Thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Cố Tương, Giang Trì vui vẻ nói: “Xem ra Tương Tương tức giận thật rồi.” “...” Em tức giận mà anh vui thế à? Cố Tươ1ng không biết phải nói gì nữa, “Em không tức, chỉ buồn ngủ thôi.”
Giang Trì: “Được thôi, vậy anh ngủ cùng với em.”
Bị Giang 0Trà ôm trong lòng thực ra cũng không thoải mái, nó khiến Cổ Tượng cảm thấy bị gò bó, không thể lăn lộn tùy ý như khi ngủ một mình.
N3hưng Cố Tương vẫn ngủ thϊếp đi.
Hơn nửa đêm bị mất ngủ, Cổ Tượng ngủ một mạch đến tận lúc ăn trưa, sau đó mới sửa soạn và cùng Giang2 Trì xuống nhà ăn cơm.
Tối hôm qua Diệp An Ninh đã về rồi, nhưng hôm nay cô ta lại quay lại.
Bây giờ anh cả đã về, trong nhà0 có người che chở nên cứ rảnh rỗi là cô ta lại chạy tới đây.
Khi Cố Tương và Giang Trì đi xuống, anh Cả vẫn tỏ vẻ lạnh lùng. Nhìn th9ấy Cố Tương, chú Đỗ chào: “Mợ chủ.” Thành thật mà nói, bọn họ dậy hơi muộn. Cố Tương cảm thấy hơi xấu hổ khi dậy muộn như vậy, cô nhìn chú Đỗ và chào lại: “Chào buổi sáng.” Chú Đỗ cười hỏi: “Hôm nay cô có đi làm không?”
Cố Tương lắc đầu, “Hai ngày này tôi sẽ ở nhà nghỉ ngơi.” Cố Tương nói xong thì cảm thấy cổ họng hơi khàn khàn, cô ho một tiếng, Giang Trì ở bên cạnh đã đưa nước cho cô.
Cố Tương cầm cốc uống một ngụm, sau đó nhìn Giang Lâm và chào: “Em chào anh Cả.”
Nói thật lòng, Cố Tương không muốn chào hỏi Giang Lâm chút nào, bởi vì khi cô chào, anh ta chỉ nhìn cô một cách lạnh lùng.
Khiến Cố Tương có cảm giác mình thì nhiệt tình mà lại bị hờ hững vậy.
Nhưng hiện giờ cô đang ở nhà họ Giang, dù sao Giang Lâm cũng là anh của Giang Trà, cô phải cho người ta chút thể diện.
Không ngờ Cố Tương nể mặt, nhưng Giang Lâm lại cố tình không quan tâm đến mặt mũi của cô, vừa há miệng ra là đã khịa: “Cô Cố dậy sớm nhỉ, tôi còn tưởng cô có thể ngủ đến tối cơ.” “...” Cố Tương có cảm giác trán mình đột nhiên nhảy dựng lên.
Từ khi Cố Tương vào nhà họ Giang, ông nội và bà Giang đều không quan tâm đến việc cô dậy lúc nào, không ngờ bây giờ lại bị anh Cả của Giang Trì săm soi để mắt tới.
Giang Trà giải thích thay cho cô: “Tương Tương hơi mệt nên dậy muộn một chút. Hai ngày vừa rồi cô ấy phải thức đêm làm việc.”
“Những người luôn làm việc đến khuya, chắc chắn là làm việc không hiệu quả.”
“...” Mặc dù phải thừa nhận Giang Lâm nói có lý, nhưng anh ta nói thẳng trước mặt mọi người như vậy khiến Cố Tương Rất! Là! Khó! Chịu!
Ngồi nhìn Cố Tương bị răn dạy, Diệp An Ninh khẽ nhếch miệng. Nhìn Cố Tương bị anh Cả dạy dỗ thật là sung sướиɠ!
Phải cho Cổ Tượng hiểu rằng ở nhà họ Giang... không dễ dàng như vậy đâu! Cũng phải nhìn xem cô ta có đủ tư cách kết hôn và trở thành vợ của Giang Trì không chứ.
Cố Tương uống xong nước, nhìn vẻ mặt lạnh lùng và ghét bỏ như muốn đuổi cô đi của Giang Lâm, cô bắt chước giọng điệu của anh ta và hỏi lại: “Nói như vậy, lúc anh Cả làm việc chắc không được mọi người yêu thích, đúng không?”
Giang Lâm: “...”
Anh không ngờ Cố Tương dám bật lại mình.
Mặc dù trong công việc và cuộc sống Giang Lâm có danh hiệu Đại Ma Vương, nhưng rất ít người dám nói như vậy ở trước mặt anh.
Cố Tương nói: “Tôi làm việc không
hiệu quả lắm, cũng thích thức đêm,
nhưng sếp của tôi còn chưa nói gì,
anh Cả không cần phải quan tâm
đâu.”
Người có thể quản được cô cũng đã
chết rồi.
Trước đây, Cố Tương đã quen với
việc bị người khác kiểm soát, nhưng
bây giờ cô ghét nhất là bị người khác nói này nói nọ về mình. Cô