“Dì đặt điểm tâm của cậu ở phòng bếp, muốn ăn thì nói, tôi chờ cậu.”
Văn Khoát không nhìn nổi bộ dáng đảo khách thành chủ của Giang Bùi Tri, chân đang bước về phía bàn ăn lập tức thay đổi phương hướng, dự định đến cửa đổi giày.
Cậu ngồi xổm xuống, vừa cột dây giày vừa phản nghịch nói: “Tôi sẽ không ăn, không giống như cơ thể của cậu.”
“Tùy cậu, tôi vốn dĩ cũng không có thói quen ăn sáng.”
Giang Bùi Tri cũng đã đến bên cạnh từ lúc nào, tầm mắt quét về phía giày thể thao bản giới hạn trên kệ giày, hỏi: “Mang đôi nào?”
Đầu óc Văn Khoát còn đang xoay quanh câu kia.
Không có thói quen ăn sáng cái gì?
Cậu chậm chạp nảy ra một ý nghĩ trong đầu, a, Giang cẩu ăn là vì cậu.
Được nha.
Vì thế Văn Khoát đại phát từ bi nghiêng đầu, nhanh chóng nói một câu: “Giày thể thao màu đỏ winng kia, lúc mang đừng để nó trông như đồ sale, thắt nơ bướm hai lần.”
Giang Bùi Tri: “……”
“Thắt thẳng, đừng thắt ngược.”
Tài xế đã sớm chờ bọn họ bên ngoài, nhưng thấy Văn thiếu gia thật sự quá cầu toàn, đôi giày một phút đã có thể mặc xong lại lề mề một hồi lâu, lên xe thấy 5 giờ 50 mới bắt đầu sốt ruột.
May mắn là giờ này trên đường không kẹt xe vả lại chú tài xế có kỹ thuật lái xe cao siêu mới miễn cưỡng đưa tới cổng trường trước sáu giờ.
Trên đường đã sớm không còn ai, trong phòng học đều là âm thanh học thuộc lòng ngột ngạt, còn có chủ nhiệm lớp đứng ở cửa lớp yêu cầu học sinh đọc to hơn chút.
Văn Khoát và Giang Bùi Tri vừa mới lên lầu, liền nhìn thấy giáo viên tiếng Anh đứng ở cửa ra vào.
Giáo viên của bọn họ là một Alpha nữ trẻ tuổi, gọi là Hoa Lâm, bởi vì thật sự quá trâu bò nên học sinh đều tôn xưng một tiếng chị Hoa, Văn Khoát cũng không sợ Lưu Đại Nhãn, chỉ sợ cô.
Ý thức thời gian của chị Hoa nghiêm khắc đến biến thái, nói sáu giờ vào lớp thì sáu giờ vào lớp, *trễ một giây cũng không cho vào, cho nên quy tắc giống vậy rơi xuống người học sinh là đến chậm một giây cũng không được.
*Ở đây tác giả để là sớm một giây nhưng mình thấy không hợp lý nên đổi lại nha.
Mắt thấy chuông lớn của toà nhà thí nghiệm kim phút gần như đã dựa vào con số mười hai bên trên, Văn Khoát ba chân bốn cẳng bỏ chạy, chạy hai bước lại nhớ tới vị phía sau hôm qua mới đến không hề tỉnh ngộ kia, dừng chân quay đầu lại kéo anh, vừa mới túm người xoay qua, mắt thấy phòng học gần trong gang tấc, trường học đã gõ vang tiếng “chuông báo tử” lúc sáu giờ.
“Reng ——”
Kéo dài trầm trọng.
Đệt.
Trái tim Văn Khoát nguội lạnh một nửa, bất chấp khó khăn theo sau chị Hoa tiến vào, tên khốn Giang Bùi Tri kia quả nhiên không hề tỉnh ngộ, đi theo sau trưng cái mặt hô “Báo cáo.”
Báo cáo ông nội cậu.
Chị Hoa nhìn hai người bọn họ, nhướng mày.
“Ồ.”
Văn Khoát: “……”
“Người mới đến.” Ánh mắt của chị Hoa quét tới quét lui trên người cậu: “Cô biết em, thầy Kiều của các em nói học sinh chuyển tới lần này lúc trước kiểm tra cuối kỳ môn tiếng Anh đạt điểm tối đa, là em sao?”
Văn Khoát: “?”
