Đừng Buông Tay Anh

Chương 61: Chỉ đùa giỡn với tình cảm của anh



Ngón tay trong lòng bàn tay dường như có chút run lên, trong tầm mắt thấy cô buông thõng mắt, Hạ Cảnh Tây giải thích trước: "Chờ em ngủ anh sẽ rời đi."

Cô vẫn rút tay lại.

Độ ấm không còn, trái tim thắt chặt nâng lên giữa không trung của Hạ Cảnh Tây giống như đột nhiên rơi xuống, có ảm đạm phủ kín hai con ngươi, anh sững sờ tại chỗ trơ mắt nhìn cô bước vào phòng mà không nói lời nào.

Cô không hề nhìn anh, khoảng cách với anh càng ngày càng xa.

Môi mỏng Hạ Cảnh Tây dần dần mím chặt, thất vọng tràn trề, định xoay người rời đi, nhưng khi chuẩn bị bước chân đi thì lại tìm thấy niềm hy vọng.

Cô không đóng cửa lại, mà vali của cô đang ở trong tay anh.

Một chút hy vọng bỗng nhiên xuất hiện, giữa lúc hơi thở đang dừng lại máu trong người dường như cũng ngừng chảy thì lại một lần nữa bắt đầu lưu chuyển, có một chút ý cười vui sướng quấn lấy trái tim, tay cầm cán vali siết thật chặt, anh lập tức theo đi vào.

Cửa đóng, cô quay người lại như đang muốn lấy vali lại.

"Để anh cầm, em ngồi đi." Hạ Cảnh Tây ngăn cản động tác của cô, quen cửa quen nẻo trực tiếp đi tới phòng để đồ, mở vali lấy quần áo được phân loại ở bên trong ra.

Sắp xếp xong, anh trở lại phòng khách nhìn thấy Tang Nhược đang co chân lại, ôm hai tay không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

"Có đói bụng không?" Nghĩ đến cả quãng đường trên máy bay cô ấy vẫn chưa ăn gì, anh bất giác nhu giọng hỏi: "Có gì muốn ăn không? Anh gọi người mang tới."

Gần như cùng lúc, âm thanh "ùng ục" vang lên.

Là tiếng biểu tình của bao tử cô.

Tang Nhược ngẩng đầu.

Khoảnh khắc khi ánh mắt chạm nhau, tim Hạ Cảnh Tây vậy mà đập lỗi nhịp, cho dù nét mặt cô kì thực một chút biểu lộ dư thừa cũng không có, nhưng vẫn dễ dàng làm tâm tư anh hoảng hốt.

Đôi mắt đen sâu, anh chăm chú nhìn cô, đáy mắt lướt qua tia dịu dàng: "Lẩu?"

"Lẩu"

Hai câu đồng thanh, giống như tâm linh tương thông một giây cũng không lệch.

Tang Nhược quay mặt đi.

Ý cười trong đáy mắt Hạ Cảnh Tây càng thêm dịu dàng hơn: "Đi tắm trước đi, tắm xong là có thể ăn rồi."

"Ừ." Tang Nhược đứng dậy nhỏ giọng đáp ứng.

Cô không nhìn anh, nhưng Hạ Cảnh Tây vẫn cảm thấy trong lòng đầy thỏa mãn.Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn

Không lãng phí thời gian, anh gọi điện thoại để cho người ta mau chóng mang nguyên liệu nấu ăn tươi sống lại đây, tiếp đó lại quay xuống dưới lầu vào nhà mình lấy nồi lẩu tự nấu đã giữ lại lần trước để nấu.

Từng có một lần kinh nghiệm, lần này anh không có luống cuống tay chân nữa, mà là thuần thục không ít.

Khi nước dùng bắt đầu sôi ùng ục, quay người lại, Tang Nhược sau khi tắm xong mặc đồ ở nhà bước ra, Hạ Cảnh Tây đi vài bước tới trước mặt cô, theo thói quen nắm lấy tay cô dẫn cô đi tới bàn ăn ngồi xuống.

Nước ấm, đồ chấm, chén đũa, khan tay.....

Đầy đủ mọi thứ.

