Đừng Buông Tay Anh

Chương 103: 103




Hứa Lan Thanh thật sự quá mệt mỏi.

Cô cảm giác được Úc Tùy ở phía sau đang ôm chặt cô, cũng nghe thấy tiếng anh gọi cô kia, dường như cô đã nghe ba chữ này mấy năm qua, nhưng lúc sau anh nói cái gì, cô không nghe được nữa.

Mí mắt cô nặng nề, cơn buồn ngủ kéo đến mãnh liệt, chỉ sau vài giây cô thực sự chìm vào giấc ngủ mê man.

Cô buồn ngủ quá.

Do có thói quen, dù cô đã ngủ nhưng bản năng vẫn muốn xê dịch về phía giường, chỉ muốn thoát khỏi sự kìm cặp khó chịu.

Cô vùng vẫy.

Tư thế ôm nhau dính chặt, Úc Tùy phát giác được cô kháng cự, lông mày phủ lên một lớp sương mù mỏng, hai cánh tay anh siết chặt, giọng điệu vô cùng trầm: “Hứa Lan Thanh.


Cô vẫn không nói chuyện, chỉ là một lần nữa muốn thoát khỏi lồng ngực anh, thậm chí cô còn nhấc chân đạp xuống bắp chân anh.

Gân xanh bên thái dương nổi lên, anh không còn kiên nhẫn, xoay người một cái đặt cô dưới thân, bàn tay giữ lấy sườn mặt cô, gần như nghiến răng nghiến lợi: “Hứa Lan Thanh.


Cô nhíu mày, quay mặt đi chỗ khác muốn tránh khỏi tay anh, nhưng qua mấy giây cô lại bất động, mày giãn ra, hô hấp đều đều như là tiến vào trạng thái ngủ say.

Cơ thể hai người thân mật, Úc Tùy dễ dàng cảm nhận được hô hấp đều đặn lên xuống của ngực cô.

Tay giữ mặt cô càng thêm lực, gọi tên cô lần nữa: “Hứa Lan Thanh.


Nhưng cô từ đầu đến cuối chưa từng trả lời.

Phòng ngủ lớn như vậy, yên tĩnh bao phủ, cô đang nằm dưới thân hắn ngủ rất say, để lại cho anh cơn tức giận khó tả, đang tùy ý len lỏi trong cơ thể anh.

Úc Tùy cười lạnh.

Anh muốn đánh thức cô, hoặc là ngồi xuống suy nghĩ nên làm thế nào để cô tỉnh dậy, mà anh xác thực cũng làm như vậy, ngón tay dài của anh đã cầm chiếc váy ngủ của cô kéo nó xuống không thương tiếc.

Da thịt cô trần trụi, dấu hôn chi chít.

Tất cả là do anh lưu lại.

Hai mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm, ánh mắt lặng yên không một tiếng động mà trở nên càng tối, thật lâu sau, cuối cùng Úc Tùy cũng không đánh thức cô, đôi môi mỏng mấp máy rồi bước xuống giường.

Tiện tay lấy hộp thuốc lá ở tủ đầu giường, anh đi chân trần r ban công, không biết đêm nay anh đã hút bao nhiêu điếu thuốc.

Đêm dài lạnh lẽo.

Ngoài kia có ánh trăng trút xuống nhưng không mang đến hơi ấm, chỉ vì gương mặt lạnh lẽo không chút biểu cảm của Úc Tùy mà tăng thêm sự cô tịch, điếu thuốc sắp cháy đến chỗ cuối cùng, anh quay đầu.

Cảm giác bực tức trong lòng ngực muốn làm càn, khói thuốc phủ lên gương mặt, môi mỏng nhếch lên một vòng cung lạnh lùng sẵn tiện kéo hết điếu thuốc, một giây sau, anh sải bước trở lại giường.


Tay nắm cằm cô nâng lên, anh cúi người gần tới, cố tình nhả hết ngụm khói cho cô.

Cánh môi chạm nhau, anh lại chậm chạp không nhúc nhích.

Hô hấp của cô cùng anh giao hòa, dường như có mập mờ nảy sinh, trong khoảng cách gang tấc, anh có thể rõ ràng thấy làn da nhẵn mịn của cô.

Giữa hai đầu lông mày cô nhíu lại.

Úc Tùy không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô một lát, muốn tiếp tục, lại không biết chuyện gì xảy ra thế mà không tiến hành, cuối cùng anh nửa khép hờ mắt hung hăn ép môi cô chuẩn bị đứng dậy.

“Bốp………” Âm thanh nhẹ nhưng rõ ràng.

Là tay cô đập lên mặt anh.

Cơ thể Úc Tùy cứng đờ.

