Sắc mặt Giang Trì tối sầm, anh nhìn Cố Tương đang ngủ say mà không nói gì.
Bạch Vi cũng không nói thêm gì nữa, cô ấy đi thẳng ra ngoài.
Dù sao, Bạch Vi nghĩ rằng với tính cách của Cố Tương, có lẽ cô sẽ không nói cho Giang Trà biết chuyện Diệp An Ninh đến cửa hàng tìm mình, vì Cố T0ương đã quen với việc tự lập rồi.
Nhưng nếu muốn Bạch Vi giấu giếm, cô ấy lại không làm được. Suy cho cùng, theo ý của Bạch Vi thì chuyện củ3a Giang Trà nên do anh ấy tự mình giải quyết. Đừng để sau này Cố Tương lại tự nhiên gây thù chuốc oán với người khác một cách vô ích.
Khi tr2ời sắp tối, cuối cùng Cố Tương cũng tỉnh giấc, cô duỗi lưng một cái. Hiện giờ đã hết giờ làm việc, phía ngoài người ra người vào liên tục, Cố Tương 0cũng phục bản thân mình vậy mà vẫn có thể ngủ yên. Một giọng nói quen thuộc vang lên trên đầu cô, “Em dậy rồi à?”
Cố Tương mở mắt, n9hìn thấy Giang Trà đang ngồi ở đây, cô vội vàng ngồi lên, “Sao anh lại đến đây? Anh đến lúc nào thế?”
“Anh đến một lúc rồi.”
Cố Tương cầm điện thoại nhìn thời gian, phát hiện trời sắp tới, cô giải thích: “Em chỉ muốn ngủ một tiếng rồi về, không ngờ lại ngủ lâu như vậy.”
Trong Giang Trì không hề có vẻ thiếu kiên nhẫn khi phải chờ đợi, “Em còn muốn ngủ không? Anh có thể chờ em.”
“Không ngủ, em không ngủ nữa.” Sao Cố Tương có thể không biết xấu hổ mà ngủ tiếp chứ? Cô vội vàng xuống khỏi ghế sofa và nói với Giang Trì: “Chúng ta về nhà thôi.”
Cô tìm túi xách của mình, bỏ hết mọi thứ vào trong. Lúc ra ngoài, Bạch Vi đưa máy tính cho cô, cô cất vào túi và nghe thấy Bạch Vi nói: “Bác sĩ Giang kiên nhẫn thật đấy, anh ấy đợi cậu hơn hai tiếng rồi.” Cố Tương hơi ngạc nhiên, “Sao cậu không gọi tớ dậy?”
“Chồng cậu còn không gọi, tớ đâu dám chứ?” Bạch Vi cố ý dùng giọng điệu trêu chọc: “Cậu mau về đi, cậu vất vả như vậy, anh ấy đau lòng muốn chết mất.”
Cố Tương trợn mắt nhìn Bạch Vi, sau khi thu dọn đồ đạc xong, cô bước ra cửa và thấy Giang Trì đang đứng chờ mình.
Buổi tối trời hơi lạnh, Giang Trà mặc một chiếc áo khoác màu đen, đút hai tay vào túi quần, Cố Tương bước tới và nói: “Đi thôi, anh nên đánh thức em sớm một chút.”
“Không sao.” Tài xế lái xe đến, Cố Tương đi theo Giang Trà qua đó, Giang Trà đứng cạnh cửa và chờ cô lên xe trước.
Khi Cố Tương lên xe, sợ cô bị đυ.ng đầu nên anh đặt tay lên đầu cô, trông anh vô cùng cẩn thận.
Động tác này khiến trái tim Cố Tương ấm áp, cô ngoan ngoãn ngồi vào trong xe, Giang Trì cũng nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh cô. Cố Tương hỏi: “Anh cố tình đến đón em hả?” “Anh đến bệnh viện.” Giang Trì nói: “Nhân tiện qua đón em luôn.”
“Lúc đầu em định về sớm hơn cơ,
nhưng buồn ngủ quá.” Cố Tương
vừa tỉnh dậy không lâu nên bây giờ
vẫn còn hơi buồn ngủ, mấy ngày
nay bận rộn quá mệt mỏi, đến cả sức
đề kháng cũng giảm, cô họ hai tiếng
rồi nói với Giang Trì Em không
muốn lái xe khi mệt mỏi.”
Nghe những lời này của Cố Tương,
Giang Trà hơi sửng sốt, anh nhìn cô
và thấy cô chỉnh lại quần áo trên
người, sau đó dựa vào vai anh như
chuẩn bị ngủ.
Trái tim Giang Trì bỗng như bị dao
đâm. Thứ mà Giang Trì ghét nhất
trong cuộc đời này là loại người
không coi trọng tính mạng của
mình. Còn Cố Tương, hiển nhiên cô
là một người biết trân trọng tính
mạng của mình. Câu nói này khiến
anh cảm thấy an tâm. Anh xoa đầu
cô, một lát sau mới nói: “À, đúng
rồi, hôm nay anh cả về rồi.” Nghe vậy, Cố Tương hỏi: “Tại sao đột