Mùi thơm mê người của nồi lẩu tràn ngập ở trong không khí, nước lẩu toàn bộ đỏ hồng tùy ý sôi trào, làm tăng cảm giác thèm ăn của mọi người, ánh mắt Tang Nhược đảo qua, im lặng không tiếng động nuốt một ngụm nước bọt, con tôm được đôi đũa gắp để vào trong chén cô.

Cô ngẩng đầu.

"Đã chín rồi." Hạ Cảnh Tây cùng cô nhìn nhau, môi mỏng cầm lòng không đặng mà cong lên, ngữ điệu trầm thấp giống như đang dỗ dành: "Ăn đi."

Tang Nhược rũ mắt xuống, dùng đũa kẹp lấy cắn một miếng, trong dư quang khóe mắt, anh hình như cũng đang ăn một con tôm, chờ cô ăn xong, đúng lúc lại có một miếng thịt bò gắp đưa qua đây.

Cô ăn, anh liền vì cô mà thả đồ nhúng vì cô mà vớt đồ ăn, lại nhắc nhở cô cẩn thận coi chừng phỏng, rồi lại dặn cô ăn từ từ.

"Rau xà lách." Theo thói quen đem loại rau cô yêu thích đặt vào chén của cô, Hạ Cảnh Tây thuận tiện cũng gắp cho mình một miếng.

"Tạ thư ký không phải đã nói anh bị thương, có thể ăn cay sao?" Một câu bất chợt.

Động tác Hạ Cảnh Tây đột nhiên dừng lại, ánh mắt sáng rực nhìn cô chằm chằm.

Tang Nhược chậm rãi khiêm tốn mà nhúng rau xà lách vào nước chấm, không có đáp lại ánh mắt của anh: "Không thể ăn thì không nhất thiết phải miễn cưỡng chính mình, ăn đến hỏng dạ dày thì sao gọi một cái liền có mặt được, tôi sẽ không chịu trách nhiệm."

Cô từ đầu đến cuối không hề nhìn anh, lời nói ra cũng là nhàn nhạt, nghe ra không hề có chút độ ấm đáng kể nào, nhưng mà đáy lòng Hạ Cảnh Tây vẫn không thể kiềm chế mà tuôn ra một tia tình cảm khác thường.

Phòng ăn ánh đèn sáng rực, vầng sáng ấm áp tầng tầng bao phủ.

Anh cười, trong lời nói dường như cũng mang theo ý cười, dịu dàng lưu luyến: "Được, nghe lời em."

Cô không nói nữa.

Ý cười trên khóe miệng Hạ Cảnh Tây ý không giảm, dần dần lan đến đáy mắt và trái tim, cho dù kế tiếp cô không hề nhìn anh càng không nói thêm câu gì, nhưng loại vui vẻ đơn thuần kia vẫn như cũ càng ngày càng nhiều.

"Đi ngủ sớm một chút." Sau khi ăn rồi dọn dẹp xong, thấy đã khuya rồi, Hạ Cảnh Tây nhắc nhở, "Ngày mai còn phải dậy sớm quay phim."

Tang Nhược ừ một tiếng, buông kịch bản trong tay ra.

Hạ Cảnh Tây vô thức nắm cổ tay cô, lực đạo dịu dàng: "Sáng mai muốn ăn gì?"

"Đậu phụ." Tang Nhược thuận miệng nói, sau đó rút tay mình ra trở về phòng, khi đặt tay lên nắm cửa thì bỗng dừng lại.

Hạ Cảnh Tây lập tức phát hiện: "Sao vậy?"

Tang Nhược không quay người lại, chỉ hỏi: "Ngày mai còn tặng hoa sao?"

Thời gian trong khoảng hai giây Hạ Cảnh Tây chưa kịp phản ứng lại, chờ khi nhận ra cô đang nói gì, trong mắt anh ý cười càng đậm: "Ừ."

Tang Nhược cụp mắt xuống, đầu ngón tay lướt qua nắm cửa.

"Đổi lại màu khác đi." Sau một lúc lâu sau, cô nhỏ giọng nói, như là rất tùy ý.

Hạ Cảnh Tây nhìn thấy động tác của cô.

"Được." Anh đáp ứng.

Trong nháy mắt, cánh cửa được mở ra lại bị đóng lại, cô như cũ không quay đầu nhìn anh.