“Thi không tồi, sáng nay em học thuộc bốn đoản văn đọc hiểu tiếng Anh đi, biết ở đâu không?”
Bài thi cũng không có, nào biết ở đâu?!
Văn Khoát không nhịn được: “Cô……”
“Còn Văn Khoát nữa, hai em cùng nhau học đi.”
Thánh chỉ đã hạ, phản bác vô hiệu.
Hai người bọn họ mặt xám mày tro trở về chỗ ngồi, một mạch bị học sinh ban một tò mò nhìn đến trên người đều nhiều thêm hai cái lỗ.
Mới vừa ngồi xuống, Triệu Gia Hứa liền quay đầu hèn hề hề hỏi: “Hai anh sáng nay sao lại đồng thời đến muộn? Chẳng lẽ……”
“Triệu Gia Hứa.”
Tiếng chị Hoa gọi hồn lấy mạng xuyên thủng phá vỡ tiếng học thuộc lòng xì xào đầy phòng học, Triệu Gia Hứa bị dọa đến giật mình một cái, lập tức rắm gì cũng không có, lộn nhào cầm sách tiếng Anh, học thuộc còn hăng say hơn lúc nãy.
Văn Khoát rất buồn bực.
Kiểm tra cuối kỳ toàn thành phố dựa trên các quy định của kỳ thi tuyển sinh đại học. Đề thi phải được giấu kín hết mức có thể, thành tích này vừa mới có, trên web cũng không nhất định phải có bài thi hoàn chỉnh, chỉ dựa vào trí nhớ khi làm bài vào một tháng trước còn tốt hơn là không có gì, Văn Khoát cảm thấy mình không bằng lên bục giảng chịu đòn nhận tội càng sớm càng tốt.
So với Văn Khoát, Giang Bùi Tri bên cạnh bình tĩnh hơn nhiều.
Người này đang viết lên tờ báo tiếng Anh không biết lấy từ đâu ra, ngòi bút màu đen luôn luôn quét qua trang giấy gạch xuống từ ngữ mấu chốt, sóng yên biển lặng như một hòa thượng xuất thế, giống như người mất mặt không phải là anh.
Văn Khoát: “……”
“Ôi.”
Không phản ứng.
Văn Khoát: “Nghe thấy không?”
Vẫn không phản ứng.
“Giang cẩu.”
Anh nâng mí mắt, tiếp đó “hòa thượng” này lấy tai nghe ra, bị Văn Khoát nhanh tay lẹ mắt ấn xuống: “Làm gì vậy nha? Đồng quy vu tận?”
“Cố gắng nghe một chút.”
Văn Khoát: “…… Nghe cái rắm, đoản văn chị Hoa nói làm thế nào bây giờ?”
Giang Bùi Tri: “Trong hộp có sổ ghi chép màu đen, phần trên đã trích bốn đoạn văn kia, tự xem đi.”
Văn Khoát ngốc ngốc, nằm bò lấy vở ra khẽ lật, đúng thật, nét chữ lưu loát phóng khoáng viết vài trang lớn, xuất xứ tác giả đều ghi rõ đến rành mạch, phía trên còn có dấu vết đã học qua rõ rệt, rất nhiều câu cũng bị bút mực đỏ gạch qua.
Văn Khoát nghẹn lời một lúc.
Giang cẩu hình như thật sự hơi thông minh.
Từ từ, cậu khen tên khốn này làm gì?!
Văn Khoát lắc đầu vứt ý nghĩ “hoang đường” này đi, kết quả là tiết tự học buổi sáng cậu lật tung bài trích của Giang Bùi Tri, càng lật ý nghĩ này càng rõ ràng.
Giang Bùi Tri quả là gia súc……
Những bài được trích dẫn một bài tùy tiện cũng 500 từ trở lên, nhiều từ hiếm gặp không nói, từ địa phương chính gốc khó hiểu một câu tiếp một câu, nhiều từ trong số đó trực tiếp lấy từ các tạp chí và bản tin nước ngoài, cũng có liên quan tới các sự kiện thời sự.
Văn Khoát trong nháy mắt cảm thấy mình là đồ cặn bã.
Thi tiếng Anh được 140+ liền đắc chí đúng không? Nhìn xem người ta đang làm gì đây hả?!