Cô vẫn nhắm hai mắt ngủ mê man, thoạt nhìn như là hành động chống cự theo bản năng, anh nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt sâu đen như mực, anh tức cười.

Anh không nên mềm lòng.

Không do dự, Úc Tùy lần nữa dùng lực bóp mặt cô đến gần mình, môi mỏng mang khói thuốc chụp lên môi cô.

Nhưng……….

Gân xanh hai bên thái dương nổi lên, tay cầm điếu thuốc nắm chặt, khuôn mặt tuấn tú càng thêm u ám, cuối cùng anh vẫn đứng lên, cơn tức giận ngăn ở ngực đi thẳng vào toilet.

Sau khi hút hết điếu thuốc, anh ngâm mình trong nước lạnh nửa tiếng đồng hồ, một lần nữa mang theo hơi lạnh trở lại giường, nhìn Hứa Lan Thanh đang ngủ say cuộn tròn không có chút nhiệt độ nào.

Anh lên giường, không quan tâm đưa tay kéo cô trở về lồng ngực ôm chặt lại, cô giãy dụa, anh trực tiếp đánh mông cô, khàn giọng uy hiếp: “Ngoan ngoãn một chút.


Anh lấy chân dài áp chế cô.

Rốt cuộc, cô không giãy dụa nữa, thấy thế, anh nở nụ cười lành lạnh.

Trong phòng ngủ không tiếng động lại rơi vào trạng thái tĩnh lặng, chỉ có tiếng hít thở của cô đặc biệt rõ ràng, rõ ràng mà chui vào tai Úc Tùy, cũng tiến vào trái tim anh.

Định nhắm mắt, nhưng anh không nhịn được nhìn cô chằm chằm.

Đêm dài đằng đẵng.

Trong bóng tối, anh ôm cô rất chặt.

*
Hôm sau.

Hứa Lan Thanh tỉnh giấc giống như là ảo giác đang ở thế giới xa lạ, đưa tay che mắt phải mất một lúc lâu sau cô mới đưa xuống, chậm rãi ngồi dậy, theo bản năng tìm điện thoại.

Nhìn thấy, một giờ chiều, cô thế nhưng ngủ lâu như vậy.


Đầu ngón tay xoa nhẹ ấn đường, vén chăn xuống giường đi đến toilet rửa mặt, sau khi xong cô thay váy ngủ ra khỏi phòng, liếc nhìn thấy anh đang ngồi trên ghế salon như đang làm việc.

“Ăn xong, rồi cùng ra ngoài.

” Anh lạnh lùng nói một câu, Úc Tùy nâng mí mắt đảo qua nhìn thấy cô đang mặc váy dài không cho cô cự tuyệt: “Úc phu nhân không thể nào mặc quần áo của người đàn ông khác mua được.


Lời nói lạnh lùng phát ra từ miệng anh, đem câu nói hôm qua trả lại cho cô: “Dùng đàn ông khác tát vào mặt anh, nếu có lần sau nữa, em thử một chút xem.


Gập máy tính lại, ánh mắt nhìn về phía cô đầy nguy hiểm.

Hứa Lan Thanh nhàn nhạt liếc anh một cái, lập tức bình tĩnh quay về phía phòng ăn, không cho ánh mắt dư thừa nào, càng không trả lời anh một chữ.

“A.

” Úc tùy giận quá hóa cười.

Hai chân vẫn có chút đau nhức, Hứa Lan Thanh cố chịu đựng không biểu hiện ra chút khác thường nào cố gắng đi từng bước đến bàn ăn ngồi xuống, cũng không nhìn trên bàn có món gì, cô cầm đũa nhàn nhã gắp ăn.

Không thèm để ý cái nào khác, chẳng sợ cảm nhận được Úc Tùy cách đó không xa đang nhìn cô chằm chằm.

Nửa tiếng sau.

Hai người xuất hiện ở trung tâm thương mại xa xỉ nhất ở thành phố Tây, Úc Tùy trực tiếp mang cô vào cửa hàng thời trang, ánh mắt liếc một vòng, ý bảo nhân viên lấy những thứ phù hợp với số đo của cô.

“Thật xin lỗi.

” Hứa Lan Thanh ngăn cản nhân viên, cô dịu dàng cười nhạt một tiếng, “Tôi không thích những kiểu dáng kia, xin hãy cầm cái này, cái kia…….

Gói lại.


Cô nhẹ nhàng nói cho nhân viên những món mình lựa chọn.

Người nhân viên chớp mắt mấy cái, nhìn mỹ nhân trước mặt rồi nhìn về phía quý ông bên cạnh, thấy quý ông sắc mặt có vẻ ẩn ẩn âm trầm, cô cũng chỉ có thể căng da đầu làm theo những gì mỹ nhân trước mặt nói.

Có phong cách sexy, phông cách quen thuộc nhẹ nhàng, phong cách thành thục dịu dàng, và những phong cách khác, nhưng lại không có trang phục theo phong cách mà quý ông đây lựa chọn theo tiêu chuẩn của danh viện.

Người nhân viên nhanh chóng chọn trang phục đúng số đo của cô, Hứa Lan Thanh tự nhiên lấy điện thoại di động trong túi ra thanh toán, thì ngón tay thon dài cầm tấm thẻ lướt nhanh qua cô đưa cho nhân viên thu ngân.

Cùng thời gian đó, tay trái anh một mực nắm lấy bao phủ bàn tay cô, không cho cô trốn thoát, anh lưu lại địa chỉ, nắm chặt tay cô rời khỏi cửa hàng.

Anh từ đầu đến cuối vẫn luôn nắm chặt tay cô, cho dù đến cửa hàng tiếp theo tư thế vẫn như cũ, anh không nói một lời, để cô tùy ý chọn, anh chỉ phụ trách quẹt thẻ và không cho cô thoát khỏi tay anh.

Hết cửa hàng này đến cửa hàng khác.


Cuối cùng, là cửa hàng đồ lót.

Cô mang giày cao gót đi đến cửa hàng này đến cửa hàng khác, hai chân dần dần cảm thấy đau, nhưng sắc mặt cô từ đầu đến cuối đều không thể hiện ra, bước vào cửa hàng cô cũng không để ý Úc Tùy đang bước theo bên cạnh, cô tùy ý chọn mấy bộ muốn nhân viên gói lại.

“Đi thử xem.

” Người đàn ông bên cạnh đột nhiên mở miệng.

Hứa Lan Thanh nghiêng đầu.

Úc Tùy rủ mắt nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm cùng với giọng điệu như ra lệnh uy hiếp: “Đồ nhỏ không thử làm sao biết có thích hợp hay không.


Người nhân viên ở một bên lễ phép nói: “Quý cô, nội y tốt nhất vẫn nên thử một chút.


Hứa Lan Thanh cong cong khóe môi.

“Được, cảm ơn.

” Cô dịu dàng cười nhẹ nói với nhân viên bán hàng,
Người nhân viên…Mặt ửng đỏ.

Úc Tùy để cảnh đó vào trong mắt, khí lạnh lặng lẽ gia tăng.

Người nhân viên nói nếu cần gì thì gọi cô ấy, Hứa Lan Thanh khẽ gật đầu đi vào phòng thử đồ, trong phòng thử đồ có ghế sô pha nhỏ, nhưng cho dù chân cô đang đau cũng không ngồi xuống, từ đầu đến cuối lưng đều thẳng tắp.

Cô để đồ xuống chuẩn bị cởi quần áo ra mặc thử.

Một giây sau đó cửa phòng thay đồ bị đẩy ra, một hơi thở mát lạnh quen thuộc xâm nhập tới, cảm giác nguy hiểm áp bách tràn ngập xung quanh.

Trong gương, dáng cao ráo của người đàn ông, lộ ra sự cao quý và thong dong.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong gương, một bên u ám, một bên nhàn nhạt, tựa như lúc ở tiệm áo cưới ở thành phố Bắc.

Chỉ một chút Hứa Lan Thanh liền thu hồi ánh mắt, và cơ hồ cùng lúc cô nhắm mắt, người đàn ông mở chân dài tiến lại gần, tư thế như thể ôm chặt cô từ phía sau, che phủ cô dưới bóng dáng anh.

Trong nháy mắt hơi thở nam tính nồng đậm xâm chiếm lỗ chân lông Hứa Lan Thanh, rồi dọc đến những dây thần kinh nhạy cảm.

Mí mắt giật giậtt, cô nâng mí mắt lên.

Một giây sau, lại là ngón tay anh linh hoạt mà thuần thục muốn kéo khóa kéo váy cô xuống, Hứa Lan Thanh không chút suy nghĩ bắt lấy cổ tay anh ngăn lại: “Úc Tùy.


Môi mỏng khẽ động, Úc Tùy giọng điệu lạnh nhạt: “Gọi được tên anh rồi à?” Anh không đợi cô trả lời liền trực tiếp kéo khóa xuống, có hơi chút ghét bỏ phun ra hai chữ: “Chướng mắt.


Da thịt cô nhẵn mịn, chỗ anh đang ôm cô thật mềm mại và ấm áp, Úc Tùy thản nhiên liếc qua, lấy cái túi anh đã mang vào ném cho cô.

“Thay đi.

” Anh ra lệnh.

Hứa Lan Thanh cụp mắt, chỉ thấy trong túi là những trang phụ cô đã chọn ở cửa hàng đầu tiên, quét mắt thấy dường như là phong cách sexy.

Cô không nhúc nhích.

Úc Tùy nhìn cô, môi mỏng cong lên như muốn cười: “Muốn anh giúp em thay sao?”

Hít sâu một hơi nhỏ đến khó phát hiện ra, Hứa Lan Thanh ngẩng mặt lên đối diện cùng anh, đôi môi đỏ hiện ra nụ cười yếu ớt: “Không cần anh nhọc lòng, anh có thể đi ra ngoài.


Dưới mắt anh hiện ra tia u ám kích động, cơn tức giận bị cô khơi lên dễ như trở bàn tay, Úc Tùy nhìn chằm chằm cô, chợt quay người ngồi trên ghế salon.

Đôi chân dài tùy ý chống trên mặt đất, anh cứ như vậy cùng cô đối mặt, môi mỏng nhếch lên nụ cười không chút nhiệt độ: “Vì sao phải ra ngoài, cơ thể em chỗ nào mà anh chưa từng thấy?”
Anh liếc nhìn đồng hồ, giống như có lòng tốt nhắc nhở: “Bà Úc, ở đây càng lâu, người bên ngoài càng sẽ suy đoán chúng ta làm gì bên trong đấy.


Hứa Lan Thanh buông lỏng những ngón tay đang nắm chặt không biết từ lúc nào của mình ra.

Cô nhìn anh không mặn cũng không nhạt mà cong môi, không nhìn người đàn ông thêm một cái nào nữa, quay lưng về phía anh, chỉ xem như sau lưng không có người, vẻ mặt cô tự nhiên cởi váy dài ra.

Đang muốn gỡ nút nội y, ngón tay cô đụng phải.

Anh lại lần nữa đi tới phía sau cô, vẻ mặt còn điềm tĩnh hơn so với cô, cởi từng cúc áo lót mà cô không thấy, nhưng anh không lập tức buông ra mà kẹp bằng hai ngón tay, không cho nó rơi xuống.

Anh hơi khom người, cúi đầu đến gần bên tai cô: “Từ khi em bắt đầu mặc bộ nội y này, tôi liền muốn xe nó, nhưng tôi vẫn nhịn đến bây giờ, Hứa Lan Thanh, tốt nhất em đừng có khiêu khích tôi.


Giọng nói lãnh đạm lại mang theo mười phần chiếm hữu cùng nguy hiểm, môi anh phả hơi đặc biệt nóng hổi, giống như muốn thiêu đốt cô, để lại dấu vết không thể xóa nhoà trên cơ thể cô.

Đầu quả tim Hứa Lan Thanh bỗng nhiên run rẩy.

Một giây sau, nội y bị anh cởi ra trực tiếp ném vào thùng rác bên cạnh, không đợi cô có bất kỳ phản ứng nào, nội y được cô chọn xuất hiện trên tay anh.

Anh tự mình mặc cho cô, động tác mạnh bạo hoàn toàn không cho cô kháng cự, nhưng mà bàn tay năm lần bảy lượt nhìn như vô ý mà xẹt qua da thịt cô.

Khơi lên từng trận run rẩy trong cơ thể cô.

Mà trong gương, ánh mắt anh từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm cô, sau khi kết thúc, hô hấp của Hứa Lan Thanh cũng đã trở hỗn loạn, mặc dù cô đã cố gắng khắc chế.

Anh lại thay váy dài cho cô, thậm chí….

.

“Để tôi tự làm.

” Tim cô đập dữ dội, cô gần như là nghiến răng nghiến lợi nói.

Nhưng Úc Tùy có thể nghe lời cô thì không còn là Úc Tùy nữa, mỗi động tác của anh giống như đều đang nói với cô là đồ cô mặc từ trong ra ngoài như là cái gai trong mắt anh, làm anh tức giận đến mức nào.

Hứa Lan Thanh nhìn mình trong gương, sự xấu hổ kia đột nhiên thay thế bằng sự tức giận không thể kìm chế được, ngực cô phập phồng lên xuống, cô đưa tay muốn gạt tay anh ra.

“Ưm.

” Anh giữ lấy mặt cô ép cô phải đối mặt với mình, đồng thời đôi môi mỏng của anh cũng hôn xuống thật mạnh như là trừng phạt.

Hô hấp của Hứa Lan Thanh trong nháy mắt bị đoạt đi.

“Em là người của anh.

” Chợt, anh nặng về cắn cô một cái thật mạnh, giọng nói cực kỳ trầm thấp: “Hứa Lan Thanh, nếu như anh chết đi, hôn nhân của chúng ta cũng sẽ không kết thúc.


– –