Hạ Cảnh Tây đứng tại chỗ, trong mắt toàn là vui sướng dù như thế nào cũng không che giấu được, anh trở lại ghế sô pha ngồi xuống chỗ cô đã ngồi, nơi này tựa hồ vẫn còn lưu lại độ ấm và hương thơm của cô.Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn

Lấy điện thoại di động ra, ngón tay lướt trên màn hình, lần đầu tiên muốn tìm người để nói ra tâm trạng khó tả trong lòng này, cuối cùng, anh chỉ phát hồng bao* mà không nói một lời trong nhóm chat.

*Hồng bao: theo như mình được biết thì đây là tặng tiền, vì ví Wechat có thể liên kết với ngân hàng và thanh toán các dịch vụ như điện, nước, internet,... Nên anh Hạ là đang lấy tiền tặng mọi người để thể hiện lòng vui sướng ha ha

Tịch Mặc Viễn: 【 Anh Hạ sao thế?】

Úc Tùy: 【A. 】

Tịch Mặc Viễn: 【? 】

Tâm trạng hơi kích động, Hạ Cảnh Tây chỉ cười không nói, lại phát hồng bao, lại kích vào khung chat của thư kí Tạ với Sầm Diễn ở Giang Thành xa xôi mỗi người một đống hồng bao.

Sau khi phát xong, anh không để ý tới câu hỏi của bọn họ, ném điện thoại sang một bên và lấy kịch bản của cô nhìn lên, là giết thời gian và cũng là một loại làm bạn khác.

Thật lâu sau mãi cho đến rạng sáng, cảm thấy được Tang Nhược hẳn là đang ngủ say, anh mới đứng dậy tiến vào phòng ngủ của cô nhẹ nhàng bước đến bên giường, không chớp mắt nhìn chằm chằm cô một lát, nghĩ đến điều gì đó, anh lấy ra điện thoại ra vụng trộm chụp ảnh khi ngủ của cô.

Cuối cùng, anh cúi người nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn.

"Chúc ngủ ngon."



Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn

*

Thư ký Tạ rõ ràng cảm nhận được sau khi từ hành trình Paris trở về tâm trạng của Hạ tổng mỗi ngày một tốt hơn, có mấy lần anh ta đi vào báo cáo công việc đều bắt gặp ý cười tại khóe miệng của Hạ tổng, còn đánh vỡ lúc anh đang nhìn di động thất thần.

Còn có một lần, trong hội nghị có một quản lý chi nhánh mắc sai lầm, dựa theo nguyên tắc từ trước đến nay của Hạ tổng tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua, quản lý chi nhánh ảo não không thôi, lo lắng đến nỗi cơ thể phát run, không nghĩ tới nằm ngoài dự đoán của mọi người, Hạ tổng ngữ khí ôn hòa nói một câu không có lần sau.

Người khác không biết nguyên nhân, Tạ thư ký đương nhiên biết rõ.

Anh ta mừng cho Hạ tổng, cũng cảm khái quả nhiên chỉ có Tang tiểu thư mới có thể làm cho Hạ tổng thay đổi.

Lại là một ngày sắp kết thúc, sau khi Tạ thư ký báo cáo công việc xong thấy Hạ tổng vẫn chưa rời đi, nhịn không được hỏi một câu: "Hạ tổng, hôm nay anh không cần đi đón Tang tiểu thư kết thúc công việc sao?"

Hạ Cảnh Tây không để ý anh ta hóng chuyện, nghe vậy liền nói: "Cô ấy đi đến địa phương khác rồi, đều là quay ở nơi khác cho đến khi kết thúc bộ phim."

Tạ thư ký mỉm cười: "Tiểu biệt thắng tân hôn, chắc chắn chờ khi Tang tiểu thư trở về, tình cảm giữa anh và cô ấy sẽ tốt hơn."

Hạ Cảnh Tây động tác dừng lại một chút, khóe miệng vẽ ra một đường cong: "Dựa vào lời tốt của anh, tan tầm đi."

"Vậy Hạ tổng, tôi đi trước nhé?"

"Ừ."

Tạ thư ký rất nhanh rời đi.

Hạ Cảnh Tây ngừng làm việc, cầm điện thoại mở khung chat nhắn tin với cô, gửi một câu: 【 Khi nào hoàn thành thì nói cho anh biết.】

Sau khi trở về từ Paris, anh có thể cảm nhận được những thay đổi của Tang Nhược đối với mình, không còn từ chối hay chống cự lại, tuy rằng còn không quay về được như lúc trước, nhưng anh tin rằng tương lai còn dài, anh có đủ kiên nhẫn để chờ cô.

