Đừng Buông Tay Anh

Chương 99: 99




Hứa Lan Thanh ngẩng mặt lên thì đụng phải đôi mắt đen sâu thẳm của Úc Tùy.
Định lùi ra đằng sau một bước, nhưng cánh tay đang ôm lấy vai cô của người đàn ông lại trượt xuống rồi biến thành tóm lấy tay cô để giam cầm trong lòng bàn tay mình, trông thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng thực ra lại bá đạo mà không cho cô có bất kỳ cơ hội thoát ra nào.
Anh nắm rất chặt.
Cô chỉ lặng lẽ nhìn anh.
Xúc cảm nơi lòng bàn tay vô cùng mịn màng và mềm mại, làm các ngón tay khẽ cọ xát trong vô thức, nhạy bén nhận ra sự thiếu kiên nhẫn mà gần như khó có thể phát giác của cô, đường cong mờ nhạt bên môi được phác họa nên, tay còn lại của Úc Tùy chỉ đơn giản là vuốt ve khuôn mặt cô.
“Lấy anh đi.” Đôi môi mỏng lặp lại, giọng nói của anh vẫn trầm thấp lạnh lùng như mọi khi, nhạt nhòa đến mức gần như chẳng có cảm xúc gì: “Không ai còn có thể ức hiếp em nữa.”
Hứa Lan Thanh cong môi cười nhẹ: “Không…”
Chỉ có điều lời nói còn chưa kịp phát ra thì người đàn ông đã nghiêng người cúi đầu xuống ghé sát vào tai cô, tư thế thân mật như lúc ở tiệm thử đồ cưới ngày hôm qua, trong giọng có sự vui vẻ nhàn nhạt phảng phất quanh: “Kể cả em có muốn đi nữa.”
Hơi thở của anh nóng rực, ngả ngớn phả lên làn da nhạy cảm của cô, đôi môi mỏng như có như không mà ngậm lấy dái tai của Lan Thanh, hoàn toàn chẳng thèm để tâm đến sự tồn tại của người thứ ba ở đây.
Lời nói vừa dứt, anh liền đứng thẳng dậy.
Hai ánh mắt va vào nhau, giữa lông mày Hứa Lan Thanh hiện ra một ý cười nhàn nhạt tựa như có chút mỉa mai.
“Cậu vừa nói cái gì?!” Ba Hứa, người cuối cùng cũng đã định thần lại sau cú sốc, phóng tới trước, mắt trừng trừng nhìn thẳng, và gần như vì kích động mà lắp bắp: “Cậu muốn kết hôn với Hứa Lan Thanh hả?”
Thong thả chơi đùa với ngón tay của cô, nhìn cô chăm chú mấy giây rồi Úc Tùy mới lười biếng quay đầu lại nhìn ba Hứa, một vẻ lạnh nhạt phủ lên gương mặt tuấn tú: “Đúng vậy.”
Ba Hứa vui mừng khôn xiết.
Sự tức giận ban đầu đã ngay lập tức biến mất sạch, không để lại gì ngoài niềm vui và sự phấn khích.

Cho dù quả thật thái độ của cậu thanh niên này với ông cũng không tính là kính trọng, nhưng ông ta vẫn vô cùng vui mừng.
Một nam thanh niên trẻ tuổi mà có thể khiến cho người cao cao tại thượng như ba Cố phải kính cẩn đối đãi, thậm chí là tôn trọng thì gia thế của anh ta chắc hẳn phải cao đến mức leo không tới.

Nếu có thể kết thông gia với một gia tộc như vậy thì há chẳng phải ông…
Càng nghĩ ba Hứa càng thấy hưng phấn, giờ phút này ánh mắt khi ông ta nhìn anh trông cực kỳ niềm nở.
“Nếu cậu đã muốn kết hôn, vậy thì chúng ta…”
“Tôi không gả.” Giọng nói hờ hững vang lên.
Ba Hứa chợt cau mày.
Tấm lưng thẳng băng căng cứng khẽ để lộ ra vẻ lạnh lùng và cả quật cường, khóe môi nhếch lên một vòng cung mờ nhạt, Hứa Lan Thanh đối chọi lại ánh mắt giận dữ của ba Hứa, giọng điệu vẫn như cũ: “Ông muốn thì ông đi mà lấy.”
“Hứa Lan Thanh, mày…” Ba Hứa gầm lên muốn mắng cô là không biết tốt xấu, nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông bên cạnh cô thì đột nhiên trở nên không rét mà run, giật thót cả người.

