Đừng Anh Chịu Không Nổi!

Chương 9: Trọng Sinh





Chùm ánh sáng trắng kia sau khi bao trùm quanh người cô thì Âu Dương Nhất Nhất mắt mở ra lại thấy mình đang ở một căn phòng xa lạ.
Cô ngồi dậy, đầu bỗng truyền tới từng đợt đau nhè nhẹ.

Xốc chăn lên, Âu Dương Nhất Nhất đi vào phòng vệ sinh trước mặt.
Sau khi nhìn bản thân trước gương là khuôn mặt quen thuộc.

Đây vẫn là khuôn mặt của cô mà, nhưng đây là đâu?
Cô sờ lên băng gạt trên đầu mình, nhìn chằm chằm dáng vẻ đang đứng trong gương thì có tiếng bước chân bước vào phòng.
Những người ngoài kia sau khi không thấy có ai trên giường thì hoảng loạn không thôi, bỗng cánh cửa phòng vệ sinh mở ra, Hàn Bạch Quân nhìn thấy cô thì ôm chặt lấy, đến khi được thả ra từ cái ôm thì anh nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới cô rồi xoay vòng, giọng sốt ruột cùng lo lắng nói.
"Balie, em sao rồi? Có đau đầu chóng mặt gì không? Sao lại đi lung tung thế này."
Đúng lúc này thì một người đàn ông trung niên cùng một người phụ nữ bước vào.

Hai người nhìn thấy cô cũng ôm chặt lấy cô.
Âu Dương Nhất Nhất ngơ ngác nhìn những người xa lạ trước mặt mình, hỏi: "Tôi quen các người sao?"
Một tiếng sau đó, Âu Dương Nhất Nhất nằm trên giường đang được bác sĩ kiểm tra toàn thân.
Bác sĩ thả ống nghe xuống, nói với ba người: " Hàn lão gia, Hàn phu nhân, Hàn thiếu gia, ba người yên tâm, tiểu thư không sao hết, có lẽ do máu tụ nơi não khiến tiểu thư tạm thời mất trí nhớ nên không nhận ra mọi người."
Hàn phu nhân là Mạc A Chi còn lo lắng nên hỏi tiếp bác sĩ: " Con bé khi nào thì có thể hồi phục được? Có nghiêm trọng lắm hay không? Có xảy ra vấn đề khác nữa không?"
Bác sĩ đã soạn xong đồ nghề để chuẩn bị rời đi bất cứ lúc nào thì trả lời: " Hàn phu nhân yên tâm, không nghiêm trọng lắm cũng không có vấn đề khác, bây giờ chỉ cần thời gian chỉ cần khiến máu tụ tan ra là có thể hồi phục.


Xin phép mọi người tôi đi trước."
" Tiễn bác sĩ." Hàn Bạch Quân nói với giúp việc bên bác sĩ.
Sau khi tiễn bác sĩ đi, Hàn Đình Đức bên cạnh Mạc A Chi vỗ nhẹ vai bà: " Bác sĩ đã nói không sao rồi, bà có thể bớt lo lắng rồi."
Nói thì nói vậy với Mạc A Chi, nhưng thật ra trong lòng ông còn lo lắng hơn nữa đấy, con gái cưng của ông sao không lo được chứ!
Bây giờ trong phòng chỉ còn bốn người, cô đang nằm trên giường thì ngồi dậy.

Nhìn mặt ba người bên giường đang có vẻ thương tâm, cô cố gắng tiếp thu muốn chút kí ức của thân xác mình nhập vào này.
Trong kí ức cô biết được rằng trước mặt ba người này là ba mẹ cùng anh trai, và cô cũng biết được rằng, thân xác này lại cùng tên với cô là Nhất Nhất nhưng chỉ khác là họ Hàn.
( " Mèo: kể từ bây giờ mèo sẽ đổi họ nữ chính từ Âu Dương Nhất Nhất thành Hàn Nhất Nhất nha ^^.)
Hàn Nhất Nhất do muốn chút kí ức của thân xác này mà đau đầu.

Ba người nhìn con gái (em gái) cưng ôm đầu hình như là đau thì hoảng loạn không thôi.
Hàn Bạch Quân hỏi em gái: " Balie, em sao rồi, sao đột nhiên lại đau đầu, có ổn hơn chưa?"
Qua vài phút, Hàn Nhất Nhất đã dần dần đỡ đau đầu hơn thì thào: " Không sao, cho em hỏi đây là đâu ạ?"
Ngữ khí cùng giọng nói khi cô phát ra có nhiều phần cẩn trọng cùng khách khi cứ như họ là người xa lạ.

Hàn Nhất Nhất trong tâm hồn là Âu Dương Nhất Nhất về bề ngoài kiếp trước hay kiếp này đều giống nhau nhưng lại là một thân phận mới.
Ba người trong lòng đầy đau lòng cùng chua xót khi nghe Hàn Nhất Nhất hỏi.

