Đừng Buông Tay Anh

Chương 85: 85




Trong gương, cả hai thân mật dính chặt lấy nhau.
Tang Nhược bị ép phải nhìn, sắc đỏ khả nghi lan ra từng tấc một trên khắp khuôn mặt càng thêm rõ ràng hơn, dưới hàng mi run rẩy là hai con ngươi càng ngày càng đầy sóng nước long lanh, đôi môi sưng đỏ mọng nước hơi hé mở, quyến rũ đến chấn động lòng người.
Chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cũng biết cô đã trải qua những gì.
Lồng ngực không ngừng phập phồng lên xuống, hô hấp của Tang Nhược càng lúc càng gấp gáp, lúc trước khi còn ở bên nhau cũng không phải chưa từng trải qua bộ dạng này, nhưng chẳng hiểu sao đêm nay cô lại cảm thấy ngại ngùng.
Cô muốn nhắm mắt lại.
Nhưng đúng lúc này hơi thở của người phía sau lại phả lên da thịt cô, muốn tránh cũng không được, dễ dàng châm lửa trên người cô như ngọn lửa nhỏ thiêu đốt thảo nguyên, còn đôi tay của anh thì tuỳ ý khiến toàn thân cô trở nên yếu ớt.
“A…”
Một loại cảm giác khó có thể miêu tả chuẩn xác trào dâng từ bên trong cơ thể cô và từng chút một lan tỏa đến mọi ngóc ngách.
Giống như là cố tính, anh vẫn một mực bất động.
Vì khó chịu mà hàm răng cắn lên môi, nhịp thở đã rối loạn, Tang Nhược dùng sức để bám chặt vào cánh tay anh, gần như đã để lại một vết hằn.
Cô trừng mắt với anh đầy ấm ức.
“Hạ Cảnh Tây, anh…” Muốn buộc tội sự xấu xa của anh, thế mà khi giọng nói phát ra lại vì nghe quá nhõng nhẽo nên vô tình càng giống như đi quyến rũ người ta mà không tự biết.
Đôi mắt Hạ Cảnh Tây tối sầm lại, tia máu âm thầm trở nên rõ rệt, anh với cô cứ như thế nhìn nhau, nhưng vẫn chưa chịu nhúc nhích.
Tang Nhược sắp bị tức mà phát khóc.
Đồ khốn.
“Hạ Cảnh Tây!” Cô thẹn quá hóa giận hung hăng trừng mắt nhìn anh, cho dù hai chân đang mất lực nhưng vẫn muốn giẫm anh đá anh, nhưng chỉ là càng làm cho hai người càng thêm thân mật và gắn bó hơn mà thôi, nhìn qua chỉ là tình thú giữa nam nữ.
Ngực cô ngày càng phập phồng mãnh liệt.
Hạ Cảnh Tây trông thấy thế thì khẽ mỉm cười hôn lên bên mặt cô, từ từ lướt đi hôn lên tới hàng lông mày, rồi lại dỗ dành bằng một giọng khàn khàn: “Tang Tang, chúng ta kết hôn đi, được không?”
Cuối cùng Tang Nhược cũng nghe rõ.
Anh vừa bảo là kết hôn, lại ở trong hoàn cảnh cô đang khó chịu mà dụ dỗ cô đồng ý lời cầu hôn, rõ ràng phải đáp ứng thì mới cho cô thoải mái.
Xấu xa!
Một làn hơi nước đột nhiên hiện ra trước mắt, cảm giác khó chịu dần trở nên mãnh liệt, Tang Nhược thẹn quá hóa giận muốn nổi trận lôi đình rồi, kẻ chủ mưu chính là tên đàn ông xấu xa đang ở sau lưng.
“…Không chịu!” Nhả hàm răng ra khỏi cánh môi, nỗi bất bình hòa cùng buồn bực dâng lên, cô oán trách nói: “Không muốn, em không muốn anh nữa, anh cút đi đi…, đồ khốn… Buông ra.”
Cô nói rồi ra sức đẩy anh thật mạnh, thế nhưng lại được anh bế lên đặt ngồi trên bệ đá cẩm thạch của bồn rửa mặt, ngay lúc cẳng chân cô giơ lên trên không trung, anh đã nghiêng người tới phía trước lại cùng cô thân mật.
“Hạ Cảnh Tây!”
Khóe miệng vạch ra một đường vòng cung không thể nhận ra, một tay Hạ Cảnh Tây ôm lấy eo cô để tránh cho cô bị ngã xuống, còn tay kia thì nâng mặt cô lên.
Anh hôn lên môi cô một lần nữa, vừa hôn lại vừa vô liêm sỉ mà dỗ dành: “Không được phép không cần, Tang Tang đã muốn anh rồi thì phải chịu trách nhiệm.”
“…”
Muốn đẩy anh ra, nhưng chẳng hiểu sao đôi tay không còn chút sức lực gì, muốn lên tiếng để ngăn chặn sự xấu xa của anh, thế mà còn chưa kịp nói ra lời nào thì cổ họng đã bị nghẹn lại vì hành động của anh…

