Cố Tương dọn dẹp qua loa rồi đứng dậy đi ra khỏi cửa hàng từ lối đi dành cho nhân viên, sau đó lái xe thẳng về nhà họ Giang1.
Mấy ngày nay Cố Tương hay về muộn, lúc cô về thì mọi người trong nhà đều đã đi ngủ, không giống như bây giờ chưa0 có ai đi ngủ cả. Giang thì cũng đang ngồi ở trong phòng khách nói chuyện với chủ Đô. Chú Đô nói: “Dâu tây này được bên nô3ng trại chuyển đến lúc chiều tối, có ngon không ạ?”
Giang Trì: “Ừ”
Chú Đô nói tiếp: “Tiếc là mợ chủ không 2ở đây... Mợ ấy kiếm tiền vất vả quả! Tục ngữ có câu “Không phải người một nhà không vào cùng một cửa, thói quen làm việc c0hăm chỉ này của hai người giống nhau thật đấy.”
Cố Tương bước vào và phàn nàn: “Tranh thủ lúc tôi không có mặt để 9nói xấu tối à”
Chú Đô bất ngờ nhìn Cố Tương, “Sao mợ chủ đã về rồi? Vừa rồi Tam gia còn nói là đêm nay mợ không về mà” Cố Tương liếc người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, sau đó đưa ánh mắt sang chỗ khác và bảo: “Tôi đột nhiên nhớ ra mình để vài thứ ở nhà nên quay về lấy”
Cô cảm thấy xấu hổ khi vứt bỏ công việc của mình và chạy về.
Cô cũng không biết tại sao mình lại nhất thời nóng đầu mà muốn quay về gặp anh nữa.
Rõ ràng lúc sáng sớm nay trước khi đi ra ngoài, cô đã nhìn anh rồi, mặc dù lúc đó anh đang ngủ, nhưng bây giờ cô lại muốn nhìn thấy anh.
Chú Đô hỏi: “Vậy lát nữa mợ lại đi à?”
Cố Tương nói: “Ngày mai tôi mới quay lại cửa hàng” Chú Đô: “Thế thì tốt quá. À phải, mợ nếm thử chỗ dâu tây này đi, bên nông trại mới giao đến lúc chiều”
Cố Tương : “Tôi đi rửa tay trước đã”
Cố Tương vào toilet rửa tay xong đi ra ngoài, cô vén tay áo lên tận khuỷu để lộ ra cánh tay nhỏ nhắn. Sau đó cô ngồi xuống ghế sô pha và bắt đầu ăn dâu tây. Giang Trì ngồi bên cạnh, bình tĩnh nhìn Cố Tương vừa trở về, khóe miệng của anh không tự chủ được mà cong lên.
Rõ ràng là chạy về để gặp anh, vậy mà lại giả vờ để quên đồ, Cố Tương nhà anh thật quá đáng yêu!
Cố Tương đang ăn dâu tây, chú Đô lại ân cần hỏi: “Đúng rồi, mợ chủ ăn cơm chưa? Mỹ có muốn ăn chút gì đó không?”
Cố Tương đã ăn rồi, nhưng nghe chủ Đô nói như vậy thì lại thấy đói bụng, cô nói: “Thôi tôi không ăn đầu, đã muộn rồi, ăn đêm béo lắm” Chú Đô cố tình dụ dỗ: “Cô giúp việc nghĩ là mợ sẽ về nên đặc biệt làm món tôm mà mợ thích đấy” Cố Tương nghe thấy vậy thì hai mắt sáng lên, “Vậy tôi sẽ ăn một chút.”
Trong lúc cô đang ăn, bà Giang đi vào phòng khách, bà nhìn thấy Cố Tương quay về thì hỏi thăm công việc của cô.
Bà Giang muốn biết cô có gặp khó khăn gì không. Đương nhiên là Cố Tương không gặp khó khăn, chẳng những không, thậm chí việc kinh doanh của cửa hàng dạo gần đây rất tốt. Quay video để thu hút lượng truy cập đúng là một ý kiến hay, ít nhất doanh thu trong cửa hàng cũng được cải thiện đôi chút.
Sau khi ăn xong, Cố Tương phát hiện Giang Trì đã về phòng nghỉ ngơi, cô cũng đi lên tầng.
Thật ra Cố Tương muốn quay lại gặp Giang Trì, vậy mà lại tán gẫu với mọi người trong nhà rất lâu... Đi tới cửa phòng ngủ, Cố Tương đẩy cửa bước vào, cô nhìn thấy Giang Trì đang ngồi trên ghế sô pha đọc sách về y học.
Cố Tương giả vờ bình tĩnh hỏi: “Anh chưa ngủ à?”
“Anh đang chờ em” Giọng điệu bình tĩnh nhưng lại vô cùng ấm áp.
Cố Tương đi tới, ngồi xuống ghế sô
pha và nhìn anh.
Đã có lúc cô cảm thấy mình sống
trên đời này sẽ không bao giờ có
hạnh phúc, bởi vì trên thế giới này,
chỉ có một mình cô là cô đơn.
Nhưng bây giờ thật kỳ lạ, chỉ cần
nhìn thấy anh thôi, cô đã cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên