“Cơ thể tôi quý giá, không quen ngủ giường người khác.”
Tác giả: Trượng Mã
Editor: Cherry109577599
Khi bọn họ vào trong, mẹ Văn bố Văn đã gọi chút thức ăn ngon chờ trong phòng riêng, Văn Khoát hiện tại không phải là Văn thiếu gia được hưởng muôn vàn cưng chiều cho nên chỉ có thể cắm đầu đi theo bên cạnh Giang Bùi Tri giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Vậy mà tầm mắt trong phòng riêng trông như lửa.
Mẹ Văn tung tăng như một nữ sinh nhỏ, sau khi đi tới kéo “Văn Khoát”, tầm mắt lại dán vào người cậu: “Bùi Tri à, đúng là dì đã lâu chưa gặp con, đứa nhỏ này cũng không đến gặp dì. Với lại cho dù con không gặp dì, không phải còn có em trai Văn Khoát của con sao? Ít ngày trước nó còn nói nhớ anh nhỏ Giang, muốn chơi cùng con đấy.”
Văn Khoát: “???”
Cậu nào có nói đâu!!
Mẹ ruột làm sao còn đi nói lung tung!
Giang Bùi Tri bị mẹ cậu lôi kéo tay y như đã chết, khuôn mặt Văn Khoát cũng nhanh chóng nứt ra:
“Dì ơi… Trước kia con học tập tương đối căng thẳng…”
“Ôi chà nói đến học tập! Bùi Tri lần này không phải lại thi được hạng nhất toàn thành phố? Nghe nói con thi được hơn 700 điểm, thật ưu tú, đứa trẻ này từ nhỏ đã ưu tú…”
Văn Khoát không hiểu.
Không hiểu vì sao cả nhà cậu đều nhiệt tình với Giang Bùi Tri như vậy.
Giang cẩu lén lút cho hai vị Omega nhà cậu này uống bùa mê gì?? Cậu ta còn tỏ ra như Văn thiếu gia thật sự đến ăn cơm.
Trên bàn cơm, mẹ Văn giới thiệu hai người bọn họ cái này tốt cái kia tốt với dượng nhỏ một hồi, một lúc lại lôi kéo hắn ta nói cái gì con nuôi con ruột, dượng nhỏ thêm WeChat cũng là thêm hai người, ngay cả phong bì đỏ lớn cuối cùng cũng biến thành phần hai người.
Văn Khoát cầm tiền lì xì trái tim cũng lạnh thấu, đồng thời lại một lần nữa cảm nhận được Giang Bùi Tri ở trong lớp nói câu “Cậu hẳn là nên lo lắng bản thân làm thế nào để đối phó thế nào mẹ cậu và dì nhỏ của cậu” là có ý gì.
Hai vị Lâm Khuynh Khuynh Lâm Tố Tố thấy Giang Bùi Tri còn muốn gần gũi hơn con trai ruột cháu trai ruột của mình.
Mà bking như Giang Bùi Tri, về cơ bản thì thấy hai người họ cũng giống như thấy quỷ.
Có thể.
Vô cùng có thể.
Chẳng trách Giang cẩu ở trước mặt cậu luôn luôn diệu võ dương oai, thì ra là cậu chân trước vừa mới tìm mặt mũi trở về chân sau đã bị hai vị bán đi.
Mẹ Văn vừa gắp thức ăn cho hai người bọn họ, vừa nói với dượng nhỏ: “Em không biết hai chúng nó khi còn bé hòa thuận bao nhiêu đâu, Bùi Tri khi đó làm cho nó một mô hình máy bay, Khoát Khoát thích vô cùng, ngủ cũng ôm, hơn nữa một hôm không gặp anh Giang của nó liền ồn ào muốn đi tìm…”
Văn Khoát thực sự không thể nhịn được mẹ ruột nói vớ nói vẩn nữa, thấp giọng từ trong kẽ răng nói một câu: “Đó là bởi vì ngủ đè hư máy bay nên chờ cậu ta sửa cho mà.”
Mẹ Văn không nghe rõ, nhưng Giang Bùi Tri nghe rõ, anh cũng học theo Văn Khoát thấp giọng nói một câu:
“Là ai muốn tôi làm mô hình máy bay nên đi theo sau tôi gọi anh nửa tháng.”