Anh cúi đầu và thực hiện từng cái một những lời mà anh đã nói trước đó một cách chân thành và nặng tình.
“Tang Tang…” Anh thì thầm gọi tên cô hết lần này đến lần khác, dụ dỗ cô: “Nói yêu anh thêm lần nữa nhé?”
Hơi thở của Tang Nhược không ổn định, nhưng anh vẫn cứ mê hoặc liên miên, từng âm tiết khàn khàn lần lượt rơi vào tim cô: “Nói lại lần nữa nhé, được không?”
“Tang Tang, anh yêu em…”
Những chiếc móng tay chợt cắm chặt vào cánh tay rắn chắc của anh, đầu óc Tang Nhược trở nên trống rỗng.

Đến lúc trở lại giường để nằm thì Tang Nhược đã mệt muốn chết rồi, mí mắt chẳng mở ra nổi, thậm chí còn không có sức mà giơ tay lên.
Tên khốn, khốn kiếp, khốn nạn.
Cô thật sự không khỏi thầm mắng đi mắng lại Hạ Cảnh Tây trong lòng, nhưng cơn giận vẫn chẳng thể nguôi ngoai.
“Ù..ù..ù…” Điện thoại nằm trên bàn đầu giường đột nhiên rung bần bật, và từng tiếng thông báo WeChat lần lượt vang lên.
Tang Nhược cắn môi, tốn sức nhấc bàn tay run rẩy lên mà cầm lấy điện thoại để chạm mở, phát hiện ra là tin nhắn thoại của Tưởng Thi Thi gửi đến, từng cái một đều lộ ra vẻ như đang vô cùng gấp.
Sợ cô ấy có việc gấp, cô liền bấm vào…
【Nhược Nhược, để em nói cho chị biết, nói không chừng anh Hạ chính là do ảnh hưởng của vụ tai nạn nên sinh ra trở ngại tâm lý với chị đó.

Không chỉ trong vô số tiểu thuyết đều viết như thế đâu, mà còn có rất nhiều ví dụ chân thực ngoài đời nữa cơ ! 】
【Còn này nữa, em vẫn luôn suy nghĩ về một việc, nhưng thấy tốt hơn hết vẫn là nên nói với chị.

Tin tức mà em moi được từ Tịch Mặc Viễn, rằng anh Hạ đã từng đi gặp bác sĩ, chắc hẳn là bác sĩ cũng hết cách không chữa khỏi được bệnh cho anh ấy rồi.


Tang Nhược: “…”
【Anh Hạ đáng thương thật, chỉ có thể thờ ơ lạnh nhạt khi đối mặt với chi, chị có muốn tìm chuyên gia đáng tin cậy khác cho anh ấy không? 】 Tưởng Thi Thi lại nói, rõ ràng là có chút cười trên nỗi đau người khác mà.
Ngón tay run lên, muốn nói lại với Tưởng Thi Thi rằng cả hai cô đều đã lầm rồi, có điều đầu ngón tay còn chưa kịp chạm vào màn hình thì đột nhiên Tang Nhược bị rùng mình một cách khó hiểu, như cảm giác được điều gì đó, cô ngước mắt lên.
Ở cửa phòng tắm, Hạ Cảnh Tây vừa tắm xong đứng ở nơi đó, tùy tiện quấn một chiếc khăn tắm màu trắng quanh hông, mùi hương hormone nam tính khác lạ tỏa ra từ trên người anh.
Mà đôi mắt anh khi nhìn vào thì u ám sâu thẳm, vô cùng nguy hiểm.
Anh đã nghe thấy mất rồi.
Hô hấp có chút khựng lại, Tang Nhược hiếm khi căng thẳng nuốt khan, muốn nói gì đó nhưng bóng người đã ập xuống, anh đã đi đến bên mép giường, cúi người chống một tay xuống cạnh cô rồi nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt sáng quắc.
Cảm giác có một dòng điện mãnh liệt xẹt qua, là anh dùng ngón tay chạm vào mặt cô.
“Là lỗi của anh.” Một giọng nói khàn khàn vang lên bên tai.
Bất chợt lông mi của Tang Nhược run lên bần bật.

