Đương nhiên, làm như vậy cũng có lợi cho Lê Giai Âm. Bất kể mối quan hệ của cả hai có tốt đẹp hay không, bà ta vẫn là mẹ của Cố Tươn1g, vẫn có một cô con gái được vào làm dâu nhà họ Giang.
Nhìn dáng vẻ phục tùng của Lê Giai Âm, Giang Lâm nói: “Bà Mạnh khôn0g có ý kiến gì về hôn lễ của con gái mình sao? Hay là, đưa con gái đến nhà họ Giang rồi, bà chỉ cần giơ tay lấy tiền là được.”
3
“Giang Lâm.” Bà Giang liếc nhìn con trai mình.
Đứa con này bị làm sao vậy? Nó muốn mình tức chết à?
Giang Lâm v2ẫn nghiêm túc như cũ, “Mẹ, tháng sau có tiệc mừng thọ của ông nội, hôn lễ cứ chờ một chút đi. Giang Trì mới bị thương không lâu, hã0y cho nó thêm thời gian nghỉ ngơi sẽ tốt hơn.”
Bà Giang nói: “Mẹ chỉ muốn hai đứa nó tổ chức hôn lễ sớm một chút, nhưng con9 nói cũng đúng.” Bà Giang thực sự hơi vội vàng. Kể từ khi Mạnh Viễn Châu nói rằng muốn đưa Cố Tương đi... Bà Giang luôn sợ cô con dâu này sẽ chạy mất.
Nói xong, Giang Lâm nhìn Lê Giai Âm và hỏi: “Bà Giang cảm thấy thế nào?”
Lê Giai Âm nói: “Cứ tiện cho mọi người là được, tôi không có ý kiến, đợi đến mùa xuân rồi xử lý cũng tốt... Khi đó thời tiết cũng ấm áp hơn.”
Giang Lâm lại nói với giọng điệu rất khó chịu: “Mùa xuân à, mùa xuân tôi rất bận, chỉ sợ không có thời gian.”
Lê Giai Âm hỏi: “Vậy cậu cảm thấy lúc nào là được?”
Tính tình của Giang Lâm quá cứng rắn, khiến Lê Giai Âm hơi e ngại.
Giang Lâm nói: “Tôi cảm thấy nên đợi sang năm mới rồi từ từ quyết định, hai đứa nó quen nhau chưa lâu, còn cần thời gian để làm quen. Nhờ đến lúc đó chúng nó lại quyết định không ở bên nhau nữa thì sao!” Giọng điệu của anh ta rất khinh thường. Giang Lâm biết Cố Tương kết hôn vì tiền, cho nên không hài lòng với gia đình nhà họ Mạnh.
Đặc biệt là sau khi gặp Lê Giai Âm, anh ta lại càng khẳng định điều đó. Dường như gia đình này đến đây chỉ vì tiền vậy. Thậm chí Giang Lâm còn cho rằng Cố Tương không nên ở cùng với Giang Trì.
Nghĩ đến thái độ của Cố Tương đối với mình ngày hôm nay, anh ta thấy cô chẳng có một chút phù hợp nào để làm mợ Ba cả.
Mọi người trong nhà anh ta đều dễ tính quá đấy!
Bà Giang trừng mắt nhìn Giang Lâm, cảm giác mình sắp bị anh ta làm cho tức điên đến nơi. Biết trước Giang Lâm sẽ như thế này thì chẳng thà anh ta đừng về còn hơn. Cố Tương nghe vậy thì biết Giang Lâm đang cố ý làm khó mình.
Cô duỗi tay ra sửa sang lại chiếc áo khoác, sau đó đi vào phòng khách và trầm giọng nói: “Nếu anh Cả cảm thấy không thích hợp, vậy thì không cần phải tổ chức hôn lễ nữa đâu.” Giang Lâm ngẩng đầu nhìn cô.
Bà Giang cũng nói: “Cố Tương.”
Bà Giang cứ tưởng Cố Tương đang ngủ, không ngờ cô lại đột nhiên đi xuống. Vẻ mặt của Cố Tương không hề do dự: “Thời gian của anh Cả eo hẹp, làm sao có thể lãng phí thời giờ cho hôn lễ của tôi. Tôi nghĩ không cần tổ chức hôn lễ đâu, đợi anh xác định được thời gian thì lại đi tìm người kết hôn với Giang Trà đi. Bởi vì đến lúc đó thời gian của tôi cũng rất eo hẹp.”
Cố Tương nói xong, cô cởi luôn chiếc áo khoác ném xuống ghế, sau đó bước ra cửa. Mẹ nó chứ, nghĩ cô dễ bắt nạt à!
Đúng là Cố Tương không phải con nhà trâm anh thế phiệt, cha không thương, mẹ không yêu thật, nhưng cô ghét nhất là phải nhìn sắc mặt người khác mà sống.
Làm khó có thì cũng thôi đi, vậy mà bây giờ còn lấy chuyện kết hôn ra để làm khó, cứ làm như cô thèm lấy Giang Trì lắm ấy! Lê Giai Âm nhìn cảnh này, bèn gọi: