Đừng Buông Tay Anh

Chương 115: 115




*Note: Tên chương tự đặt
Bước đi trên đôi giày cao gót mũi nhọn, dáng lưng đặt biệt thẳng tắp căng chặt, gió đánh vào người, Hứa Lan Thanh mắt nhìn phía trước mà đi, tốc độ ban đầu như bình thường nhưng càng về sau lại càng nhanh, như là đang trốn tránh cái gì đó.
“A…”
Khi đột ngột va chạm với ai đó khiến cơ thể không ổn định, cô chật vật ngã xuống đất, theo bản năng mà dùng hai tay chống xuống, không nghĩ tới bên dưới bàn tay có không ít hòn đá vừa nhỏ vừa cứng.
Trong tích tắc, cơn đau xuyên thấu tâm can theo làn da mẫn cảm xâm nhập vào tế bào thần kinh cô, rồi lan ra khắp cả cơ thể.
Lòng bàn tay vừa đỏ vừa đau.
Thiếu niên bị đụng phải hoảng sợ, nhanh chóng xuống xe rồi vội vàng đỡ Hạ Lan Thanh đang ngồi trên mặt đất, im lặng không nói nên lời, cậu lo lắng lắp bắp hỏi:
“Cô…cô có ổn không? Không có việc gì chứ? Vẫn tốt chứ?”
Hứa Lan Thanh rũ mắt xuống, từng chút nắm chặt đầu ngón tay, thật lâu cũng không phát ra tiếng.
Cậu thiếu niên cũng bắt đầu lo lắng.
“Tôi…thật xin lỗi! Thật xin lỗi!”
Tưởng rằng cô quá đau nên không nói được, gương mặt cậu đầy vẻ nôn nóng để nghị: “Để tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra một chút, được không?”
Nghe đến 2 chữ bệnh viện khiến Hứa Lan Thanh hoảng hốt.
Cô bình tĩnh lại, muốn chậm rãi đứng dậy: “Không có gì, tôi không sao!”
Chàng trai nhanh chóng giúp cô đứng dậy: “Cô…”
Cậu chưa kịp nói hết câu thì đã thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, như có gì chắn ở cổ họng, cậu vô cùng lo lắng, một hồi lâu mới nghẹn ra một câu: “Đau… đau lắm sao? Tôi….”
“Không có gì đâu, cảm ơn!” Hứa Lan Thanh chậm rãi lắc đầu, cơ thể đứng lên thẳng tắp, lưng vẫn thẳng như cũ.

Cô thu tay lại rồi tiếp tục bước đi.

Chàng trai không yên tâm, theo bản năng muốn nói thêm gì đó.
“Không sao đâu, đừng đi theo tôi” Cậu nghe cô nói thêm câu đó, như là rất kiên định nhưng cũng giống như đang chịu đựng cái gì đó.
Cậu sửng sốt vài giây, chờ đến lúc hoàn hồn lại thì cô đã bắt taxi rời đi rồi.
——-
Đêm khuya
Chiếc Maybach màu đen quay trở lại biệt thự Bạc Duyệt, tài xế hỏi:
“Úc tổng, có cần tôi đem đồ đi lên không?”
Hộp nhưng được xếp lại trong túi quần, trong mắt mang theo ý cười dịu dàng, Úc Tuỳ gật đầu nói: “Hành lý.”
“Được”
Cửa xe mở ra, Úc Tuỳ bước xuống, một tay cầm bó hoa hồng rực rỡ, tay kia là bữa tối đã chuẩn bị sẵn, lần đầu tiên anh cảm thấy không đợi nổi mà lên lầu.

Tài xế đi theo, đặt vali vào sảnh rồi liền rời đi trước.
Mắt nhìn cánh cửa đang đóng, Úc Tuỳ mở khoá vân tay rồi bước vào.

Đèn cảm ứng trên trần bật sáng, ánh sáng rực rỡ bao trùm lấy bóng dáng của anh.
Cả ngôi nhà rất yên tĩnh.
Đoán rằng cô đang ở trong phòng, anh khó có được hơi khẩn trương, Úc Tuỳ cố ý bước chân nhẹ lại, đi đến phòng khách đặt hoa hồng cùng đồ ăn xuống, sau đó quay lại hành lang thay giày
Khi mở tủ giày ra, khoé miệng vốn đang cong lên bông dưng hạ xuống
—— Chỉ có mỗi giày của anh ở trong tủ
Úc Tuỳ cau mày, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác bất an, như là điên cuồng mà mở cánh tủ bên kia ra
Giày của cô vẫn còn ở đó
Nhưng……
Trong vòng hai giây, Úc Tuỳ tình cờ nhận ra có điều gì đó không ổn.