Sắc thái u tối cứ quay cuồng dưới đáy mắt anh, Hạ Cảnh Tây không hề chớp mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt đỏ bừng của cô, dùng đầu ngón tay khẽ vuốt ve từ từ rồi cười nhẹ: “Không thỏa mãn được Tang Tang, làm em hiểu lầm như vậy là lỗi của anh.”
Trong đầu của Tang Nhược đang rung lên chuông cảnh báo, vô thức muốn chạy trốn, tuy nhiên, dường như người đàn ông đã sớm biết trước những gì cô sẽ làm, nên khi cô chuẩn bị di chuyển là đã lập tức dễ dàng ôm ngang bế cô lên.
Điện thoại di động ở trong tay bị anh cướp đi mất, một giây theo sau, chỉ thấy ngón tay thon dài của anh bấm chọn ghi tin nhắn thoại rồi lãnh đạm nói với Tưởng Thi Thi: “Nếu có thời gian quan tâm đến tôi, thì chi bằng nên để tâm xem cái người mà Tịch Mặc Viễn đã gặp khi ra nước ngoài lần trước là ai đi thì hơn.”
Tang Nhược: “…”
Điện thoại bị vứt lên trên giường, anh chẳng đợi cô kịp phản ứng đã lại ôm chặt lấy cô, quay đầu đi ngược trở vào phòng tắm.
Cô muốn trốn, nhưng không thể.
Nụ hôn thuộc về anh hạ xuống, cái cảm giác lúc trước lại bị anh khơi gợi lên, cô vốn chẳng có chút sức phản kháng nào, thậm chí còn cần dựa sát vào anh mới không ngã xuống đất, cứ thế cô lại càng giống như là chủ động rơi vào cạm bẫy của anh.
“…Hạ Cảnh Tây!”
“Ngoan, muốn bao nhiêu lần anh cũng cho em.”
Môi đã bị chặn lại nên Tang Nhược không thể phát ra một âm thanh nào, mọi giác quan của cô đều bị người đàn ông khống chế và không cách nào thoát ra được.
Anh bắt nạt cô thậm tệ.
Giữa những mê muội nổi trôi, cô mơ hồ nghe thấy anh hỏi bên tai mình…
“Thoải mái không?”
“Anh không phải là đàn ông, được hay không, hả?”
“Đủ chưa? Còn muốn nữa không nào?”
Tang Nhược rất muốn nói là không cần nữa, nhưng cơ bản cô chưa từng có cơ hội mở miệng, người đàn ông lại nói tiếp vào tai cô: “Anh thấy chưa đủ.”

Rạng sáng, màn đêm thăm thẳm.
Người trong vòng tay anh đã mệt lả mà ngủ thiếp đi khi anh đang giúp cô tắm, Hạ Cảnh Tây nhẹ nhàng dùng khăn lau khô người cô, sau đó mặc quần áo ngủ cho cô rồi cẩn thận bế trở lại giường.
“Hức…” Cô phát ra tiếng thút thít ai oán, lông mày cau lại.
Đôi môi hơi cong lên, Hạ Cảnh Tây ngồi bên cạnh cô, dùng ngón tay xoa nhẹ lông mày để giúp cô giãn ra.
Cô ngọ nguậy.
“Đừng mà.” Cô lẩm bẩm khẽ kêu lên trong vô thức, cô giơ tay lên vẫy lung tung, đồng thời mím chặt môi như thể rất uất ức, giống như là lên án: “Không muốn nữa đâu, Hạ Cảnh Tây khốn kiếp…”
Hạ Cảnh Tây bật cười.
Anh nhẹ nhàng cầm lấy tay cô đưa lên môi hôn, anh lại cúi người xuống, môi mỏng đặt lên trán cô một nụ hôn, nhẹ giọng dỗ dành: “Ừ, là anh khốn nạn, thôi nào, mau ngủ đi.”
Cô lại thì thầm cái gì đó, nhưng giọng quá bé không thể nghe rõ.
Ngắm cô hồi lâu giống như cực kỳ lưu luyến, ngón tay thon dài vén mấy lọn tóc có chút tán loạn của cô qua một bên, Hạ Cảnh Tây đưa tay tắt đèn trong phòng ngủ đi, nhẹ nhàng di chuyển nằm xuống bên cạnh cô.
Dường như cô cảm nhận được điều gì, ngay khi anh nằm xuống liền rúc vào trong ngực anh rồi tự nhiên tìm một tư thế thoải mái dễ chịu.

