Dụ Hôn

Chương 260



Nghe thấy giọng nói của Lê Giai Âm, Cố Tương quay đầu nhìn bà ta, “Bà còn chưa đi à, định TV ngồi đây để xấu hổ thêm nữa sao?

Lê Giai Âm nhìn 1bà Giang và Giang Lâm, sau đó cũng đi theo.

Khi ra ngoài cửa, Lê Giai Âm đi theo sau lưng Cố Tương, bà ta khuyên: “Sao tính cách con nóng nảy0 thế? Người ta không có thời gian nên đang thảo luận mà? Người nhà họ Giang tốt với con như vậy, chẳng lẽ con không lấy chồng?”

“Ai thích cướ3i thì cưới! Tôi không muốn cưới.” Từ trước đến nay Cố Tương chưa bao giờ tức giận như vậy, giờ phút này cô quên luôn cả Giang Trì. Sự quá đáng của Gi2ang Lâm đã chiếm hết tâm trí cô.

Lúc tới cửa, Cố Tương mới nhớ ra hôm qua mình về bằng xe của Giang Trì, xe của cô bây giờ vẫn còn cửa hàng. 0

Cố Tương bật điện thoại, mở ứng dụng taxi, muốn gọi một chuyến xe đặc biệt. Lúc cô đang gọi xe thì chú Đỗ đi tới, “Mợ chủ.” “Chú đừng gọi tôi9.” Sắc mặt Cố Tương lạnh lùng, toàn thân đều không thoải mái.
Chú Đỗ nói: “Cậu Cả hơi quá đáng, lát nữa ông nội sẽ nói chuyện với cậu ấy, cô đừng đi!”

“Tôi không đi thì ở lại đây làm gì?” Cố Tương nhìn chú Đỗ, cô nhớ chú Đỗ vẫn luôn đối xử tốt với

mình, vì vậy trông ông ấy cũng không được vui cho lắm, Cố Tương điều chỉnh lại tâm trạng rồi nói: “Chú nhìn thái độ của anh ta đi, từ hôm qua đã bắt đầu nhắm vào tôi rồi. Chú không cần giữ tôi lại, tôi biết đó không phải là lỗi của chú.”

Trước đó Cố Tương đã nghe nói, Giang Lâm là người rất có quyền lên tiếng tại nhà họ Giang, mọi người đều hơi sợ anh ta. Nhưng Cố Tương thực sự không muốn còn chưa cưới đã bị hiểu lầm rằng mình thích bám lấy Giang Trì.

Cố Tương có thể thích một ai đó, nhưng không bao giờ thích đến mức vứt bỏ tôn nghiêm của mình.
Chú Đỗ nói: “Nhưng... Nhưng mà, ít nhất thì cô cũng nên chờ Tam gia về đã chứ.”

Cố Tương nói: “Không cần, tôi không muốn ở đây thêm một chút nào nữa. Trừ khi sau này Giang Lâm quỳ xuống cầu xin tôi, nếu không, đừng nghĩ đến việc tôi sẽ kết hôn với Giang Trì nữa.” Câu nói này hơi gay gắt.

Cố Tương nói xong, mở điện thoại, liếc nhìn khoảng cách chiếc xe và bước ra cửa.

Chú Đỗ vô cùng sốt ruột, Lê Giai Âm nhìn Cố Tương rồi bất lực lắc đầu, cái tính xấu của Cố Tương thật sự quá giống bố cô!

Nếu là Mạnh Nghiên, cô ta sao có thể làm ra chuyện không có lý trí như vậy vào lúc này?

Đúng lúc này, một chiếc xe ô tô chạy tới rồi dừng ở cổng, Giang Trà và Giang Phong cùng về với nhau. Giang Trì bước xuống xe thì nhìn thấy Cố Tương cùng với chú Đỗ vẻ mặt lo lắng đang đứng ở bên cạnh, Giang Trì đi tới và hỏi: “Sao thế?”
Cố Tương thậm chí còn không nhìn anh.

Giang Trì vươn tay nắm lấy vai cô, giọng dịu dàng, “Tương Tương, ai bắt nạt em thế? Có phải là anh Giang Lâm không?”

Trong nhà cũng chỉ có Giang Lâm làm được điều đó. Lúc đầu Cố Tương chỉ cảm thấy tức giận, nhưng bây giờ nghe Giang Trà hỏi như vậy, cô lại thấy hơi ấm ức. Cố Tương không nhìn Giang Trì, vì sợ rằng mình sẽ bị anh dỗ dành vài ba câu rồi lại quay về. Cố Tương không muốn như vậy, nếu bây giờ quay về, cả cuộc đời sau này của cô sẽ phải nhìn mặt Giang Lâm mà sống.

Đúng lúc này chuyển xe mà cô gọi trên ứng dụng đã tới, Cố Tương đẩy Giang Trà đang đứng trước mặt ra và bảo: “Anh đừng cản em, đi mà hỏi anh trai anh đi.”

Nói xong, cô mở cửa bước lên xe.

Thấy bọn họ đi cùng nhau, tài xế

không vội lái xe đi, Cố Tương vừa
lên xe thì Giang Trì cũng nhanh

chóng vào theo.

Cô liếc nhìn Giang Trì, “Anh làm gì

thế? Đừng đi theo em, phiền chết đi

được! Người nhà họ Giang các anh

thật là phiền.”

Giang Trì nhìn cô, anh nghiêm túc

nói: “Anh Cả làm em tức giận, anh

cũng không thèm để ý đến anh ấy

nữa, anh sẽ bỏ nhà ra đi cùng em.”