Lúc nói chuyện, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào anh.
Thấy Cố Tương cứ đứng trước mặt mình, 1Giang Trì nắm luôn xuống giường. Nếu chỉ nằm thì không sao, nhưng anh còn nhìn cô và nói với vẻ đề phòng: “Em nhẹ một chút, vết thương của anh v0ẫn chưa lành”
Sắc mặt Cố Tương tối sầm, nhìn người đàn ông đang tự biên tự diễn này, cô hỏi: “Anh có ý gì?”
Anh cứ làm như cô là3 một tên da^ʍ tặc phát rồ không bằng ấy.
Giang Trì nằm trên giường, uể oải nhìn Cố Tương, anh dang hai tay ra và nói: “Lên đi.”
D2ường như Giang Trẻ biết cô đang nghĩ gì. Cố Tương nhìn Giang Trì, cô chưa từng thấy người đàn ông nào mặt dày như vậy, nhưng đúng là cô rất muốn0 ôm anh, vì vậy Cố Tương bò lên giường và đè anh dưới người mình.
Vì Giang Trì đang bị thương, cho nên Cố Tương không dám chạm vào miệng9 vết thương của anh, cô chỉ nhìn người đàn ông này, khuôn mặt đẹp trai và đôi mắt sâu thẳm của anh khiến cô thích vô cùng. Cố Tương cúi đầu hôn lên trán Giang Trì, tiếp đó luồn tay vào trong áo sơ mi của anh.
Giang Trì: “... Em muốn tới thật à?”
Cố Tương lườm Giang Trì, sau đó vén áo lên nhìn vết thương của anh, cô nhẹ nhàng sờ lên bằng gạc, “Hai ngày nay sao rồi?”
Thật ra Cố Tương chỉ muốn nhìn vết thương của anh mà thôi.
Nơi bị thương có thể cảm nhận được những ngón tay vô cùng cẩn thận của Cố Tương, Giang Trì nắm lấy tay cô và bảo: “Không sao đâu, đã khá hơn nhiều rồi. Đều nhờ em chăm sóc rất tốt đấy”.
“Em muốn xem” Cố Tương thật sự muốn nhìn vết thương của anh.
“Em chỉ muốn nhìn một chút thôi, em không thể nhịn được”
Giang Trì: “..”
Cố Tương cẩn thận tháo băng gạc ra và nhìn vết thương. Mặc dù biết anh bị thương không nhẹ, nhưng khi nhìn thấy vết thương, cô vẫn cảm thấy rất sợ hãi. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Tương trở nên trắng bệch.
Thấy cô im lặng, Giang Trì bất đắc dĩ nói: “Thấy chưa, anh đã bảo em đừng nhìn rồi mà”
Cô cử nhất quyết đòi xem cơ! Bây giờ thấy rồi thì lại bị sợ hãi.
Cố Tương ngẩng đầu lên, cô bằng lại vết thương cho Giang Trì rồi đưa mặt đến sát mặt anh, sau đó chủ động hôn lên cầm anh, “Chắc là đau lắm hả?”
“Anh cũng không nhớ nữa” Giang Trì nhìn cô, dịu dàng trấn an: “Tương Tương, anh không sao, em đừng lo, mọi chuyện đã qua rồi.”
Sau khi tiếp xúc với Cố Tương, Giang Trì phát hiện cô là một người rất mềm lòng.
Đặc biệt là đối với những người mà cô để tầm, Cố Tương sẽ rất quan tâm đến họ, sợ họ bị thương, cứ như thể sợ họ rời xa cô vậy.
Cố Tương nói: “Ừm”
Ánh mắt cô vẫn chưa hết lo.
Giang Trì mỉm cười, xoa nhẹ mái tóc của Cố Tương , “Mau làm việc đi, làm xong rồi đi ngủ sớm một chút.” “..” Cố Tương không nhúc nhích, cô chỉ nhìn anh.
Trái tim của Cố Tương nói với cô rằng, cô không muốn làm việc mà chỉ muốn nhìn anh.