Vốn dĩ anh nghĩ muốn dùng thời gian trống để đến thăm cô, nhưng cô từ chối, nói rằng tiến độ đang đẩy nhanh không có thời gian riêng tư, vì vậy anh đè xuống nhớ mong, nói chờ cô trở lại.

Cô hẳn là còn đang quay phim, Hạ Cảnh Tây tìm ra những tấm ảnh chụp đêm đó, ngón tay cầm lòng không đặng nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve vài lần.

"Ông" một tiếng, điện thoại rung lên.

【Được.】 Cô trả lời lại.

Ý cười dịu dàng lập tức tràn đầy trên khóe mắt Hạ Cảnh Tây.

【Chăm sóc tốt bản thân, chờ em trở lại. 】Anh lại gửi đi.

Lần này cô không trả lời lại.

Mặc dù vậy Hạ Cảnh Tây vẫn cảm thấy rất thỏa mãn.

Anh bắt đầu tính toán cô còn bao lâu nữa sẽ quay lại, bắt đầu suy nghĩ khi cô trở lại sẽ đưa cô đi ăn ở đâu, không nghĩ tới thật vất vả mới đợi đến lúc cô sớm trở về, xong cũng là lúc nhận được tin cô phải ra nước ngoài ngay lập tức.

—— Liên hoan phim sắp bắt đầu, với tư cách là nữ chính của bộ phim triển vọng 《 Không quy cách 》, cô muốn cùng các thành viên cốt yếu trong đội của Úc Tùy cùng nhau tham dự.

Hạ Cảnh Tây muốn đi cùng cô, nhưng đúng lúc đó anh có việc phải đi công tác, vì vậy anh thay cô chuẩn bị lễ phục và đồ trang sức.

Tang Nhược từ chối: "Anh trai tôi đã chuẩn bị tốt cho tôi rồi."

Hạ Cảnh Tây im lặng.

"Tôi đi đây." Thu dọn mọi thứ ổn thỏa, Tang Nhược kéo vali muốn rời đi.

Hạ Cảnh Tây nhanh chóng giữ chặt tay cô: "Tang Nhược."

"Hử?"

Hạ Cảnh Tây dùng ánh mắt thiêu đốt nhìn chằm chằm cô, một tay không kiềm lòng nổi mà chạm lên gương mặt cô, dưới lòng bàn tay anh là độ ấm làn da của cô, nhịp tim mơ hồ gia tốc, hầu kết của anh lăn lăn, từ từ tới gần.

Cô không né tránh.

Hơi thở dần dần giao hòa, môi anh và cô ngày càng ngày càng gần.

Đột nhiên, lông mi của cô run rẩy, cô chậm rãi nhắm lại.

Nhịp tim bỗng nhiên cuồng loạn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, ánh mắt Hạ Cảnh Tây trở nên tăm tối đến cùng cực, anh nhìn cô, rồi nhẹ nhàng chậm rãi dịu dàng hôn lên mắt cô.

Cô vẫn đứng im.

Máu trong cơ thể dường như ngừng chảy, tiết tấu hơi thở của Hạ Cảnh Tây thay đổi, cuối cùng kề vào trán cô, mở miệng nói ra giọng nói vô cùng khàn: "Anh chờ em trở lại."

Tang Nhược nâng mí mắt lên.

"... Ừm." Cô nói, thanh âm cũng có chút khàn.

Môi Hạ Cảnh Tây phát ra nụ cười: "Anh đưa em ra sân bay."

"Được."

Cố gắng kiềm chế xúc động muốn hôn cô một lần nữa, Hạ Cảnh Tây tiếp nhận vali từ trong tay cô, một tay cầm vali, một tay nắm tay cô đi xuống lầu, cùng cô lên xe sau đó ra sân bay.Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn

Cho đến khi chuyến bay của cô cất cánh, anh mới thu hồi tầm mắt, thay vào đó anh lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Úc Tuỳ - người đã đến nước kia, vào thẳng vấn đề: "Giúp tôi chăm sóc tốt cho Tang Nhược. "

Lúc đó Úc Tùy vừa đến khách sạn, nghe vậy không chút đếm xỉa mà giễu cợt.

