"Reng." Kha Tùy nhắm mắt, từ trong chăn đưa cánh tay ra, ở trên đầu giường sờ, đem nhấn cái nút của đồng hồ báo thức đang hoan lạc ca hát. Không bao lâu, đồng hồ báo thức giống như bị ngươi ta bóp cổ, bổng chốc không có tiếng động.
Kha Tùy ném đồng hồ báo thức xuống, miệng lẩm bẩm lầu bầu mấy cái, bổng nhiên ngồi dậy, trong mắt một mảng trong trẽo, đâu có bộ dạng vừa tỉnh ngủ. Cởi đi đồ ngủ, nhẫn nhịn cái rét, nhanh nhẹn thay lấy đồ.
Kha Tùy ngủ đến mắt luôn chảy nước mắt, nhưng vẫn là chấp nhận rời khỏi cái chăn ấm áp. Rất không dễ dàng có một ngày nghỉ hoàn toàn thuộc về bản thân cô, nhưng mà không muốn khi không cẩn thận thì ngủ quên.
Một phiên đánh răng rửa mặt, sau đó đến ngồi trước máy tính, trả lời mấy phần gmail, Kha Tùy thành thục tắt đi máy tính, từ trên bàn nắm lấy cái túi tiền trực tiếp ra khỏi cửa.
"Alo?" Trên đường đi điện thoại bắt đầu xôn xao cho một ngày mới, Kha Tùy bất đắc dĩ nhấn xuống nút nhận điện thoại "Được, má, má yên tâm, con nhất định sẽ uống thuốc đúng giờ, càng sẽ ăn cơm đúng giờ!" Kha Tùy liên tục trả lời và qua loa mua một cái bánh bao và một ly sữa đậu nành thì chuẩn bị đánh đạo hồi phủ (về lại chỗ cũ).
"Ai ya!" Kha Tùy thấy áo khoác trên người của mình bị hắt trúng, không thể không cảm thán hôm nay ra khỏi cửa không có xem hoàng lịch (sách nói về thời tiết, ngày, tháng). Ân, hôm nay nhất định viết cấm kị ra đường, có tai họa bay đến.
Nhưng không phải sao? Tai họa 'bay' đến, ví dụ như là cháo khoai tây nóng trên người Kha Tùy.
"Ya! tiểu thư, thật xin lỗi!" Thanh âm của nữ sinh ái náy vang lên, Kha Tùy còn chưa kịp phản ứng lại, thì một móng vuốt sờ lên áo khoác của cô.
"Có thể.. xin cô đừng tùy tiện đụng tôi được không?" Kha Tùy cảm thấy sự nhẫn nại của cô thì bị dùng sạch rồi, nhưng mà đối phương vẫn là không chút ý thức đem móng vuốt đặt lên ngực cô, không nhịn được dùng ngữ khí nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn nữ nhân ở trước mặt này không biết nhìn sắc mặt người khác.
"Ah.. cô đừng giận, tôi đang giúp cô lau cháo dính trên quần áo." người con gái ngượng ngùng thu tay lại, bối rối nhìn thấy con mắt tỏa ra tia lửa của Kha Tùy.
"Tôi thật sự không phải cố ý làm dơ quần áo cô, tôi tên Lưu Cẩn, đây là điện thoại liên lạc của tôi, nếu như cô không thể bớt giận, tùy lúc có thể gọi điện tìm tôi. Tôi sắp trễ rồi, vậy thì tôi đi trước!" Lưu Cẩn ở trên tờ giấy viết số điện thoại của mình, đem nhét vào trong tay của Kha Tùy, sau đó kẹp chặt cuốn sách trong ngực, cầm lên bữa sáng hướng đến Kha Tùy một tiếng chào hỏi thì vội vã đi xa.
"Người phụ nữ đáng ghét này! Đừng để tôi thấy được cô nữa!" Kha Tùy nhìn bóng lưng của Lưu Cẩn đi xa, nhíu chặt chân mày, cực kì tức giận nhào lấy tờ giấy trong tay
"Nói tóm lại, đừng để tôi có cơ hội gặp được tên gia hỏa (kẻ phá hoại) này!" Kha Tùy ở trong lời nói của tác giả để lại một câu nói rất là tức giận như vậy, hướng đến rất nhiều đọc giả biểu thị bản chất tức giận của cô ấy.
Lưu Cẩn dạy xong môn lịch sử hết cả ngày, mặt lộ ra sự mệt mỏi trở về phòng làm việc, mở máy tính ra, đăng nhập vào mạng lưới Tấn Giang, mở ra một đoạn tiểu thuyết.
Tên sách gọi là Lâm An Nhất Mộng, kể về một tác giả có tài không cẩn thận xuyên không vào trong tiểu thuyết của mình, cùng với nữ chính dùng một thân thể, có gúc mắc tình cảm với nam chính nam phụ.
Câu chuyện viết đến một nữa, đọc giả tự động phân hóa thành hai phái, một phái ủng hộ tướng quân đại Tống dũng cảm không sợ, một phái ủng hộ Vương gia đại Kim lạnh lùng ôn nhu.
Lưu Cẩn trên đường xem tiếp rất thanh thản ung dung quy về phái của Vương gia, tuy nàng là một nương T (gái mang tính công), nhưng mà cũng sẽ thỉnh thoảng xem văn ngôn tình, càng huống hồ gì tác giả của đoạn này không chỉ viết văn ngôn tình, còn viết văn bách hợp, hoàn toàn là không gì kiên kị. Lưu Cẩn đối với xem bài văn này mà nói, nàng chẳng qua là từ một hố này nhảy đến một hố khác mà thôi.