Văn Khoát: “...”
Không đề cập tới có thể chết à?
Lâm Tố Tố tiếp lời mẹ Văn: “Khoát Khoát của chúng ta lúc ở nhà trẻ dáng dấp hệt như búp bê, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, lúc đó Bùi Biết còn lôi kéo Khoát Khoát nói muốn Khoát Khoát làm cô dâu của nó nữa.”
Giang Bùi Tri: “...”
Văn Khoát: “...”
Còn có thể nói bậy hơn mẹ Văn.
Lần đầu tiên hai người bọn họ gặp nhau cũng là lớp lá đấy! Hơn nữa Giang Bùi Tri lúc đó vừa kiêu ngạo vừa lạnh lùng, từ nhỏ đã là một bộ dạng ôn thần, thấy Văn Khoát khóc sướt mướt mỗi ngày còn hận không thể đi đường vòng, còn muốn làm cô dâu?!
Văn Khoát cúi đầu, một tay che mặt, thấp giọng vo ve thêm vào: “Đừng nói bậy, không thể nào.”
Vậy mà lần này dì nhỏ của cậu thính tai nghe được.
Cô một tay ôm lấy cánh tay của cậu: “Dì nói này bé cưng, con ở đây lẩm bẩm gì đây, dì nhỏ nhìn hai con lớn lên, kia có thể sai sao? Nếu dì nói hai con…”
“Dì nhỏ!”
Văn Khoát bỗng chợt đứng lên, dọa sợ Lâm Tố Tố.
Văn Khoát: “Cái gì... Bụng con hơi đau, con nhờ ‘Văn Khoát’ đưa con đến nhà vệ sinh trước đã.”
Giang Bùi Tri: “...”
Anh ngước mắt nhìn lên, không nói gì, đứng dậy nói một tiếng với trưởng bối trên bàn, liền cùng Văn Khoát ra ngoài.
Văn Khoát thực sự không chịu nổi, cậu tựa vào hành lang trước nhà vệ sinh, dừng một hồi lâu mới lên tiếng:
“Cậu không nói sớm.”
Giang Bùi Tri: “Nói cái gì sớm?”
“Nói sớm mẹ tôi và dì nhỏ của tôi thích cậu như thế! Nói sớm một mình cậu hoàn toàn có thể đối phó hai người, như vậy tôi cũng không cần chịu loại tra tấn tinh thần này.”
Giang Bùi Tri liếc mắt nhìn cậu: “Tôi đi đâu để nói sớm với cậu?”
Văn thiếu gia không lên tiếng, trong lòng không quá thoải mái.
Hai người trầm mặc một hồi, cậu mới lại thiện giải nhân ý nhớ tới hỏi một câu: “Cậu đã nói với người nhà cậu rồi? Buổi tối đến nhà tôi ngủ.”
“Nói.”
Vẻ mặt này không phải như nói, nhạt nhẽo như anh cùng người nhà đánh một trận bị chú Giang đuổi ra khỏi nhà.
“Vậy tiếp theo làm sao bây giờ? Cậu có thể ở lại nhà tôi một ngày hai ngày, còn có thể ở lại một năm hai năm sao?”
Biểu cảm Giang Bùi Tri rất lạnh nhạt: “Nếu không cậu tới nhà tôi ngủ?”
Văn Khoát: “...”
Không ai nói cho ngài biết đùa giỡn nhưng vẻ mặt lại vô biểu tình rất thiếu đánh sao?
“Cơ thể tôi quý giá, không quen ngủ giường người khác.”
—
Nếu như nói Giang Bùi Tri người này tính tình vừa thối vừa bướng, là một con lừa, Văn Khoát chính là quạ đen, vừa há mồm, một độc một chuẩn.
Cậu chân trước nói cơ thể mình quý giá, chân sau mẹ ruột Lâm Khuynh Khuynh của cậu sống chết muốn giữ “Giang Bùi Tri” ở nhà ngủ.
Sau đó ——
Giang Bùi Tri quang vinh đạp đại thiếu gia cậu ngủ ở phòng ngủ chính trên gác xếp, mà cậu, Văn thiếu gia thật, bị bố trí tại phòng khách bên cạnh.
