Đừng Chọc Vào Nữ Thần Thiên Tài Của Tôi

Chương 5: Nghiêm khắc giáo huấn



Cánh cửa bị người bên trong đá tung ra, liền đập mạnh vào hai nữ sinh, xô nước đang dâng cao cũng vì thế mà đổ thẳng vào người họ. 

 “Ah!!!” 

 Tiếng la hét đau đớn cùng tiếng nước chảy ồ ạt vang vọng khắp nhà vệ sinh. 

 Hai nữ sinh bị đẩy mạnh ra ngoài cửa, va vào vài người đang ở phía sau xem náo nhiệt, rồi ngã xuống sàn nhà đẫm nước, sau đó những tiếng la hét thất thanh không ngừng vang lên. 

 Kiều Ảnh chậm rãi thu lại chân vừa đá cửa, ung dung đút hai tay vào túi áo khoác, cúi đầu nhìn hai nữ sinh ướt như chuột lột dưới sàn. 

 Sau đó lại liếc nhìn nữ sinh duy nhất may mắn tránh thoát là Diệp Tinh Ninh. 

 Kiều Linh Linh đi vào nhà vệ sinh thì gặp phải cảnh tượng này, vừa thấy Kiều Ảnh trong phòng, cô ta không kịp suy nghĩ liền lùi người lại, chạy mất, cô ta sợ chỉ cần chậm một giây thì sẽ bị Kiều Ảnh gọi lại, rồi sau đó tất cả mọi người sẽ biết con heo ngu ngốc đó chính là chị gái của cô ta. 

 Kiều Ảnh nhìn Kiều Linh Linh bỏ chạy thục mạng, cũng không thèm để ý, cô chậm rãi bước ra khỏi nhà vệ sinh, ánh mắt lạnh lùng lướt qua hai nữ sinh vẫn đang nằm dưới sàn, rồi dừng lại trên người Diệp Tinh Ninh. 

 Sắc mặt Diệp Tinh Ninh tái nhợt đi vì sợ hãi. 

Advertisement
 Cô ta đã quen bắt nạt Kiều Ảnh, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta thấy Kiều Ảnh phản kháng lại, nhìn thấy Kiều Ảnh từng bước về phía cô ta, hoàn toàn khác hẳn với Kiều Ảnh yếu đuối và hèn nhát trước đây, cô ta không tự chủ được mà lùi lại phía sau. 

 Cho đến khi lưng chạm vào cửa, không cách nào có thể lùi được nữa. 

 “Mày... mày muốn làm...” 

 Còn chưa dứt lời, nắm đấm của Kiều Ảnh đã giáng thẳng vào mặt cô ta. 

 “Ah!!!” 

 Diệp Tinh Ninh hét lên một tiếng đầy sợ hãi rồi nhắm chặt mắt lại. 

 Thế nhưng sự đau đớn không hề xuất hiện. 

Advertisement
 Diệp Tinh Ninh nghi ngờ mở mắt ra, gương mặt mũm mĩm của Kiều Ảnh đang ở ngay trước mặt, và nắm đấm của Kiều Ảnh cũng áp sát vào tai cô ta. 

 Diệp Tinh Ninh còn chưa kịp bình tĩnh lại sau cú sốc, thì đã nghe thấy lời cảnh cáo lạnh lùng của Kiều Ảnh: “Nếu còn có lần sau, sẽ còn không may mắn như vậy đâu.” 

 Nhìn cô ta bị dọa đến phát ngốc, Kiều Ảnh cảm thấy rằng động tay với mấy người này, đối với cô chẳng khác nào là sỉ nhục cả. 

 Kiều Ảnh thu tay lại, đút vào túi rồi bước đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. 

 Diệp Tinh Ninh từ từ quay đầu lại, nhìn thấy một vết lõm sâu trên cánh cửa gỗ nguyên khối, với những vết nứt lan ra xung quanh. 

 Một lúc sau, cô ta mới lấy lại được bình tĩnh, không thể tin nổi nhớ lại những điều vừa xảy ra, sau đó cô ta nhận ra rằng mình đã bị con heo mập hù dọa, nhất thời nổi giận đùng dùng. 

 Cô ta vẻ mặt hung ác nói: “Kiều Ảnh, mày cứ đợi đấy!” 

 Trên đường trở về lớp học, Kiều Ảnh nhìn thấy Kiều Ý đang ở hành lang gần đấy, cậu có vẻ lo lắng như muốn tìm kiếm điều gì đó, vừa nhìn thấy cô, cậu liền chạy tới: “Chị!” 

 “Có chuyện gì vậy?” 

 “Em nghe nói chị bị người ta chặn cửa nhà vệ sinh?” 

 “Cho nên em đến xem chị có sao không à?” Kiều Ảnh thấy cậu im lặng như ngầm thừa nhận, thản nhiên nói: “Chị đã nói rồi, trước đây chỉ là chị lười để ý tới bọn họ thôi!” 

 Dẫu vậy nhìn thấy bóng dáng khập khiễng của cậu em trai này sốt ruột chạy tới đây vì cô, trong lòng Kiều Ảnh không khỏi cảm thấy xúc động. 

 Cô vốn là người rất ít nói chuyện nên cũng chỉ nói thêm vài câu, giọng điệu có chút an ủi: “Chị không sao đâu.” 

 “Tên đó là em trai của con mập hả, què quặt phối hợp với béo ú, gen trong cái nhà này phân bố đúng là đồng đều mà.” 

 Đột nhiên ai đó thốt ra một lời chế nhạo phá hỏng cả bầu không khí. 