“Hứa tổng muốn nói gì sao?” Úc Tùy hỏi một cách thờ ơ.
Ba Hứa nghẹn họng.
“Úc Tùy.” Đúng lúc này lại có giọng nói của những người khác vang lên.
Ba Hứa chột dạ nên xoay người giống như là trốn tránh, liền trông thấy hai người mà vừa nhìn đã biết được sinh ra trong phú quý đang đứng ở cửa, phong thái hơn người.
“Hai người…”
Mẹ Úc là người đầu tiên lên tiếng, dáng vẻ tươi cười đúng mực của bà khiến người ta khó có thể bắt lỗi: “Chúng tôi là ba mẹ của Úc Tùy, nhà họ Úc ở thành phố Tây.

Hôm nay chúng tôi đến là để bàn chuyện kết hôn của hai đứa với ông Hứa đây.”
Nhà họ Úc ở thành phố Tây…
Ba Hứa lại được thêm một phen sửng sốt, hai mắt nhìn đăm đăm về phía trước, máu huyết trong người như muốn ngừng chảy vì quá phấn khích.
Ba Úc tiếp lời: “Anh Hứa, không biết liệu vừa nãy có gì bất tiện không?”
Hô hấp của ba Hứa bỗng chốc trở nên rối loạn, gượng lắm mới hoàn hồn trở lại được, vội vàng phô ra một nụ cười niềm nở, vươn tay ra hiệu: “Lúc nãy… Thuận tiện là đằng khác ấy chứ, ông bà Úc… Mời hai người qua bên này, chúng ta cùng bàn bạc kỹ lưỡng.”
Ba Úc gật đầu: “Mời anh.”
Mẹ Úc không đi theo mà đợi hai người kia đi khuất rồi mới tức giận lườm Úc Tùy, sau đó nhanh chóng kéo Hứa Lan Thanh qua, quở trách mà dạy bảo: “Con nắm đau hết cả tay Lan Thanh rồi đây này, có biết thương hoa tiếc ngọc hay không thế!”
Khóe môi Úc Tùy giật giật.
Mẹ Úc trông thấy anh như vậy là tức sôi cả máu, muốn đánh anh một trận nhưng lại e ngại làm cho Hứa Lan Thanh sợ hãi, lại nghĩ đến những lời anh hiếm khi nói ra tối hôm qua nên bà đành nhịn xuống, trừng mắt với anh thêm lần nữa rồi kéo Hứa Lan Thanh ngồi xuống ghế sô pha.
“Mẹ con mình cứ mặc kệ nó đi.” Bà nắm chặt tay Hứa Lan Thanh, càng ngắm lại càng thích cô gái này, niềm nở nói: “Sau này nếu nó mà dám bắt nạt con, con cứ nói cho mẹ biết, mẹ sẽ giúp con đánh nó.


Từ nhỏ Hứa Lan Thanh đã được nuôi dạy theo đúng chuẩn mực con nhà danh giá.

Là một đứa trẻ mà bất cứ bậc bề trên nhà quyền thế nào vừa nhìn cũng đều sẽ vừa ý, nếu không phải vì những năm nay nhà họ Hứa ít nhiều có phần sa sút, thì có lẽ cô sẽ là hình mẫu trong giới thượng lưu thành phố Bắc.
Cô tự nhiên sẽ rộng lượng với những người lớn, nhưng mới lần đầu gặp mặt mà mẹ Úc đã nhiệt tình quá mức như thế rồi, bà còn tự xưng là mẹ.

Hứa Lan Thanh có chút không biết phải làm sao, song rốt cuộc cô cũng tỉnh táo lại, rất nhanh đã khôi phục trạng thái muốn giải thích nên có.
“Úc phu nhân, con với…”

“Gọi Úc phu nhân nghe gì mà xa cách quá, gọi mẹ là mẹ đi, sau này ấy… Mẹ nhất định sẽ coi con như con gái.” Từ khi biết được sự tồn tại của Hứa Lan Thanh vào tối hôm qua, cho đến bây giờ mẹ Úc đều ở vào trạng thái rất phấn khởi: “Không việc gì phải ngại cả, cũng đừng sợ, mẹ vẫn còn trẻ lắm, chủ đề để tám với mấy cô gái trạc tuổi con không thiếu đâu.