Lên tiếng: "Được."

Hạ Cảnh Tây khó có được mà hỏi nhiều hơn một câu: "Còn chưa tìm được Hứa Lan Thanh?"

Úc Tùy... trực tiếp cúp điện thoại.

*

Từ giữa đến cuối tháng 12, bộ phim 《 Không quy cách 》 còn chưa tuyên truyền cũng chưa công chiếu trong nước đã gây tiếng vang lớn.

Bộ phim do đạo diễn tài năng Úc Tùy đạo diễn và Tang Nhược đóng vai nữ chính ở buổi liên hoan phim kim lượng tại nước ngoài được đề cử hai giải thưởng đáng mong đợi nhất trong danh sách trao giải là nữ diễn viên chính xuất sắc nhất và đạo diễn xuất sắc nhất.

Trước khi có kết quả trao giải, thì tạo hình trên thảm đỏ của đoàn phim đã được gửi về truyền thông trong nước, nhất là Tang Nhược, mặc bộ sườn xám xanh khói tái hiện lại tạo hình trong tập một của bộ phim, không chỉ bác bỏ vô số nghi ngờ của phóng viên nước ngoài, mà còn tạo ra một độ hot chưa từng có trên Weibo.

Mọi người đều biết những bức ảnh chụp bởi các phóng viên nước ngoài đều là ảnh gốc, mà Tang Nhược sinh ra đã có giá trị nhan cao, đẹp đến 360 độ không góc chết, một lần trước cùng Lam Nhiên phát sóng trực tiếp truyền ra, cùng những bức ảnh tuyên truyền trong phim của Lữ đạo, ngay lập tức khiến người điên cuồng, Weibo lại lần nữa dậy sóng.

Lần trước Úc Tùy đạo diễn bộ phim đầu tiên khiến cho nữ chính Lam Nhiên đã giành được giải ảnh hậu đầu tiên trong sự nghiệp diễn xuất của mình, giờ đây Tang Nhược càng hơn thế, càng làm cho cô trở thành một tiểu hoa đang hot có thực lực nhất.

Hành trình buổi liên hoan phim lần này, Qúy Hành Thời cùng đi bên cạnh Tang Nhược, làm kim bài người đại diện, anh đã sớm có chuẩn bị đầy đủ, song anh lại phát hiện ra độ hot của Tang Nhược so với anh tưởng tượng còn muốn tốt hơn.

Không có một cái đánh giá không tốt nào, hướng phát triển này đối với sự phát triển sau này của Tang Nhược vô cùng có lợi.

Nhưng những thứ này, tất cả đều đi trước anh một bước.

Trước tiên anh nghĩ đến Hạ Cảnh Tây, nghĩ đến cái gì, anh đi tìm Tang Nhược, khi anh đang định nói gì đó thì Hạ Cảnh Tây gọi điện thoại tới.

Tang Nhược không kiêng dè anh: "Em nghe điện thoại trước."

Qúy Hành Thời gật đầu.

Tang Nhược vừa bắt máy, giọng nói của Hạ Cảnh Tây đã lọt vào tai: "Chúc mừng."

Cô nhìn bầu trời đêm, mím môi dưới nói: "Cảm ơn."

"Tang Nhược."

"Hử?"



Tối nay là cuộc họp hằng năm của công ty, Hạ Cảnh Tây uống rượu, giờ phút này, anh đang lười biếng dựa vào tường, nhìn lên bầu trời đầy sao qua cửa kính, trong đáy mắt tràn ra ý cười, anh mở miệng nói khẽ: "Anh nhớ em."

Cả hai bên đều yên lặng, như chỉ có tiếng thở của nhau truyền qua điện thoại.

Tang Nhược im lặng thật lâu.

Hạ Cảnh Tây cũng không vội, cũng không thất vọng, chỉ nói: "Buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút, anh..."

"Hạ Cảnh Tây."

Lời nói bị cắt ngang, trong mắt Hạ Cảnh Tây tràn đầy dịu dàng.

"Anh đây." Anh trả lời ngay.

"Cuối tháng, bộ phim của Lữ đạo sẽ hoàn thành." Đôi mi khẽ chớp, Tang Nhược nói nhỏ "Anh... chờ tôi trở lại."