Đôi giày của cô ở đó, nhưng là đôi mà anh đã mua cho cô, còn những đôi mà cô mang từ Bắc Thành đến đều đã biến mất.

Thái dương chợt nhảy lên, cảm giác lo lắng mãnh liệt lạ thường, môi mỏng khẽ mím thật chặt, không chút do dự, anh xoay người đi thẳng vào phòng quần áo của cô.
Mở ra —-
Tất cả quần áo do anh hay mẹ anh mua đều còn ở đó, chỉ thiếu bộ quần áo mà cô mang theo, không chỉ quần áo và trang sức, ngay cả vali cũng biến mất
Đồ của cô ấy, người của cô ấy, tất cả đều biến mất..
Úc Tuỳ đứng giữa căn phòng quần áo khổng lồ, cho dù ngọn đèn trên trần có chói lọi đến đâu cũng không thể xua tan được sự u tối xung quanh Úc Tuỳ.
Màn đêm hiu quạnh, vào lúc này, sắc mặt của anh so với bầu trời ngoài kia còn muốn đen hơn, đáng sợ hơn.
Thái dương đột nhiên giật giật, mạch máu trên mu bàn tay tựa như cũng kịch liệt nhảy lên, anh cố gắng kiềm chế cảm xúc đang quấy phá kia, tay phải đút trong túi quần lấy điện thoại, vẻ mặt bình tĩnh bấm số gọi cho cô.
“Thuê bao quý khách vừa gọi đã bị tắt…” Giọng nói máy móc của nhân viên chăm sóc khách hàng vang lên không có chút cảm xúc nào.
Úc Tuỳ nhắm mắt lại.
Không chút do dự, anh gọi vào số của Tang Nhược, anh biết hôm nay cô cùng Tang Nhược và Tưởng Thi Thi cùng nhau đi ăn uống vào buổi trưa, cả Tang Nhược và Tưởng Thi Thi đều đăng ảnh lên vòng bạn bè.
Nhưng Tang Nhược cũng ngạc nhiên không kém anh: “Lan Thanh? Bọn em chia tay sau khi uống trà chiều xong.

Cô ấy cũng không liên lạc với em.

Chuyện gì xảy ra vậy? Hai người cãi nhau à?”

Khuôn mặt Úc Tuỳ đầy vẻ lạnh lẽo, nhịp tim đập cuồng loạn, anh không giải thích gì thêm mà cúp máy.
Ngón tay thon dài thô bạo mà kéo cà vạt, nhưng anh vẫn cảm thấy khó thở, tiếp tục mở hai cúc áo sơ mi, ngay sau đó xoay người đi ra khỏi phòng quần áo rồi trở lại phòng khách
Điện thoại của Ngô Dịch kết nối rất nhanh, cậu ta còn chưa kịp nói chuyện đã bị anh chất vấn, cảm xúc hiếm khi có chút khác thường: “Phu nhân đâu? Không phải kêu cậu….”
Giọng nói đột ngột dừng lại.
Môi mỏng mím lại thành đường thẳng, giống như đột nhiên không nghe thấy lời giải thích tự trách của Ngô Dịch, lúc này, mọi sự chú ý của Úc Tuỳ đều đổ dồn trên bàn trà.
Lúc nãy đặt bó hoa xuống anh không để ý, mãi đến lúc này anh mới phát hiện ta trên bàn trà có một tờ giấy cùng một cây bút.
Hơi thở nặng nề, anh tiến lại gần, cúi người cầm lấy mở ra.
Lúc ánh mắt chạm vào nội dung trên tờ giấy, một luồng giận dữ từ sâu tận đáy lòng không nhịn được mà trào ra, anh a một tiếng đầy lạnh lẽo.
Bốn chữ “Thoả Thuận Ly Hôn” đâm sâu vào mắt anh.
Khoang ngực như có tảng đá từ trên trời rơi xuống đè nặng, ép đến đau đớn, tim như bị bốn chữ này đâm vào làm cho đau thấu, cơ hồ hít thở không thông.
Đột nhiên, anh cuộn nhăn tờ giấy ly hôn lại, sắc mặt lạnh lùng đến cực hạn, vo lại rồi ném một đường thẳng vào thùng rác, nhưng ném xong rồi lại nghĩ đến gì đó, anh cúi người nhặt lên.
Lại vào thời điểm đó, cả người giống như đông cứng, trở nên lạnh như băng.
Anh nhặt tờ đơn ly hôn lên thì làm rơi ra thứ khác…
Thuốc tránh thai.
Lúc này, dây thần kinh trong cơ thể căng thẳng đến mức có thể sẽ đứt ra trong giây tiếp theo.