Văn Khoát nhìn vào khăn trải giường mới trắng tinh, trong đầu muốn mắng người.
Ngược lại không phải là nói mẹ Văn nặng bên này nhẹ bên kia, phòng khách ngủ không tốt hay gì đó, mà là Văn Khoát thật sự không quen ngủ giường lạ.
Thân thể cậu ngủ không quen, linh hồn cũng làm theo ngủ không quen, cho dù Thiên Vương lão tử tới cậu cũng vẫn ngủ không quen.
Miễn cưỡng ngồi trên ghế một lúc, nghiêng tai nghe tiếng động sát vách, nghe một hồi không có thu hoạch gì, chỉ có thể hậm hực lấy bộ đề kiểm tra tiếng Anh còn chưa làm xong trong tiết tự học kia ra từ trong cặp sách.
Vẫn dừng lại tại trang điền vào chỗ trống, mà bây giờ đã không có bài kiểm tra của Triệu Gia Hứa, cậu đã trả lại trước khi đi lúc tan học.
Văn Khoát chân duỗi trên mặt đất, buồn bã ỉu xìu lắc cái ghế, cũng không quá muốn tiếp tục viết phần điền vào chỗ trống vô chủ nghĩa tinh thần nhân đạo này.
Cậu ngậm bút, muốn tìm điện thoại di động xem, rốt cuộc phát hiện điện thoại di động đã nằm trong tay Giang Bùi Tri.
... Đây là chuyện gì vậy hả.
Cậu buồn bực lật qua mặt sau đề kiểm tra, soàn soạt viết ngữ pháp điền vào chỗ trống và sửa lỗi sai, vừa viết xong dấu chấm cuối cùng, chợt nghe cửa phòng bị gõ, giọng mẹ Văn của cậu từ bên ngoài truyền đến.
“Bùi Tri, đã ngủ chưa? Dì cho con sữa bò nóng, uống rồi ngủ tiếp đi.”
Văn Khoát đứng dậy mở cửa, thấy mẹ cười híp mắt cầm cốc.
Cậu nhận lấy, nói: “Cảm ơn dì.”
Văn tiểu thiếu gia gọi tiếng dì này ngực chua xót kì lạ, có chút khó chịu không giải thích được.
Mẹ Văn vỗ vỗ cậu: “Đứa trẻ này, nói cái gì đó, còn nói cảm ơn với dì, nhân lúc còn nóng mau uống đi, các con tuổi này chính là thời gian phát triển cơ thể, con không biết Khoát Khoát buổi tối nó uống sữa bò cũng uống thành thói quen, con đừng nhìn bề ngoài của nó kêu kêu quát quát, thật ra ở nhà còn chưa dứt sữa đấy.”
Trong lòng Văn Khoát vừa mới cảm động trong nháy mắt đã bị dập tắt.
Mẹ à, ngài thực sự là mẹ ruột.
“Uống rồi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn có tiết tự học buổi sáng mà, dì sẽ không quấy rầy con nữa.”
Văn Khoát vẫy tay tạm biệt.
Sau khi đóng cửa lại, cậu dựa vào tường trầm tư một lúc, một hồi lâu mới nghĩ ra một ý nghĩ như ẩn như hiện trong đầu.
Mỗi ngày buổi tối cậu đều uống sữa bò, ý là mẹ cậu vừa qua chỗ Giang Bùi Tri bên kia trước?
Chỉ là mẹ ruột bà ấy không giữ miệng, không biết vì sao, cậu có dự cảm xấu.
Văn Khoát lại dựa một lúc, ngửa đầu nhìn đồng hồ treo tường, tích tắc đã gần mười hai giờ.
Cũng đã trễ thế này.
Cậu lắc đầu, đột nhiên nghe được sát vách truyền đến âm thanh xả nước bồn cầu.
Văn Khoát: “?”
???
Cậu thoáng cái giật mình.
Giang Bùi Tri buổi đêm không ngủ chạy vào nhà vệ sinh làm gì chứ?!
Trong đầu Văn Khoát nảy ra một vạn loại tình huống có khả năng, cũng dứt khoát quyết định tin chắc một loại tồi tệ nhất, cậu đẩy cửa đi ra ngoài, chạy đến sát vách, cộc cộc cộc gõ ba cái.