Văn Khoát cả buổi sáng không nói lời nào nữa, cách cậu học thuộc lòng vốn là không lên tiếng, Giang Bùi Tri cũng không phản ứng, cho nên sự an tĩnh của bọn họ rất quỷ dị.
Gần hết tiết tự học, Văn Khoát đột ngột nghe được một câu phát ra từ phía trước: “Hiểm mà cao thay, khó như lên trời.”
Cậu ngẩng đầu lên, tinh thần của đồ ngốc Triệu Gia Hứa kia đã mệt mỏi mơ hồ.
Chị Hoa vô tình quét bên này một chút, thấy bản thân hắn câu khóe miệng cười, sau đó liền dứt khoát dời xuống dưới, Văn Khoát run một cái, Triệu Gia Hứa còn ở đó “Hiểm mà cao thay”, miệng như bị liệt nói thầm “Khó như lên trời”, liền bị chị Hoa đối diện thuận tiện nhắc đến kiểm tra như cậu và Giang Bùi Tri.
Nước miếng cũng chưa kịp lau khô.
Chị Hoa chết chóc chăm chú nhìn một hồi, mục tiêu dời đi.
“Tiếng Anh khó như vậy sao? Khó như lên trời đúng không Triệu Gia Hứa?”
“Không không không, không khó.”
“Không khó để em học thuộc bốn đoản văn hai đứa nó đã học thuộc sáng nay, buổi chiều lúc lên lớp đến phòng làm việc của cô.”
Triệu Gia Hứa: “???”
Lời tha mạng còn chưa ra khỏi miệng, tiếng chuông tan học đã vang lên, chị Hoa đầu cũng không quay lại bước ra khỏi lớp học.
Bầu không khí nặng nề của tiết tự học buổi sáng nháy mắt bị phá vỡ, nhóm đoá hoa của tổ quốc nửa sống nửa chết duỗi thắt lưng, ngáp dài như người vượn tổ tiên, ngồi một hồi liền đầy máu sống lại, lấy bánh mì sữa bò trong học bàn ra bắt đầu ăn.
Mà Triệu Gia Hứa nghĩ đến đoản văn nhỏ của mình, đau buồn từ đó kéo đến, kêu thảm ngã trên bàn, một xíu buồn ngủ cũng biến mất.
Quả nhiên, học sinh cấp ba buồn vui chẳng hề tương thông.
Thứ sáu là ngày khó nhất ban một chịu đựng, bởi vì hôm nay giờ tiếng Anh chiếm rất nhiều tiết, từ sáng đến tối, ngày tiếp theo là có thể lột da, hôm qua chị Hoa đã phát một bộ đề, hôm nay đi học thì phải giảng, dựa theo lệ thường, lớp trưởng sẽ lên lớp trước mười phút để chép đáp án trắc nghiệm trên bảng đen.
Cho nên lúc tan học 40 phút tiết tự học buổi sáng này là thời gian cứu mạng cuối cùng của bọn họ.
Làm xong đề bắt đầu xoạt xoạt như tiếng gạch vỡ lật từ điển Anh - Hán tra từ mới, chưa làm xong thì đang cắn đầu bút tìm đoản văn.
Thời gian bổ sung bài tập luôn ngắn ngủi, khi lớp trưởng cầm đáp án quay lại, trong lớp học truyền đến một trận kêu rên, lúc này học sinh cấp ba đau khổ lại tương thông.
“Dora, đợi lát nữa rồi lấy! Chờ tôi một phút!”
“Cứu mạng cứu mạng, tối hôm qua tôi không nên cùng thằng nhóc lão Đoàn kia chơi game, tôi mới làm xong phần điền vào chỗ trống thôi!!!”
“Tôi trực tiếp chép đáp án chị Hoa có thể giết tôi hay không?”
Lớp trưởng gọi là Lâm Đa, là một cô gái cắt đầu nấm, bởi vì kiểu tóc rất giống “Nhà thám hiểm Dora” nên bị mọi người thân thiết xưng là Dora, cô bé tác phong duyên dáng nhưng tính cách rất nóng nảy, A trong lớp về cơ bản đều có thủ đoạn hiểm độc.
Nhỏ quay qua một hướng khác cứ là một trận cuồng phúng: “Con mắt to mọc trên mặt cậu không nhìn trước à? Tôi đi học mới chép là có thể viết xong? Lý Kỳ cậu chờ chết đi.”