“Con…”
“Phòng tân hôn của hai đứa ấy à… Đã chuẩn bị xong từ lâu rồi.

Chỉ còn đợi con dọn đến ở thôi.

Đương nhiên, nếu con không thích thì chúng ta lại đổi.

Không gì quan trọng bằng việc con thích cả.”
Căn bản mẹ Úc sẽ không cho cô cơ hội từ chối.
Hứa Lan Thanh yên lặng ngồi đó với vẻ bình thản, khóe mắt liếc qua thì thấy đôi mắt đen sâu thẳm của Úc Tùy vẫn luôn hướng về khuôn mặt cô.
Sau khi mẹ Úc nói xong về chủ đề khác thì tạm ngừng, bà ngước mắt lên nhìn Úc Tùy, đồng thời nắm lấy cơ hội để thể hiện lập trường của mình, nhưng lúc này ba Úc với ba Hứa đã quay trở lại.
Mặt mày Ba Hứa cười tươi như hoa.
Hứa Lan Thanh thì thờ ơ lãnh đạm.
Ngay trong nháy mắt, Úc Tùy không nói gì mà đứng dậy đi đến trước mặt cô, không nói hai lời, anh cầm chặt lấy cổ tay cô muốn đưa đi, nhưng lực từ động tác đột ngột của anh mạnh bạo, khiến Hứa Lan Thanh nhất thời không để ý nên bị loạng choạng.
Lòng bàn tay anh ôm lấy eo cô, cô buộc phải lao vào cái ôm đầy nam tính của anh.
Anh lãnh đạm liếc nhìn cô một cái.
Ngay lập tức, cô bị anh nửa ôm nửa ép buộc đưa ra khỏi phòng, anh bước đi rất nhanh, chỉ cầm theo túi giấy da bò từ thư ký của ba Hứa đột nhiên xuất hiện ở cửa đưa tới.
Hứa Lan Thanh ý thức được đó là gì, cô muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích của anh, nhưng dường như anh biết rõ cô định làm gì nên ngay khi vừa có một suy đoán nảy ra trong đầu cô thì anh đã đột ngột bế cô lên.
Nhanh đến mức chưa kịp chuẩn bị tinh thần.
Ngay giây tiếp theo, anh uy hiếp bằng giọng điệu bình tĩnh đáng sợ: “Còn dám ngọ nguậy, anh lột hết quần áo của em ngay ở đây bây giờ.”
Anh hạ tầm mắt xuống, khuôn mặt tuấn tú không chút che giấu mà lộ ra vẻ ngông cuồng xấu xa, ánh mắt lãnh đạm rõ ràng đang nói cho cô biết, anh nói được làm được, anh lúc nào cũng vậy, ngang ngược không chịu khuất phục.

