Dư Tội

Chương 108: Đều có thứ mình muốn. (3)



Người duy nhất đi tàu về là Đổng Thiều Quân, muộn hơn người khác một ngày, lại không về tỉnh Sơn Bắc mà tới thành phố Trường An tỉnh Thiểm Tây, tỉnh nằm kề sát tỉnh Sơn Bắc với họ. Đó là đơn vị nằm thấp thoáng giữa những cây hòe cổ thụ, đậm không khí tháng năm lịch sử, nơi này nếu không phải người trong nghề còn chẳng có tên tuổi gì, hắn biết là hình cảnh quốc tế từng tới đây nhiều lần kiểm tra chứng cứ, trong lòng hình cảnh, nó là một nơi thần bí.

Chẳng ai đứng gác, Đổng Thiều Quân đi qua cửa thấy quản lý quá qua loa rồi, cả gác cửa cũng không có, nhà cửa của thế kỷ trước, trông như mấy hợp tác xã phá sản, sân rộng hai mẫu đỗ hai cái xe cảnh sát già rụng răng, không lo bao lâu chưa từng sử dụng.

Đây mà là nơi hình cảnh quốc tế từng tới à?
Đổng Thiều Quân nhíu mày, tuy cảnh sát có rất nhiều đơn vị thần bí, nhưng mà chỗ này làm người ta thất vọng quá đáng, xem ra chỉ có hư danh.

Mang theo tâm trạng thất vọng gõ cửa "ban chỉ đạo nghiệp vũ kỹ thuật hình sự", nhưng mà hắn chẳng nhìn thấy tí kỹ thuật nào ở đây. Rồi, mở cửa càng thất vọng, ông già năm mươi tuổi già hom hem, thô lỗ chỉ chỗ ngồi nói luôn: “ Mỗi năm có hơn ba trăm người tới đây quan sát học tập, nhưng xem xong thì bỏ đi một nửa, nửa còn lại không ở nổi quá mười ngày, kỷ lục dài nhất là 29 ngày ... Nhưng 29 ngày đó lại không học được gì, cậu định ở bao lâu?”

Chà, khó nhỉ, đối với chuyện có tính khiêu chiến, đám học viên tuổi trẻ khí thịnh luôn không phục, đồng thời Đổng Thiều Quân hiểu vì sao mình được phân phối tới đây, vì hắn đủ kiên trì, vỗ ngực: “ Tôi chuẩn bị ở lại tới khi chú hài lòng.”
Ông già cười lớn:” Ha ha ha, chàng trai, đừng nói vội như thế, biết thứ chúng ta nghiên cứu là gì không?”

“ Thứ bài tiết, máu, mồ hôi, đờm, nướ© ŧıểυ, phân, ở trường tôi chuyên ngành kiểm nghiệm dấu vết, đã có chuẩn bị tâm lý.” Đổng Thiều Quân đáp tự tin, còn có chút kiêu ngạo, kiểm nghiệm dấu vết tức là phải tiếp xúc với thứ bẩn thỉu, trải qua bốn mươi ngày ở bãi rác, từng nhặt được cả xác động vật chết thối rữa, hắn thấy mình không còn sợ gì nữa rồi:

“ Chuyên ngành? Ha ha ha, để cậu thấy thế nào mới là chuyên ngành, theo tôi. “ Ông già mặc lên bộ cảnh phục đã bạc màu đứng dậy, cảnh hàm còn cao hơn Hứa Bình Thu một cấp, bên trong cảnh sát có rất nhiều cảnh hàm cấp cao người ngoài không hiểu được đều là thông qua trình chuyên ngành nào đó có được, vị này chắc chắn là nhân vật xuất sắc trong số đó:
Đổng Thiều Quân thu lại tâm tư xem thường, thành thật theo ông già tới căn nhà ba tầng, ghi là phòng kiểm nghiệm, ông già mở cửa ngăn hắn lại: “ Bên trong có 193 loại mẫu vật, xem hết rồi về kể lại đặc điểm cho tôi, bất kể cậu dùng bao nhiêu thời gian cũng phải qua được ải này, nếu không tự mang hành lý mà về.”

Nói xong để Đổng Thiều Quân đi vào, ông gia đứng dựa vào lan can chờ đợi.

Ba phút rồi chưa ra, tạm được ... Năm phút vẫn chưa ra, ông gia thấy khá ... Mười phút .... Ông già lấy làm lạ, thằng bé này có vẻ hợp đấy, chắc là không tệ đâu.

Ai dè vừa nghĩ tới đó thì Đổng Thiều Quân ôm miệng từ trong loạng choạng chạy ra, ông già đưa cho hắn thùng rác chuẩn bị sẵn, sau đó là ọe một tiếng kinh thiên động địa, bao thứ trong bụng bài tiết ra hết rồi, nôn, ho đến khi dừng lại được rồi, vừa ngẩng đầu lên để nói lại nôn tiếp.

Trong phòng kiểm nghiệm có tủ kính ba tầng, mỗi tầng chia từng ô, mỗi ô lại có một dạng mẫu, đều dùng độ ẩm hay nhiệt đồ thích hợp bồi dưỡng thành, tóm lại là … cứt, toàn bộ là cứt, cứt đủ kiểu loại.