Úc Tuỳ từ từ đứng thẳng dậy, mặt không biểu cảm mở chiếc hộp ra.
Lẽ ra phải có hai viên thuốc tránh thai, nhưng bây giờ, chỉ còn một viên.
Úc Tuỳ nắm chắc bao thuốc con nhộng, bất giác tăng thêm chút sức lực, cuối cùng khiến lòng bàn tay hằn lên dấu vết, thậm chí còn xuất hiện cả máu, nhưng anh hoàn toàn không cảm nhận được.

Sương mù giữa hàng lông mày trở nên cực kỳ dày đặt, áp khí lặng lẽ tràn ra, một cái liếc mắt cũng đủ khiến người ta run rẩy sợ hãi.
Trong căn phòng to như vậy nhưng áp suất không khí gần như giảm xuống tận đáy.
Một lúc sau, anh lại gọi điện thoại, giọng nói lạnh lùng và trầm thấp: “Nói cho tôi biết chính xác hôm nay cô ấy đã ở đâu, một chỗ cũng không được xót.”
—-
Ngày hôm sau, Bắc Thành.
Bầu trời xám xịt, trông thật âm u.
Hứa Lan Thanh tay cầm một bó hoa hướng dương bước chầm chậm đến mộ mẹ của cô, cúi người đặt những bông hoa đó xuống, cô lấy ra một chiếc khăn tay mà mẹ cô lúc còn sống thích nhất rồi nhẹ nhàng lau bia mộ.
Bia mộ được chăm sóc rất tốt, không có lấy một hạt bụi.

Sau khi lau xong, Hứa Lan Thanh đứng thẳng người, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ dịu dàng trong ảnh, một hồi lâu sau cô mới mở miệng hỏi: “Mẹ có hối hận không?”
Khoé môi của người trên ảnh mỉm cười, cười đến dịu dàng hạnh phúc.
Từ khi bắt đầu có ký ức, hầu hết những gì Hứa Lan Thanh nhìn thấy đều là biểu cảm như vậy, ngay cả khi phát hiện ra người chồng mà bà yêu thương sâu sắc đã ngoại tình phản bội mình.
Càng về sau, nụ cười của mẹ dần dần giảm bớt, ngoại trừ lúc đối mặt với cô, dù vậy trong lòng bà vẫn luôn có người chồng, như thể sinh ra vì tình yêu, hy vọng xa vời có thể quay lại như ban đầu.
Đến lúc chết vẫn là như vậy.
Thật khờ.
Như có làn sóng cảm xúc dâng trào trong cơ thể, Hứa Lan Thanh nhìn bức ảnh, đột nhiên giống như đứa trẻ bướng bỉnh, nhất định phải có được câu trả lời: “Mẹ có hối hận không??”
Sẽ hối hận sao?
Hối hận khi yêu loại người cặn bã đó, hối hận vì bị lừa dối, hối hận vì mọi thứ của ông bà ngoại đều bị tên cặn bã ấy lấy đi hết, đến mức bản thân đã mất nhưng con gái của mình cũng bị tính kế đến suýt thì mất mạng…
“Sẽ sao?” Cô trầm giọng xuống, hỏi đi hỏi lại.
Nhưng người phụ nữ trong bức ảnh vẫn luôn mỉm cười như cũ, như thể bà đang nói rằng tình yêu thật sự quan trọng nên bà ấy đã không hối tiếc, lại như thể không thể cho cô đáp án mà cô muốn.
Cô bướng bỉnh muốn có câu trả lời, mẹ của cô cũng bướng bỉnh kiên trì đi theo tình yêu của bà.
Trời càng lúc càng âm u.
Hứa Lan Thanh đứng thẳng người, thật lâu sau vẫn không nhúc nhích, cho đến khi trên người cô khoác lên chiếc áo với thân nhiệt của một người đàn ông.
Tim đập loạn nhịp, cô từ từ quay đầu lại.
“Vậy thì em có hối hận không?” Khoé miệng Bùi Duyên nở một nụ cười ôn hoà, cười hỏi.
Nơi đáy mắt xẹt qua một tia cảm xúc, Hứa Lan Thanh mím môi.
Thu tay về, Bùi Duyên cùng cô nhìn vào tấm ảnh, nói một câu đầy ẩn ý:
“Lần đó anh hỏi em, yêu Úc Tuỳ sao? Em nói em không phải như mẹ mình.

Lan Thanh, em đang sợ hãi ư?”
Ngón tay từng chút nắm chặt, cảm giác chua xót không nói nên lời quấy phá trong lồng ngực, đánh vào chóp mũi và khoé mắt, như là muốn dùng hết sức lực làm cô lên men muốn khóc.
Hứa Lan Thanh cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc ấy.
“Đúng vậy, em yêu anh ấy.” Đột nhiên, lời nói giấy tận đáy lòng bấy lâu nay cuối cùng cũng nói ra, đồng thời ngón tay đang nắm chặt cũng không nhịn được mà thả lỏng.
Lần đầu tiên, cô nói lên tiếng lòng: “Em đã yêu anh ấy từ cái nhìn đầu tiên.