Đôi mắt của Hứa Lan Thanh dần trở nên lạnh tanh.
Úc Tùy bế cô mau chóng rời đi, Ngô Dịch đang đứng đợi bên ngoài khách sạn vừa thấy anh bước ra liền mở cửa xe, anh cứ giữ nguyên tư thế này mà đưa cô vào trong xe, để cô ngồi trên đùi mình.
Anh ôm eo cô trong một tư thế bá đạo.
Hứa Lan Thanh chỉ liếc anh một cái rồi quay mặt đi, nhìn về phía cửa kính xe và dứt khoát thưởng thức phong cảnh đang không ngừng lùi dần ngoài cửa, thẳng thừng ngó lơ anh.
Có điều, cô đã đánh giá thấp độ xấu xa của người đàn ông kia, anh nhìn chằm chằm vào cô không chớp một lúc, và rồi những ngón tay mảnh khảnh của anh bất ngờ luồn vào dưới làn váy dài mà di chuyển từ từ dọc theo da thịt.
Hứa Lan Thanh không muốn để ý tới, cô cũng chẳng nói gì, vẻ mặt vẫn không thay đổi.
Cho đến khi bàn tay anh…
“Úc Tùy.” Cô đột nhiên quay đầu lại nhìn anh.
Khẽ nhếch môi, Úc Tùy cười lạnh: “Em không gọi là đạo diễn Úc nữa à?”
Anh nhìn cô chằm chằm bằng cặp mắt u ám mà lạnh lùng, ánh nhìn hạ xuống như một tấm lưới cố gắng bao vây lấy cô không cho cơ hội né tránh.
Hứa Lan Thanh nhìn lại anh.
Chợt khóe môi cô cong cong, mỉm cười yếu ớt phát ra từ xưng hô mà cô gọi anh khi ở trên giường: “Anh Úc Tùy.”
Lời nói vừa dứt, lực bàn tay đang ôm eo cô đột nhiên tăng lên thêm, khuôn mặt đang kề cận trở nên đen tối đi rõ rệt, ánh mắt lạnh như băng, mà ngay cả độ cong của đôi môi vừa nhếch lên cũng lạnh thấu xương.
Ngón tay không chút để ý vuốt vuốt lọn tóc xoăn ở trước ngực, Hứa Lan Thanh cười càng thêm rạng rỡ: “Hài lòng chưa?”
Áp suất thấp lặng lẽ lan tỏa trong không gian chật hẹp, một loại lạnh lẽo khó hình dung toát ra từ toàn thân Úc Tùy.
Giống như chưa phát hiện ra, Hứa Lan Thanh chỉ đơn giản là cúi đầu xuống nghịch mái tóc xoăn của mình.
Úc Tùy nheo mắt lại, âm thầm cười lạnh.
Không ai nói thêm câu nào trên đoạn đường còn lại.
Ngô Dịch trên ghế lái cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình mà lái xe, nhưng khi đến nơi anh vẫn phải nhắc nhở: “Ngài Úc, chúng ta đến rồi.”
Khi xe dừng lại hẳn, Hứa Lan Thanh nhướng mi nhìn ra ngoài.
Quả nhiên…
Đúng là Cục Dân chính.
“Sau khi có được giấy chứng nhận, ba em sẽ ký tên để chính thức trả lại cổ phần vốn là của em, từ nay em không còn liên quan gì đến cái gia tộc đó.” Giọng nói của Úc Tùy đặc biệt lãnh đạm: “Nếu không nhận, cái gì cũng không có.”
Ngẩng mặt lên nhìn anh, Hứa Lan Thanh nhếch môi, giọng điệu cũng nhàn nhạt: “Ý là, tôi không có lựa chọn nào khác chứ gì?”
Ngón tay không đếm xỉa gì mà khẽ vuốt ve dọc theo vòng eo của cô, Úc Tùy liếc nhìn cô: “Cho dù hôm nay người của em không xuất hiện, anh vẫn có thể khiến em trở thành bà Úc được pháp luật công nhận.”
Hứa Lan Thanh cười nhạt: “Uy hiếp tôi đấy à?”
Đầu ngón tay di chuyển lên rồi cuối cùng biến thành cầm lấy cằm cô, cắn lên đôi môi đỏ mọng quyến rũ, Úc Tùy nói với trọng trầm thấp: “Thế thì xem xem khắp thành phố Bắc này còn có ai dám cưới em, ai dám động vào người phụ nữ của anh đây, hửm?”
*
Hơn ba giờ đồng hồ sau, một chiếc máy bay cất cánh từ thành phố Bắc đã hạ cánh an toàn xuống sân bay thành phố Tây.
Sau khi ra khỏi Cục Dân chính thành phố Bắc, ngoài lúc kiểm tra an ninh ra thì cổ tay của Hứa Lan Thanh luôn bị Úc Tùy ép buộc giữ chặt không chịu nới lỏng.