Ý cười trong mắt dần đậm hơn, Hạ Cảnh Tây ôm cô vào lòng.
“Ngủ ngon.” Hôn cô một cái theo thói quen, anh thì thầm.
*
Ngày hôm sau.
“Tang Tang, Tang Tang…”
Tang Nhược còn đang mơ màng trong giấc ngủ thì loáng thoáng nghe thấy giọng nói phiền phức đáng ghét không ngừng vang lên bên tai quấy nhiễu cô, không những thế còn có thứ ấm nóng đang áp lên môi với cơ thể cô.
Đáng ghét.
Theo bản năng cô muốn đẩy ra.
“Tang Tang.” Lại thêm một tiếng gọi khác.
Tang Nhược rất ghét bị đánh thức khi đang ngủ say, nhất là đêm qua cô đã mệt mỏi như thế, giờ lại cứ thấy có chút khó thở, trong nháy mắt cô bừng tỉnh dậy ngay lập tức.
Cô bỗng nhiên mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đập ngay vào mắt.
Cô khó chịu, không hề nghĩ ngợi muốn đẩy anh ra, cho đến khi không nhấc nổi cánh tay lên mới ý thức được cơ thể mình bủn rủn và yếu ớt đến như thế nào.
Tất cả đều tại người đàn ông trước mặt này gây ra.
“Đi ra chỗ khác…” Cô đã phát cáu rồi, nên dùng hết sức lực để đẩy anh ra.
Hạ Cảnh Tây bắt lấy tay cô rồi hôn một cái.
Biết rằng tối qua mình đã ức hiếp cô quá ác, anh hoàn toàn tiếp nhận tính khí xấu của cô, dịu giọng dỗ dành cô giống như một đứa trẻ: “Tang Tang ngoan, dậy thôi.

Sáng nay em còn có việc mà.”
Lời còn chưa dứt, anh nói đến đây làm Tang Nhược nhớ đến bao nhiêu là dấu hôn trên người mình, mấy lần tối hôm qua rõ ràng là anh cố ý làm như vậy.
“Biết là có việc rồi mà còn ăn hiếp em như thế à!” Cô tức giận.
Tiếng cười trầm thấp tràn ra từ bờ môi mỏng, Hạ Cảnh Tây cúi xuống dịu dàng chạm xuống môi cô rồi dỗ dành: “Lần sau anh sẽ chú ý.” Không đợi cô nói gì thêm, anh đã lại bế cô lên: “Bế em đi rửa mặt.”
Tang Nhược muốn đạp anh, nhưng tiếc là không có cách nào.
Cô khó chịu lườm anh một cách hung hăng, khi anh vừa nhấc người mình lên thì cô liền móc chân ra, trực tiếp quấn lấy hông anh thành tư thế ôm nhau mặt đối mặt, rồi sau đó bất thình lình tập kích, cúi đầu cắn một cái vào vai anh như đang trút cho hả giận.
Hạ Cảnh Tây chỉ cười nhưng không nói gì, ôm cô đi về phía phòng tắm.
“Đến nơi rồi.” Anh đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cô và dụ dỗ: “Xuống nhé?”
Tang Nhược nhìn anh, giây tiếp theo cô ôm lấy mặt anh trong tay mình rồi cúi đầu hôn lên môi anh, từ từ miết qua, sau đó đến lúc anh rõ ràng muốn hôn sâu hơn thì cô lại cắn anh thật mạnh.
“Hừ.” Cô hừ nhẹ khiêu khích, có chút bực bội khi vừa thức giấc, dùng ngón tay chọc chọc vào mặt anh mà sai khiến: “Để em xuống.”
Hạ Cảnh Tây chiều theo mong muốn của cô.
“Đạp lên đi.” Dặn cô giẫm lên chân mình, anh cực kì tự nhiên lấy dây chun bên cạnh cột tóc cô một cách rất khéo léo, tiếp theo không có chủ đích mà rót nước đưa cho cô.

(ý muốn bảo là việc anh làm đã ăn trong máu rồi, không cần phải có chủ đích á)
Khi cô đánh răng, anh ôm cô từ phía sau để tận hưởng khoảng thời gian ấm áp vào buổi sáng của hai người.
“Không cho phép ôm.” Tang Nhược nói một cách mơ hồ.
Đáp lại cô, người đàn ông hôn lên má cô một cái: “Anh thích ôm đấy, ngày nào cũng muốn ôm”.
“…” Cuối cùng Tang Nhược chỉ có thể để mặc cho anh ôm.