Hàn Bạch Quân trong lòng bây giờ đã tự trách mình hàng nghìn lần vì đã khiến em gái bây giờ thành ra như vậy rồi!
Anh trả lời cô: " Đây là biệt thự mà nhà chúng ta đang đi du lịch." Tiếp theo, Hàn Bạch Quân đỡ người cô ngồi dậy, anh lấy gối kê sau lưng cô rồi rót một ly nước đưa cho Hàn Nhất Nhất.
" Em chắc cũng khát rồi, uống miếng nước đi."
Hàn Nhất Nhất từ khi tỉnh lại cổ họng khô như sa mạc không có nước, sau khi cô tiếp nhận ly nước từ Hàn Bạch Quân liền uống hết ly.
" Mẹ, bây giờ chúng ta nên về nhà hay vẫn tiếp tục ở đây?" Hàn Bạch Quân hỏi mẹ Hàn và bây giờ đã là một tiếng sau sau khi cô uống hết ly nước rồi ba người rời đi cho cô nghỉ ngơi.
Mẹ Hàn đang được ba Hàn mát xa đau trả lời con trai: " Hỏi ý kiến con bé, nếu không thì chúng ta tạm thời ở lại đây."
Sau đó là một bầu trời im lặng quanh đại sảnh.
" Mẹ, phải đi rồi."
Âu Dương Tề Minh vỗ vai bà, nhẹ nhàng đỡ mẹ Âu Dương đứng dậy.

Do ngồi lâu nên bà có chút tê chân nên đứng lên hơi khó khăn.
Mẹ Âu Dương nhìn hình ảnh con gái trong bức ảnh được khắc trên bia mộ, giọng bà chua xót: " Tề Minh, mẹ nhớ con bé quá."
Nghe mẹ Âu Dương nói với mình, hốc mắt anh cũng dần dần hồng đỏ.


Vài phút sau, hai người quay người rời đi.
Trên xe, Âu Dương Tề Minh ngồi bên cạnh mẹ Âu Dương.

Tiếng chuông điện thoại vang lên anh cầm máy lên nghe.

Không biết bên điện thoại kia nói gì mà sắc mặt anh sau khi cúp điện thoại giống như có thể gieo người.
Mẹ Âu Dương cũng nhận ra con trai mình tâm trạng không đúng thì hỏi: " Có chuyện gì sao?"
Anh thu hồi lại sắc mặt mình, trả lời bà: " Không có gì đâu mẹ."
Sau khi đưa mẹ Âu Dương về nhà.

Âu Dương Tề Minh liền bảo tài xế chở mình tới công ty.
Xe vừa dừng trước cổng công ty.

Một chàng trai liền tiến tới mở cửa cho anh.

Bước xuống xe, chàng trai đứng bên cạnh báo với anh.
" Tổng giám đốc, công ty Khương thị liên tục cướp hợp đồng từ công ty chúng ta.

Nên làm thế nào bây giờ đây ạ."
Bước chân Âu Dương Tề Minh trầm ổn bước vào thang máy, chàng trai bên cạnh được gọi là thư kí liên tục thuật lại những biến động gần đây của công ty mình.
Ting tiếng thang máy dừng lại nơi tầng cao nhất, anh bước vào phòng ngồi trên ghế bàn làm việc của mình.
Động tác tay của anh linh hoạt xem những tài liệu mà thư kí sắp xếp trên bàn.

Sắc mặt Âu Dương Tề Minh dần đen hơn cả đáy nồi.

Anh kiềm cơn tức giận, nói chuyện gần như nghiến răng nói với thư kí Đỗ: " Gọi Khương Minh Nhi cho tôi."
Con m* nó ! Trong lòng Âu Dương Tề Minh đã chửi thề rất nhiều lần rồi.

Đến khi thư kí Đỗ nói với anh thư kí của cô thế nhưng nói không tiếp.
Lần này ngọn lửa tức giận của anh bùng phát rồi, anh kiềm chế lại lửa giận bằng cách đập mạnh cái bàn để đỡ hạ hỏa hơn.
Bên cạnh thư kí Đỗ nhìn anh như vậy thì trên đầu đã đầy mồ hôi lạnh rồi.

Thư kí Đỗ bây giờ ai đó cứu mình ra khỏi văn phòng này ngay lập tức!!
" Tổng giám đốc, đúng như cô dự đoán.

Bên phía Âu thị đã gọi cho chúng ta, theo cô dặn không tiếp tôi đã làm theo ạ."
" Tốt lắm."
Cô gái ngồi trên ghế mân mê bức ảnh trên tay mình.

Nụ cười mỉm của cô được hiện lên nhưng lại không có một phần ý cười.
Vài năm trước..

hiện tại coi như đây là cái giá khiến cho anh đau khổ đi...