Nhịp thở đình chỉ, lập tức sau đó, ý cười càng sâu càng dịu dàng hơn tràn ngập trong đôi mắt Hạ Cảnh Tây.Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn

"Được." Anh đáp ứng, hình như có vạn trượng thâm tình cùng cùng chờ mong ẩn ẩn trong từng âm tiết. "Vào ngày 31, chúng ta cùng nhau ăn cơm, cùng nhau... đón giao thừa, có được không?"

"Được." Anh nghe được cô đáp ứng.

Hạ Cảnh Tây nở nụ cười: "Chờ em trở về."

"Ừm, tôi cúp máy đây."

"Được."

Đến đây cuộc gọi kết thúc.

Tang Nhược cất điện thoại, xoay người lại, chớp mắt nhìn: "Anh Hành Thời, anh muốn nói gì với em?"

Bên kia, Hạ Cảnh Tây đang nắm chặt điện thoại, nụ cười trên môi càng ngày càng sâu, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, anh cúi đầu nhanh chóng tìm được một số điện thoại từ danh bạ nhấn gọi: "Tôi muốn.... "

Ánh trăng chiếu rọi, bao phủ thân thể Hạ Cảnh Tây kéo bóng dáng của anh dài thật dài.

*

Ngày 31 tháng 12, ngày cuối cùng của năm.

Tập đoàn Hạ thị đã bắt đầu kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán trước một ngày, Hạ Cảnh Tây theo thói quen ở lại công ty xử lý một ít công việc sau đó trở về biệt thự Vận Hà. (Yên: Không biết tác giả có nhầm lẫn gì không, Tết Nguyên Đán là Tết âm lịch, mà nhân viên thì nghỉ ngày 30, lạ thật, tôn trọng tác giả mình để theo nguyên tác luôn ý nhó.)

Đầu tiên anh tắm rửa sạch sẽ, sau đó đi vào phòng để đồ chọn quần áo, đây là lần đầu tiên anh chọn quần áo mà mấy lần đều không thấy hài lòng, chọn đi chọn lại thật lâu sau mới miễn cưỡng hài lòng.

Nước hoa nam, đồng hồ...

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, anh đến ngăn kéo trong thư phòng, ở chỗ rất sâu lấy ra một chiếc hộp nhung màu lam, sau đó cầm lấy bó hồng xanh vừa được vận chuyển bằng máy bay tới rồi tự mình lái xe tiến về Lan Thanh hội quán.

Tính toán thời gian Tang Nhược đến, trước tiên Hạ Cảnh Tây đi vào phòng bếp tự tay nấu hai món mà cô thích ăn, khoảng thời gian này anh mỗi ngày đều luyện tập vài lần cũng nấu ra được món ngon, sau đó lại đi lên tầng vào phòng tư nhân của mình để tắm rửa tẩy đi mùi thức ăn trên người.

Quay trở lại phòng ăn đã đặt trước, nhịp tim của anh không kiềm chế được mà tăng nhanh, tính thời gian cô hẳn là gần đến nơi, anh nhắn tin cho cô:【Đến chưa?】

Hôm nay cô từ trường quay trở về, nói là cô không muốn bị chụp lén nên không cần anh đến đón, anh đáp ứng.

Cô không trả lời.

Nhìn chằm chằm vài giây, Hạ Cảnh Tây đặt điện thoại xuống, nghĩ đến một chuyện khác đã bị anh suýt chút nữa quên mất, anh vội vàng phân phó cho phục vụ mang đến cho mình một bộ ấm trà, vì cô nấu một ấm trà lài mà cô yêu thích.

Hương thơm của hoa và trà quyện vào nhau, đúng là mùi vị cô thích.

Hạ Cảnh Tây nhìn ngọn lửa đang nhảy nhót, ngón tay thon dài thờ ơ ở trên bàn gõ gõ, khóe miệng anh kiềm lòng không nổi mà tràn ra một chút ý cười.

Một lát sau, anh cầm điện thoại bật sáng màn hình, phát hiện thời gian trôi qua chưa đến mười phút.

Anh khẽ nhíu mày.

Lần đầu tiên trong đời, Hạ Cảnh Tây cảm nhận được mùi vị chờ một giây trôi qua như chờ một năm là như thế nào.