Mặc dù rất muốn phát cáu nhưng khóe môi vẫn không nhịn được mà cong lên, cái ôm của anh thực sự làm dịu đi tính khí xấu của cô một cách khó hiểu.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong xuôi, cô thản nhiên nhận lấy khăn mặt dùng một lần từ người đàn ông đưa cho mà lau khô mặt, tiếp theo là thoa sản phẩm dưỡng da lên.
Trong khi cô đang bận rộn với mình thì anh vẫn luôn ở đằng sau lưng cùng cô, đợi đến lúc cô xong việc, ngẩng đầu nhìn vào trong gương, cùng người đàn ông bốn mắt nhìn nhau, trong đầu đột nhiên có cái gì đó xẹt qua.
Cô xoay người trong vòng tay anh.
Hạ Cảnh Tây ôm cô, cúi đầu muốn hôn nhau, nhưng thứ hôn trúng lại là đầu ngón tay mềm mại của cô.
“Sao vậy?” Anh cười nhẹ hỏi.
Tang Nhược chớp chớp mắt, một tay vịn vào vai anh, tay kia vuốt nhẹ qua chỗ râu có sắc xanh trên cằm, tuy giọng điệu ngạo mạn nhưng ánh mắt lại lóe lên mà tuyên bố: “Anh cho em cạo râu nhé.”
Hạ Cảnh Tây nhìn cô.
Rõ ràng là chẳng có ý gì đặc biệt, nhưng không hiểu sao nhịp tim của Tang Nhược lại đập gia tốc, chỉ có thể trách ánh mắt của anh quá mê người.
“Không muốn sao?” Giữa lông mày cô cố ý tràn ra sự lạnh lùng xinh đẹp, cô trừng anh.
Hạ Cảnh Tây cười phá lên, không nhịn được bắt lấy ngón tay cô để hôn: “Muốn mà.”
Thanh âm trầm thấp gợi cảm đến lạ thường làm tim của Tang Nhược đập lệch một nhịp, sau đó cô liền nhớ lại đêm qua anh cũng thì thầm lời yêu vào tai mình như thế, hết lần này đến lần khác khiến cô say mê.
Mặt cô hơi nóng bừng lên.
“Dao cạo râu.” Cô thúc giục.
Hạ Cảnh Tây cầm dao cạo đặt vào tay cô: “Có cần anh chỉ cách không?”
Tang Nhược phớt lờ đi và chỉ liếc nhìn anh.
“Ngồi lên đây nhé?” Nụ cười bên khóe miệng của Hạ Cảnh Tây dần dần trở nên thâm sâu hơn.
Dứt lời xong, anh cũng không đợi câu trả lời của Tang Nhược đã ôm cô đến chỗ khô ráo trên bồn rửa mặt, hơi nghiêng người, phối hợp với cô.
Tang Nhược cố nhịn cười.
Nhìn xuống máy cạo râu chạy bằng điện, cô tìm thấy công tắc liền bật lên, tiếng vù vù lập tức vang lên, tăng thêm một loại ngọt ngào khó hiểu khác cho căn phòng tắm yên tĩnh lúc này.
Mím môi dưới, cô cẩn thận ấn dao cạo vào da anh, chẳng biết có phải là do lần đầu tiên sử dụng cái này hay không mà tay cô có chút run rẩy.
Hạ Cảnh Tây vừa thoáng trông thấy thì vươn tay ra nắm chặt lấy cổ tay cô, cầm tay cô hướng dẫn di chuyển từ từ.
“Em tự làm được.” Tang Nhược nói một cách kiêu kỳ.
Trong mắt mang theo đầy sự vui vẻ, sau khi Hạ Cảnh Tây nghe thấy thế liền buông tay cô ra: “Được.”
Tang Nhược cong môi đắc ý.
Ánh mắt tập trung vào cằm anh, cô từ từ di chuyển dao cạo, nhìn thấy từng sợi râu được cạo sạch thì không hiểu sao lại nảy sinh một loại hạnh phúc cảm giác đạt được thành tựu.
Cả hai không ai nói lời nào.
Ánh mắt của Hạ Cảnh Tây vẫn luôn dừng trên mặt cô, Tang Nhược có thể cảm nhận được, thỉnh thoảng cô lại ngước mắt lên nhìn anh, cho dù chỉ có một giây dù cho cái gì cũng không làm, nhưng ý cười trong mắt hai người rất rõ ràng và nồng đậm.
Niềm hạnh phúc ngọt ngào lặng lẽ xao động.
Chẳng bao lâu sau, râu ria đã được cạo sạch sẽ.
Hạ Cảnh Tây liền cúi đầu muốn hôn cô, thế nhưng lại hôn phải ngón tay cô lần nữa.
Tang Nhược nín cười, vòng hai tay qua cổ anh, dụi mặt vào người anh rồi nói: “Vẫn còn bất ngờ nữa, anh có muốn không?”