Đúng, nói lịch sự chút thì toàn là phân, tất cả là phân, phân mới, ướt, màu sắc hình dạng kích cỡ đủ kiểu ... Đổng Thiều Quân dù có chuẩn bị tâm lý vẫn không ngờ có nơi biếи ŧɦái tới độ này, lưu trữ tới 193 mẫu phân.

Nôn gần nửa tiếng mới dừng lại được, đó là vì trong người không còn gì mà nôn ra nữa, nôn tiếp chắc là nôn ra nội tạng. Đồng Thiều Quân ngồi bệt xuống đất thở lấy thở để, giờ thì hắn hiểu rồi, hiểu vì sao cả hình cảnh quốc tế cũng phải tới nơi này quan sát học tập, con bà nó chuyên nghiệp tới biếи ŧɦái rồi.

Ngước mắt nhìn vị đồng nghiệp già, lòng sinh ra loại kính phục.

“ Thế nào, ở lại hay là đi?” Ông già hỏi câu quen thuộc, ông ta không hi vọng mấy:

“ Tôi ...” Đổng Thiều Quân nghiến chặt răng, đưa ra quyết định gian nan nhất cuộc đời:” Ở lại.”

“ Tốt, vào xem tiếp, viết cho tôi báo cáo về từng loại mẫu một, khi nào xong chúng ta mới thảo luận kiến thức chuyên ngành thật sự.” Ông già bỏ đi như không có ai bên cạnh, khi quay đầu Đổng Thiều Quân vào phòng như đi lên pháp trường, lần này thậm chí chưa được 30 giây đã lao ra nôn liên hồi, khẽ lắc đầu.

Không biết được bao lâu đây.

Một buổi sáng trôi qua, kỳ lạ, suốt hai tiếng đồng hồ không thấy người mới đi ra, hết giờ làm, ông già gọi Đồng Thiều Quân nghỉ ngơi ăn cơm, tới phòng làm việc của ông ta, chỉ mâm cơm:” Lần đầu tiên cậu tới đây, tôi chuyên môn làm cơm chiêu đãi.”

Đồng Thiều Quân nhìn bàn cơm, tức thì bị đĩa trứng bác thu hút, vàng vàng trắng trắng sền sệt, chất cao thành một đống, lập tức quay đầu lao khỏi phòng nôn liên hồi.

Cố ý, ông già đó cố ý, dương dương đắc ý xới cơm ăn một mình, ông ta biết người mới trong vòng ba ngày mà thích ứng được mới có thể ăn uống, phản ứng này là chưa đủ biếи ŧɦái.

……………….. ………….

Ngày 21 tháng 3, nhiệt độ ngoài trời 23 độ C, trời nhiều mây, âm u, tựa như cái không khí trong phòng hội nghị đa năng tầng 10 sở công an tỉnh Sơn Bắc vậy.

Hứa Bình Thu theo thói quen mở sổ ghi chép, lấy bút bi, tay cầm bút, vẻ mặt nghiêm túc hướng về phía bục phát biểu lắng nghe, thi thoảng ghi chép, chỉ là chẳng ai biết ông ta chẳng viết cái gì cả, kỳ thực trên đó có dòng chữ kỳ lạ.

Ngày đầu tiên, ngủ trên giường, không phát sinh xung đột.

Ngày thứ ba, không tới tập hợp, bị quản giáo khiển trách.

Ngày thứ năm, chỉ huy phạm nhân đánh người mới.

Câu cuối cùng là tiến triển mới nhất ông ta có được, lòng không kìm được mà thầm nhủ "yên nghiệt". Trước kia ông ta định nghĩa Long Trần là "của hiếm", giờ thì không thể không nâng đánh giá lên vài cấp nữa rồi, vốn chỉ định đưa y vào trại giam để quen mặt thôi, sau đó an bài hành động tiếp theo, chủ yếu tạo ra cuộc gặp gờ tình cờ ngoài trại. Còn sợ y không chịu đựng được nên dùng cả biện pháp mạnh kí©h thí©ɧ tinh thần y, ai ngờ ngày đầu tiên y vào đã thiếu chút nữa gϊếŧ chết lão đại trong phòng.

Chàng trai này không phải sâu, cũng không phải rồng, mà bề ngoài là sâu, bên trong lại là rồng dữ, ông ta vô tình đánh thức con rồng vốn ngủ say ấy, giờ thì nó thức giấc rồi, trước kia y làm gì cũng dè dặt tính toán được mất, còn giờ càn quấy bất chấp làm loạn toàn bộ bố trí của ông ta.

Xem ra mình phạm sai lầm lớn rồi.

“ Khụ ... Các vị lãnh đạo, các vị đồng ý ... Tiếp theo đây tôi báo cáo vắn tắt công tác cục công an thành phố Đại Nguyên năm qua, mời mọi người nghiên cứu ...”

Một giọng nam trung vang lên cắt ngang suy nghĩ của Hứa Bình Thu, ông ta ngẩng đầu thấy cục trưởng cục công an Đại Nguyên kiêm phó sở trưởng sở công an tỉnh Vương Thiếu Phong báo cáo công tác, hơn ông ta một cấp, ngồi ngay ngắn, có điều mắt vẫn nhìn mấy câu ghi trên báo cáo.

Q2 -

— QUẢNG CÁO —