Bạch Vi nhìn Cố Tương, cô ấy nói: “Bây giờ có thể nghỉ ngơi rồi, bác sĩ Giang của cậu chắc chắn rất nhớ cậu đấy.”
Cố Tương cảnh cáo1: “Đừng có trêu tới”
Bạch Vi đành phải kiềm chế: “Đúng rồi, gần đây người trong giới thượng lưu đều đang bàn tán về chuyện của cậu0 đấy” “Họ bàn tán cái gì?” Cố Tương nhướng mày. Bạch Vi đáp: “Bọn họ nói mẹ chồng cậu mua cho cậu hai căn biệt thự rất to ở khu Thế Giới N3ước, tất cả đều rất hâm mộ cậu đấy” Cố Tương nghe mà cảm thấy hơi ngán ngẩm, “Sao tớ thấy bọn họ quan tâm đến chuyện của tớ thế nhỉ?”
2
Cứ hơi một tí là lại bàn tán về cô? Hết chuyện để nói rồi à?
Bạch Vi nói: “Chịu thôi, có ai mà không hứng thú với cô con dâu m0ới của nhà họ Giang đầu!”
“Tớ thấy thứ khiến bọn họ hứng thú chính là tớ, một người không có điều kiện gì mà lại kết hôn với Giang9 Trì thì có” Cố Tương biết chứ. Trước kia người của nhà họ Giang kết hôn, chưa bao giờ thấy bọn họ chú ý nhiều như vậy. Mà bây giờ đến lượt Cố Tương thì bọn họ như thể chỉ muốn đặt thiết bị giám sát lên người cô, sau đó phóng to cuộc sống của cô lên để quan sát.
Bạch Vi nói: “Bởi vì cậu là người mà bọn họ cảm thấy có thể chạm vào”
Nhất là với những người cảm thấy gia thế của mình tốt hơn Cố Tương, khi thấy cô có được nhiều như vậy thì đương nhiên rất ghen tị.
Cố Tương ngáp một cái, “Buồn ngủ quá!
Cô gục xuống bàn, định ngủ một lát rồi mới lái xe về. Nhưng cô ngủ chưa được bao lâu thì đã bị đánh thức.
“Đây chẳng phải là Bạch Vi sao? Nghe mẹ cô nói, hai ngày rồi cô chưa về nhà. Dù sao mẹ cô cũng chỉ muốn giới thiệu cho cô một đối tượng để hẹn hò thôi. Cô ngoan ngoãn kết hôn là được mà! Sớm hay muộn gì thì cũng phải kết hôn cả, chọn đi chọn lại làm gì, hay là cô cũng muốn được vào làm dâu nhà họ Giang như Cố Tương ?” Cố Tương đi tới và nhìn thấy hai cô gái trong bữa tiệc lần trước, một trong số họ đang cầm bộ quần áo, vừa ướm thử lên người vừa nói với Bạch Vi bằng những lời khiến người khác phải tức giận.
Ngoài hai cô gái đó ra, Diệp An Ninh cũng đang ở đây, cô ta mặc một chiếc váy dài màu trắng, bên ngoài khoác chiếc áo khoác trắng, cô ta thực sự rất thích màu trắng. Bởi vì nó sẽ khiến cô ta trông yếu ớt hơn.
Diệp An Ninh ngồi nhìn hai người bạn bắt nạt Bạch Vi mà không nói gì.
Cố Tương ngáp một cái, sau đó nói với cô gái đang cầm bộ quần áo trên tay: “Có muốn mua quần áo không? Không mua thì bỏ xuống, đừng làm bẩn nó”
Cố Tương vừa xuất hiện là hai cô gái kia lập tức đặt món đồ trên tay xuống ngay. Bởi vì lần trước Giang Phong đứng ra bảo vệ Cố Tương, cho nên bọn họ đương nhiên là hơi e ngại. Hai người đi đến bên cạnh Diệp An Ninh, như thể tìm tới chỗ dựa, “Chúng tôi đi cùng An Ninh”
Cô gái vừa nói chuyện tên là Ôn Nghi, mẹ của Diệp An Ninh là cô của cô ta, Ôn Nghi và Diệp An Ninh là họ hàng nên có quan hệ rất tốt. Đây cũng là lý do tại sao trước đây cô ta có thể bắt nạt Bạch Vi một cách kiêu căng như vậy.
Cố Tương liếc nhìn Diệp An Ninh, cô ta ngồi đó với dáng vẻ cao quý không ai dám động vào, Cố Tương cười chào hỏi: “Chào cô Diệp”
Biết sức khỏe của Diệp An Ninh không tốt, nên hầu hết mọi người đều không muốn chọc đến cô ta, ngay cả Giang Trì cũng hơi e ngại, vì vậy Cố Tương cũng không muốn đối đầu với Diệp An Ninh.
Diệp An Ninh ra vẻ thân thiết: “Nghe nói cửa hàng của cô ở đây nên tôi đến xem thử”
“Cảm ơn cô Diệp đã quan tâm,
nhưng sức khỏe cô không tốt, tốt hơn hết có nên ở nhà nghỉ ngơi,