Em ở bên anh ấy trong suốt thời gian mất trí nhớ, nhưng dù có mất trí nhớ hay không thì em cũng sẽ không cố chấp với mối quan hệ không có kết quả, cũng không tin rằng sẽ có kết quả.”
Tiếng nói của cô rất thấp: “Anh ấy ép em gả cho anh ấy.

Em hận anh ấy, oán anh ấy.

Em nói với anh rằng cuộc hôn nhân này cứ thuận theo tự nhiên là thật sự nghĩ vậy, anh biết mà, từ trước đến nay em luôn biết bản thân mình muốn gì, sẽ không làm gì để khiến bản thân quá không tốt.”
Cô càng biết rằng bản thân lúc cần thiết có thể bình tĩnh và lý trí đến mức tàn nhẫn.
Từ nhỏ cô đã tự nhủ rằng sẽ không làm tất cả vì tình yêu mà quên bản thân như mẹ của mình, tình yêu là thứ vô dụng nhất, cô cho rằng đã có thể bảo vệ tốt trái tim của mình, cho rằng mình sẽ không bị anh ảnh hưởng.
Chỉ là….


“Hôm đó anh ấy cùng em bơi..” Hứa Lan Thanh nhắm mắt lại “Khi em sợ hãi, anh ấy đã ôm lấy em.

Em thế mà lại cảm thấy ỷ lại, cảm thấy an tâm.

Em…”
Anh đã an ủi cô, hôn cô thật dịu dàng, mà vào đêm đó, khi anh hôn cô diu dàng như vậy, cô lại cảm thấy bản thân như đang lạc lối.
Cô sợ hãi, nên đã bỏ chạy.
Nhưng sau khi trở về căn nhà cũ của Úc gia, cô lại đắm chìm vào sự dịu dàng của anh, cô lấy hết can đảm thuyết phục bản thân rằng có lẽ nên thử tin tưởng anh một lần.
Lúc anh đi công tác, mặc dù mỗi ngày chỉ gọi video nói với nhau được vài câu, cô cũng cảm thấy có chút ngọt ngào.
Cô lần nữa cho rằng có thể, thậm chí cô còn nghĩ đến việc đưa anh đi gặp mẹ mình, nghĩ kỹ rồi chờ anh về lại cố lấy một chút dũng khí.
Nhưng sau một màn đó, như bị gáo nước lạnh dội vào đầu khiến cô tỉnh táo.
Đột nhiên, chút mát lạnh rơi trên mặt.
Trời mưa rồi.
Các loại cảm xúc khác nhau dâng lên trong lòng, những lời còn lại không biết nên nói thế nào, chính là nói không nên lời, lông mi cô run rẫy.

Hứa Lan Thanh nhắm mắt lại lần nữa, cuối cùng trầm thấp mà nói: “Em không nghĩ…”
Như một người thay thế (đương thế thân), rốt cuộc ba chữ này cô là không nói nên lời.
Đó là sự kiêu ngạo cuối cùng của cô.
Hạ mắt xuống, Hứa Lan Thanh không nói thêm gì nữa, thẳng lưng quay lại, môi mím chặt, ngón tay vô thức nắm lại.
Mưa cũng dần dần nặng hạt hơn, chẳng mấy chốc mà tóc cô đã ướt đẫm.
Cô vẫn không nói gì.
Bùi Duyên nhìn cô, anh hiểu tính tình cô, nhìn thì như mềm ấm nhưng lại cực kỳ quật cường.

Đôi khi ngay cả đàn ông cũng cảm thấy hổ thẹn vì không cứng cỏi bằng.

Những lời tâm sự lúc nãy có thể nói ra như vậy là điều hiếm thấy.
Anh khẽ thở dài, mở rộng vòng tay ôm cô vào lòng, vỗ về lưng cô an ủi: “Dù em có thế nào thì anh vẫn luôn ở bên và ủng hộ em.”
Chóp mũi dường như có chút lên men, khóe mắt càng nhức nhối, Hứa Lan Thanh cố gắng kìm nén.
“Em không sao.” Khoé miệng cong lên một vòng cung lãnh đạm, cô mỉm cười đổi chủ đề: “Trời mưa rồi, đi thôi, em muốn ăn lẩu, anh muốn ăn không?”
Bùi Duyên cũng cười rồi buông cô ra: “Đi thôi”
Hai người quay đi, giây tiếp, không khí trở nên im lặng
Cách đó vài bước, Úc Tuỳ tay đang cầm ô đứng đó từ lúc nào, khuôn mặt anh tuấn đầy vẻ u ám, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm cô không hề chớp mắt.