"Tác giả này vẫn thật sự bi kịch, vừa sáng sớm bị người làm dơ quần áo.." Lưu Cẩn vừa mới biểu đạt xong sự đồng tình đối với tác giả gặp phải bi thảm, một giây sau bổng nhiên nhớ lại chuyện bản thân làm ra lúc sáng.
"Không thể nào trùng hợp đụng phải như vậy" Lưu Cẩn lắc lắc cái đầu, đang đùa giỡn cái gì, lại không phải đang viết tiểu thuyết, Trung Quốc nhân khẩu 14 tỷ người, sao thì gặp phải nàng.
"Vỗ về tác giả đáng thương, đừng xù lông nữa!" Ngón tay ở trên bàn phím nhanh chóng gõ qua, để lại một hàng chữ như vậy, rê con chuột xuống nhấn xác định, bình luận không lâu thì đăng lên trên mạng.
Lưu Cẩn giống như độc giả khác cho rằng bút danh Ngủ Gục này của tác giả ở thế giới ảo nhất định cũng là một gia hỏa dễ dàng xù lông. Ở trong đầu YY một đoạn cảnh tượng tác giả xù lông thấy được bình luận này sẽ gầm ghè như thế nào, Lưu Cẩn tâm an lý đắc đóng lại trang mạng, tiếp tục công việc dạy học của mình, chấm bài công việc của học sinh.
Đối lập với sự bình yên của Lưu Cẩn, Kha Tùy ở đây lại bận rộn rất nhiều, nhanh chóng ăn xong bữa sáng, ánh mắt thoáng qua đến rương thuốc nhỏ bị coi thường trong cái tủ ở một góc.
Đã bao lâu không có uống mấy thứ thuốc kia rồi? Kha Tùy nghêng đầu tỉ mỉ ở trong não thu thập một trận, kết quả vẫn là không tìm được một chút ấn tượng.
Uống rồi lại có tác dụng gì, cũng không biết bệnh này có thể tốt không.
Thở một hơi, Kha Tùy trực tiếp ngồi vào trước máy tính, tuy nói hôm nay là ngày nghỉ, nhưng đối với cô mà nói, bằng như không có
Đem kịch bản viết xong đăng lên trong mailbox (hòm thư), Kha Tùy mở ra kugou (một trang nhạc bên Trung Quốc), nghe thấy trong máy tính truyền đến 'Holle kugou!'quen thuộc, lúc này mới chậm rãi từ trong tủ lộn xộn lấy ra một tờ giấy trắng và bút nước.
Không lâu một bài hát âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, Kha Tùy nhắm mắt cảm nhận một chút, ngón tay cũng gõ theo nhịp. Đầu bút ở trên trang giấy lướt qua, phát ra thanh hưởng 'sa sa', âm nhạc cũng dần dần thấp đi, cho đến khi biến mất. Một trận choáng váng kích lên bộ não, Kha Tùy không thể không bỏ cây viết trong tay xuống, tiếng âm nhạc lần nữa vang lên, cô ôm chặt đầu đứng lên.
Cái ghế phát ra một âm thanh lớn, Kha Tùy có chút đứng không vững đi đến bên cái tủ, vội vàng mở cái rương nhỏ ra, lấy ra một viên thuốc, nuốt khô xuống. Cổ họng vì không thích ứng, ho khan một trận, cả gương mặt Kha Tùy sớm thì trở nên đỏ bừng bừng. Miễn cưỡng leo lên giường, cưỡng ép bản thân ngủ đi.
"Được rồi, hôm nay thì đọc đến đây trước!" Lời nói Lưu Cẩn vừa xong, chuông tan học cũng vang lên thanh thúy.
"Tạm biệt Lưu lão sư!" Các học sinh rất có nhã nhặn chào hỏi với Lưu Cẩn, sau đó phân tán như chim vỡ tổ. Lưu Cẩn thu dọn xong sạch trên bàn, ra khỏi phòng học, dọc đường gặp phải giáo viên chủ nhiệm của ban ba giáo sư Tần.
Giáo sư Tần là giống như bà mai tồn tại trong cả cao học cấp hai, trong phòng làm việc rất nhiều giáo sư độc thân lớn tuổi chính là cô ấy giới thiệu đối tượng, sau đó đặt chân lên lâu đài của hôn nhân.
"Lưu lão sư chào!" một thanh âm của bà bác trung niên truyền đến, Lưu Cẩn không nhịn được ở trong lòng âm thầm hô thảm một tiếng!
"Lưu lão sư năm nay cũng hơn hai mươi rồi chứ? Sao từ trước đến giờ không gặp qua bạn trai của cô đến đón cô a?" Tần lão sư khơi lên gương mặt bát quái, rất là hiếu kì hỏi.
"..."
Lưu Cẩn một trận im lặng, trong lòng âm thầm châm chọc, chẳng lẽ tôi có thể nói cho cô biết, tôi là đồng tính luyến, tôi thích là nữ nhân không phải nam nhân sao? Có thể sao? Ước định cô ấy nghe xong thì sẽ dọa mà ngất xỉu đó? Trong lúc Lưu Cẩn không biết nên thế nào trả lời vấn đề bối rối này, thì điện thoại trong túi của nàng hoan lạc vang lên.