “Nếu em không đồng ý thì anh sẽ không đứng lên đầu, anh cử quỳ cả đêm luôn”
Giang Trì là người không bao giờ thích thất bại. Lên gân xuống tẩn mãi anh mới cầu hôn với Cố Tương, nếu thất bại, anh sẽ cảm thấy rất xấu hổ.
Cố Tương nhìn anh, “Anh đang uy hϊếp em à?”
Rõ ràng sức khỏe không tốt, lại còn bày ra trò này... Cứ như thể Cố Tương không đồng ý thì sẽ có lỗi với anh vậy.
Giang Trì cũng không phủ nhận là mình đang uy hϊếp cô, “Vậy em có đồng ý không, Tương Tương?”
Hình dáng của cô phản chiếu trong đôi mắt đen như mực của anh.
Gió đêm thổi tung mái tóc dài của Cố Tương , đêm nay cô trông xinh đẹp lạ thường, Giang Trì phát hiện mình rất muốn hôn cô... Trước đây Giang Trì chưa bao giờ