Bên trong không có âm thanh nào, Văn Khoát càng thêm tin chắc ý nghĩ trong lòng của mình, sốt ruột thấp giọng hô một câu:
“Giang Bùi Tri, cậu làm gì thế chứ?! Mở cửa!”
Bên trong truyền đến tiếng dép đi lại, ba giây sau, cửa mở, trong khe cửa là bản thân mang vẻ mặt nghi ngờ không hiểu ra sao.
Giọng Văn Khoát không tốt: “Cậu vừa mới làm gì đấy?”
Giang Bùi Tri chống cửa: “Không có gì, cậu nhất định phải nghe à?”
Anh thừa nhận, lời này là cố ý ở trêu chọc Văn Khoát.
Quả nhiên, Văn Khoát một giây mắc câu: “Nói nhảm! Mau nói, nếu không ngày mai cậu đừng nghĩ còn sống ra khỏi cửa nhà tôi.”
Giang Bùi Tri nghiêng nghiêng người: “Cậu tự tiến vào xem đi.”
Văn Khoát hoài nghi nhìn chòng chọc anh hai giây, sau đó không chút khách khí nhấc chân bước vào, đi vào liền tiến thẳng đến buồng vệ sinh, đi tới đi lui nhìn một vòng, vừa nghiêng đầu phát hiện Giang Bùi Tri đã theo dõi mình từ lúc nào, chính mình tựa vào cửa nhìn cậu.
Văn Khoát: “...”
Sao lại có cảm giác bị trêu chọc.
Giang Bùi Tri: “Kiểm tra xong rồi?”
Văn Khoát lên tiếng phủ nhận: “Ai nói tôi kiểm tra rồi? Cậu có chứng cứ không?”
Trong lòng Văn Khoát cục cục, vừa nói xong cũng hối hận, cậu vốn chính là tới kiểm tra, buổi chiều hôm nay rõ ràng đã nói với Giang cẩu, bất kể lúc nào đi vệ sinh cậu cũng phải có mặt, kết quả Giang cẩu dưới bậc thang đá cho cậu một cước, nếu như để cho Giang cẩu nói cậu không kiểm tra thì đi ra ngoài, cậu làm sao có thể hỏi chuyện này một lần nữa!
Nhưng không nghĩ tới, Giang Bùi Tri lắm trò giả vờ*, này còn rất thiện giải nhân ý, nhìn cậu khó xử nói: “Vừa muốn uống nước, thế nhưng tìm thấy một cái ly, bên trong là trà lạnh để qua đêm, liền đổ vào trong bồn cầu, còn thắc mắc gì không?”
*装 x 多端 (trang x đa đoan) mình tìm không ra nghĩa, cao nhân đi qua giúp đỡ với ạ.
Văn Khoát: “...”
“Không có, cảm ơn.”
“Không cần khách khí.”
Hai người giả trân có qua có lại một hồi, không biết vì sao Văn Khoát đột nhiên cảm thấy loại đối thoại trong nhà vệ sinh này cũng rất ngu ngốc.
Cậu dựa trên nguyên tắc “Chỉ cần tôi chạy trốn đủ nhanh, xấu hổ sẽ không đuổi kịp tôi”, gấp rút ra khỏi nhà vệ sinh.
Phòng vẫn là căn phòng quen thuộc, Văn Khoát đối với nơi này mỗi một cái bố trí đều nhớ rõ ràng, vật gì nên để trong chỗ nào hoặc là chỗ nào có nhiều vật gì, cậu cũng rất nhạy cảm.
Cho nên sau khi ra khỏi phòng, liếc mắt quét qua cặp sách của mình, ngày trước cậu đều là ném lên ghế, lần này quy quy củ củ dựng trên tường bên cạnh bàn đọc sách.
Vô cùng chói mắt.
Giang Bùi Tri đi theo phía sau, dừng lại sau lưng cậu.
Trong đầu Văn Khoát chậm rãi đánh mấy cái dấu hỏi:???
Đơn báo cáo kiểm tra đo lường còn chứa trong cặp sách đúng không?
Hơn nữa, Giang cẩu sao lại cầm cặp sách của cậu?!!