 Kiều Ảnh quay lại thì nhìn thấy hai nam sinh từ phòng học bên cạnh bước ra, trong đó có một người mà nguyên chủ đã yêu thầm bấy lâu chính là Từ Minh Thần. 

 Cô lạnh nhạt liếc mắt đánh giá: Hot boy trường sao? Dù sao thì cũng tính có ngũ quan đầy đủ, nhưng so với em trai của cô thì một nửa cũng không bằng. 

 Chỉ là chân của Kiều Ý bị khập khiễng mới khiến Từ Minh Thần hơn cậu ở điểm này mà thôi. 

 Kiều Ảnh lại quay sang nhìn nam sinh vừa lên tiếng. 

 “Bản thân thì béo ú, em trai lại bị què, điều kiện như vậy mà cô ta cũng dám thích cậu.” Tên đó nói với Từ Minh Thần. 

 Sắc mặt Từ Minh Thần có chút khó coi, chỉ nghĩ tới Kiều Ảnh thích mình thì cảm thấy mất hết mặt mũi, nói: “Đủ rồi!” 

 Nhìn thấy Từ Minh Thần không vui, tên nam sinh bĩu môi nói với Kiều Ý: “Này tên què, sắp đến giờ vào lớp rồi đấy, nếu mày không quay lại lớp thì sẽ không kịp đâu.” 

 Khuôn mặt thanh tú và trắng nõn của Kiều Ý bỗng đỏ bừng lên, hai tay buông thõng bên hông nắm chặt thành nắm đấm, cố gắng kìm chế lại. 

 “Biến đi!” Tên nam sinh còn chưa nói gì đã thì đã bị một bàn tay mập mạp túm lấy cổ áo, ném mạnh vào tường. 

 Đầu và lưng cậu ta đau điếng, thống khổ hét lên một tiếng. 

 Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt to béo của Kiều Ảnh. 

 “Con heo béo chết tiệt, mày muốn đánh nhau đúng không? Còn không mau thả tao ra?” Tên nam sinh giống như một con khỉ gầy gò, giãy giụa hai lần đều vô ích, liền nổi giận, chửi bới không ngừng. 

 “Có biết xin lỗi không? Nói!” Kiều Ảnh nói. 

 “Xin lỗi cái con mẹ mày, mau bỏ bàn tay bẩn thỉu của mày ra khỏi người tao. 

 “Tao nói mày phải xin lỗi!” Kiều Ảnh lạnh lùng nói. 

 Khí thế mạnh mẽ này ngay lập tức khiến tên nam sinh choáng váng, đối mặt với ánh mắt sắc lạnh của cô, cậu ta có chút hoảng sợ. 

 “Cô đang làm gì vậy? Mau thả người ra.” Từ Minh Thần tức giận nói với Kiều Ảnh, nếu không phải vì tên bạn này, anh ta sẽ không bao giờ mở miệng nói chuyện với Kiều Ảnh. 

 Tên nam sinh thấy Từ Minh Thần đã lên tiếng, lập tức từ kinh ngạc chuyển sang cười đắc ý, khinh thường nhìn Kiều Ảnh như muốn nói: Từ Minh Thần đã nói, con heo chết tiệt này còn không mau răm rắp làm theo. 

 Không ngờ Kiều Ảnh chẳng thèm nhìn Từ Minh Thần: “Câm miệng, đây không phải chuyện của anh!” 

 Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều sửng sốt. 

 “Cô...!” Từ Minh Thần không ngờ Kiều Ảnh lại có thể nói với mình như vậy, khiến anh ta không kịp phản ứng, cho đến khi nhận ra thì cảm thấy rất xấu hổ, nhưng không biết phải làm thế nào. 

 Kiều Ý cũng kinh ngạc khi thấy dáng vẻ bá đạo này của cô. 

 “Xin lỗi mau!” Kiều Ảnh đã mất kiên nhẫn, thầm nghĩ nếu như không phải trường học, cô đã sớm ra tay rồi. 

 Cô khẽ dùng lực, tên nam sinh liền bị cổ áo siết chặt lại, mặt đỏ bừng lên. 

 Trong hành lang đã tụ tập một đám người vây xem, tên nam sinh rất muốn tìm một lỗ dưới đất để chui vào, nhưng cậu ta lại muốn đánh con heo chết tiệt trước mặt này một trận hơn. 

 Tuy nhiên, cậu ta làm sao có thể trốn thoát được, nhìn thấy người ngày càng đông, cậu ta đành phải nghiến răng nghiến lợi: “Xin... xin lỗi.” 

 Kiều Ảnh ghé vào tai cậu ta, lạnh lùng nói bằng giọng chỉ có hai người nghe được: “Nếu mày để tao nghe thấy từ què một lần nữa, tao sẽ cho mày nếm trải cảm giác bị què là như thế nào.” 

 Sau đó cô ném tên nam sinh xuống, như ném một cục bùn: “Cút!” 

 Đôi mắt của cậu ta như muốn bốc cháy, hung tợn nhìn Kiều Ảnh, nhưng lại chẳng có dũng khí để làm gì thêm. 

 Lúc này chuông học bỗng reo lên, Từ Minh Thần bảo cậu ta về lớp rồi cũng quay người rời đi. 

 “Ngây ngốc ra đó làm gì? Không nghe thấy chuông reo rồi à.” Kiều Ảnh quay người lại, nhìn thấy Kiều Ý vẫn còn ngốc nghếch đứng đó, cảm thấy có chút buồn cười. 

 Sự thay đổi của Kiều Ảnh quá lớn khiến Kiều Ý không thể nào tin nổi, nhưng cậu vẫn bình tĩnh nói: “Chị... chị không còn thích Từ Minh Thần nữa à?” 

— QUẢNG CÁO —