Anh kiên nhẫn tiếp tục chờ đợi cho đến khi người phục vụ gõ cửa và hỏi anh có cần mang thức ăn lên không, lúc này anh mới phát hiện ra đã nửa tiếng trôi qua kể từ khi anh nhắn tin cho cô.

Cô vẫn không có trả lời anh.

Hạ Cảnh Tây nhấp một ngụm trà, khóe miệng cong lên một vòng cung mơ hồ trở nên không rõ.Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn

Trong phòng bao lớn như vậy, chỉ có anh một người, bên ngoài cửa sổ là một bầu trời đầy sao rực rỡ.

Không khí bao phủ bởi sự im lặng, cô đơn tồn tại trong mỗi góc phòng bao.

Từng phút từng giây...

Khi màn hình sáng lên lần nữa, cách thời gian giao hẹn đã hơn một giờ.

Cô không trả lời, cũng không đến.

Bên ngoài bầu trời đêm càng ngày càng tối, thấp thoáng nghe thấy những tiếng hoan hô mừng năm mới từ phương xa truyền đến.

Dưới ánh sáng sáng ngời, Hạ Cảnh Tây ngồi trên ghế, vẻ mặt lãnh đạm, đôi môi mỏng dần mím lại thành một đường thẳng, có u tối không tiếng động xâm nhập vào đôi mắt anh, cuối cùng từng chút trở nên đậm đặc.

Anh không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, cuối cùng, anh nhắm mắt lại.

Không biết đã qua bao lâu, tiếng ong ong đột nhiên vang lên, Hạ Cảnh Tây bỗng nhiên mở mắt ra, trong chốc lát hô hơi thở nên gấp gáp, thậm chí hỗn loạn.

Trên màn hình, tên của cô đang nhấp nháy.

Hạ Cảnh Tây nắm chặt điện thoại kết nối.

Không ai lên tiếng, sự chết lặng như một thứ đè nặng lên trái tim anh, chồng chất, có chút không thể hít thở nổi.

Có muôn vàn lời muốn nói cho cô, nhưng đến bên môi tôi lại trở thành: "Ngày chúng ta chia tay, sinh nhật em chờ anh..."

Trong cổ họng gian nan khó chịu, những lời còn lại anh không cách nào nói nên lời.

Hơi thở của anh ngày càng nặng nề hơn.

Một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn khó hình dung từ đôi môi mỏng của anh gian nan phát ra: "Trong khoảng thời gian này, bắt đầu từ khi ở Paris, em đều đang diễn kịch, gạt anh, đúng không?"

"Đúng vậy, là đùa giỡn với tình cảm của anh thôi." Bên tai truyền đến câu trả lời gọn gàng lưu loát không chút do dự của cô.

Phút chốc, trái tim như bị nắm lấy dùng sức xé nát, chỉ trong hai giây ngắn ngủi liền để lại máu tươi đầm đìa, cơn đau nhức mãnh liệt lan tràn đến mọi ngóc ngách trong cơ thể.

"Hạ Cảnh Tây..."

"Tang Nhược," Hạ Cảnh Tây cấp bách đánh gãy lời cô.

Đôi mắt anh thật sâu nhìn chằm chằm bầu trời đầy sao bên ngoài, dường như hít thở không thông, anh nuốt khan cổ họng, cuối cùng nhắm mắt lại, thanh âm kém đến cực độ: "Em sẽ đến chứ?"

Tay anh nắm lấy di động cực kỳ dùng sức, không biết dùng bao nhiêu lực đạo, gân xanh trên mu bàn tay mơ hồ nổi lên.

"Sẽ đến chứ?" Anh mấp máy môi, nói: "Anh tới đón em, có được hay không?"

Nhịp tim của anh đột nhiên trở nên gấp gáp, từng nhịp, vừa trầm vừa buồn.

"Tôi sẽ không đến." Anh nghe thấy giọng cô đập vào màng nhĩ mình, mỗi một chữ đều không có độ ấm đặc biệt rõ ràng: "Hạ Cảnh Tây, chúng ta đã thanh toán xong."

"Ầm —— ba —— "

Ngoài cửa sổ, những chùm pháo hoa rực rỡ đúng lúc nở rộ, đó là kế hoạch anh đã sắp xếp và bố trí.