Lúc xuống máy bay ra xe vẫn vậy, mà ngay cả khi đã về đến nơi ở của Úc Tùy cũng thế.
Với một tiếng “bíp”, khóa cửa vân tay đã được mở ra.
Bất ngờ kéo mạnh một cái, Hứa Lan Thanh bị người đàn ông trực tiếp lôi vào, ngay sau đó, lưng cô bị ép vào cánh cửa, người đàn ông tiến lại gần, nụ hôn thô bạo tựa như trừng phạt hạ xuống.
Một tay anh giữ chặt lấy mặt không cho cô trốn tránh, tay còn lại thì kéo khóa váy của cô xuống không chút thương tiếc, một tiếng động cực nhỏ, khóa kéo đã bị giật đứt rơi xuống sàn làm phát ra âm thanh rồi biến mất rất mau.
Anh hôn cô, gần như gặm nuốt, mạnh bạo mà cạy mở răng môi của cô ra để đánh chiếm cưỡng đoạt.
Hứa Lan Thanh vẫn im lặng và cũng không đáp lại.
Đèn cảm ứng trên đầu hết bật rồi lại tắt, trong bóng tối, Úc Tùy cười lạnh, xấu xa vỗ mông cô rồi bế lên vai, sải bước đi nhanh về phía ghế sô pha.
Anh thậm chí còn không vào phòng ngủ mà ném thẳng cô lên ghế sô pha.
Dù ghế sô pha có êm ái đi nữa thì Hứa Lan Thanh vẫn bị đau.

Cô cau mày, lồng ngực phập phồng bất định trong khi bóng mờ cùng với hơi thở của đàn ông hòa quyện vào nhau mà phủ xuống, người anh lại áp sát tới gần.
Trong giây tiếp theo, cô đụng phải con ngươi u tối đủ khiến người ta kinh hãi của anh, đồng thời cằm cô cũng bị anh nâng lên, một giọng nói ẩn chứa cảm xúc u sầu lẫn cả vẻ nguy hiểm nào đó lẩn khuất vang lên…
“Em đã lên giường với anh ta chưa, hử?”
Đôi mắt, khuôn mặt anh, kể cả giọng nói và cử chỉ của anh, đều hoàn toàn không có chút ấm áp nào đáng kể, chỉ có cảm giác lạnh lẽo thấu xương.
Hô hấp của Hứa Lan Thanh bỗng trở nên hỗn loạn.
Cô cắn môi hai giây rồi mới nhả ra, đối diện với cặp mắt sâu thăm thẳm như nhỏ ra được cả mực của anh, cô nhếch khóe môi cười dịu dàng với anh, nhả chữ rõ ràng: “Rồi đó.”
Dường như có một tảng băng vỡ vụn lấp đầy hai mắt Úc Tùy, sắc thái u ám hung ác lặng lẽ dâng lên.
Anh nhìn cô chằm chằm, dùng ngón tay xoa xoa má cô, sau đó ngược lại cúi đầu, từ từ tiến lại gần cắn vào vành tai mẫn cảm của cô, giọng nói trầm thấp của anh càng là cố ý chui vào tai cô một cách chậm rãi: “À thế à?”
Anh dính chặt lấy cô, động tác bỗng nhiên biến thành những cái vuốt ve nhẹ nhàng, nhưng cái cảm giác hung hăng xâm phạm vẫn vô cùng mãnh liệt.
Suy cho cùng thì trước đây đã từng cùng anh thân mật vô số lần, anh hiểu rõ cơ thể của cô, Hứa Lan Thanh run rẩy theo bản năng, lông mi khẽ động.
“Đúng thế đấy.” Cô trả lời với vẻ kiềm chế và vẫn duy trì một nụ cười nhạt.
Giây sau, bên mặt bị lòng bàn tay to lớn bóp chặt, chóp mũi anh cùng cô chạm vào nhau, hơi thở của họ giao thoa.
“Là nằm trên sao?” Đôi môi mỏng cong lên một đường vòng cung rất nhẹ, Úc Tùy tiếp tục nhẹ giọng gặng hỏi.
Vẻ lạnh lùng và hờ hững lặng lẽ đan xen giữa lông mày và ánh mắt, Hứa Lan Thanh không khỏi nhìn anh, giọng nói càng rõ ràng hơn: “Chính là ở trên … Á…”
Với một tiếng kêu kinh hãi, anh đã gắn bó thân mật với cô mà không hề báo trước.
“A…” Môi bị anh chặn lại.
“Bà Úc, bà chính là thiếu…” Chưa đầy một lát mà giọng nói cực kỳ xấu xa và đáng ghét đã vang lên ngay bên tai cô, anh cố ý ngừng một chút, rồi cuối cùng nhìn chằm chằm vào mắt cô mà nhả ra từ còn lại: “…”
– –