Không biết từ chỗ nào truyền tới một tiếng huýt sáo.
“Lớp trưởng đại nhân uy vũ!”
“Đồ ngốc Lý Kỳ kia viết bài tập không xong chính là trạng thái bình thường, cậu ta nên nhập bọn cùng Triệu Gia Hứa đến văn phòng hát jingle bells ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”
Triệu Gia Hứa vừa mới bắt đầu học thuộc đoản văn nhỏ: “???”
Lâm Đa công chính nghiêm minh, bắt đầu chép đáp án, năm câu trắc nghiệm một nhóm, mới chép mấy hàng, học sinh ở phía sau dài cổ dò đáp án như con ngỗng lớn bắt đầu che lại bài thi kêu.
Đáp án đề tiếng Anh trắc nghiệm cấp ba thường xuyên xuất hiện vài loại tình huống: Thoạt nhìn không giống nhau, nhưng có thể giống vài cái, thoạt nhìn giống nhau, năm cái sai bốn cái.
“Mẹ nó điền vào chỗ trống đáp án ABDCA, tôi chọn BACDA, Dora cậu khẳng định cậu không chép ngược chứ!”
“Tôi còn tuyệt hơn, tôi chọn năm cái A, lúc làm được trong lòng đột nhiên chợt lạnh, quả nhiên, chị Hoa có thể vặn đầu tôi xuống.”
Phía dưới ồn ào nhốn nháo mạo hiểm kích thích trả lời xong đáp án, có người bởi vì sai quá nhiều đang ở chán nản không thể trộm lấy bút đen sửa mấy cái, nếu để cho chị Hoa thấy trên bài thi Mãn Giang Hồng có thể xé người tại chỗ.
Còn có người vẫn rối rắm như cũ: “Chỗ điền vào chỗ trống thứ sáu cái sao có thể chọn C, sao có thể! Sao có thể! Sao có thể! Tôi không tin! Chẳng lẽ không chọn A sao!”
“À đúng, tôi cũng chọn A.”
“Làm sao có thể không phải, chúng ta sáu người trước sau đều chọn A.”
“Loại đề thế này có thể làm cho người bị diệt toàn quân, không làm cũng vậy.”
Lý Kỳ ngồi phía sau Lâm Đa, người cao nâng mắt một chút là có thể nhìn thấy bài thi của Lâm Đa, cậu ta liếc mắt sau đó bắt đầu kêu tiếng quỷ: “Dora cũng chọn A!! Ha ha ha ha ha ha ha ha tôi xem hôm nay chị Hoa còn có thể nói cái gì……”
“Bịch!”
Một quyển sách bay tới bài thi phía trước, ngay giữa bề mặt.
Lâm Đa: “Lại ngu ngốc nữa tôi xé miệng cậu.” Sau đó mang theo bài thi của mình đến hàng phía sau, muốn hỏi hai đại thần trong lớp xem tình huống đề đó thế nào một chút, nếu đại thần cũng làm sai thì đề này nhất định có vấn đề, nếu là đại thần có thể làm đó chính là bọn họ rác rưởi.
Kết quả nhỏ đi qua nhìn thấy “Văn Khoát” đang đeo tai nghe làm báo tiếng Anh, “Giang Bùi Tri” bưng một quyển bài tập thật dày múa bút thành văn.
Quyển thật dày kia còn hơi quen mắt, nhỏ đã gặp qua chỗ Văn Khoát.
Lâm Đa: “……”
Là chị Hoa phát bài thi không xứng với bọn họ sao?
Lâm Đa đang muốn yên lặng xoay người, “Giang Bùi Tri” đã mở miệng.
“Xem đề đúng không?”
Lâm Đa ngốc một chút: “?”
Đối phương đã đem bài thi đến cho nhỏ, đồng thời còn mang theo một phần đáp án khác viết trên giấy.
Lâm Đa nhận lấy, nhìn rất quen mắt, đáp án phía trên viết đoan đoan chính chính, giống như vừa nãy chép trên bảng đen xuống.
Nhưng Lâm Đa biết, đại lão đây chỉ có một loại khả năng, đó chính là này hai gia súc này một đề cũng không sai.
Hết chương 8
Tâm sự mỏng của editor CÓ THỂ BỎ QUA
Đầu năm nhập học đuối quá mn ưi, tuần này ngày nào mình cũng ngủ thiếu giấc hết luôn QAQ