Đừng Yêu Ai Khác Anh

Chương 18: Thú nhận với lòng mình



- Nguyên An, bữa nay cậu bị làm sao vậy? Không được khỏe hả?

Chiều nay Uyển Ân và Nhã Thanh sang nhà Nguyên An học nhóm. Từ nãy đến giờ cứ thấy cô mãi thẫn thờ, hình như là đang nghĩ chuyện gì đó nên Nhã Thanh mới hỏi.

Nguyên An nở một nụ cười gượng gạo:

- Hơi đau đầu chút thôi chứ cũng không có gì.

- Tại thấy cậu cứ lơ ngơ kiểu gì nên tớ mới hỏi. Bộ có tâm sự gì hả? Có gì thì cứ nói ra đi.

- Phải đấy, có chuyện gì thì cứ nói với bọn tớ đi. Đừng có ôm trong lòng một mình như vậy. - Uyển Ân nghe thế cũng tiếp lời.

Nguyên An nhìn hai đứa bạn, trong lòng bỗng chùn xuống vài giây, thoáng chút nghĩ ngợi. Không biết có nên nói với hai cậu ấy về chuyện đó không nữa. Từ bữa đi học nhóm ở nhà của Vũ Phong về đến nay, cô và cậu không gặp nhau, cũng không liên lạc. Hôm đó, sau khi Nguyên An hỏi Vũ Phong về mấy chuyện xảy ra dạo gần đây mà cô đang thắc mắc, thái độ của cậu cũng không mấy dễ chịu. Tự nhiên cô thấy bức rức trong lòng quá chừng. Hình như Vũ Phong giận cô thật rồi. Đây là lần đầu tiên cô nhắn tin mà từ sáng đến giờ rồi cậu vẫn chưa trả lời. Cứ có cảm giác như là bản thân đang chờ đợi điều gì từ cậu ấy vậy. Nguyên An biết Vũ Phong không thích những người tọc mạch, hay hỏi chuyện của người khác. Nhưng mà cô không nghĩ là cậu lại giận luôn cả cô, hai đứa vốn thân thiết vậy mà.

- Tớ nghĩ là Vũ Phong đang giận tớ. - Nguyên An lên tiếng sau một hồi im lặng. Điều cô vừa nói ra đã làm hai người trước mặt bất ngờ. Đặc biệt là Uyển Ân.

- Cậu nói sao? - Uyển Ân ngạc nhiên - Giữa hai cậu có mâu thuẫn gì hả?

- Phải đấy, hai cậu chẳng phải thân thiết lắm sao? Mà chuyện gì mới được?

Nguyên An tặc lưỡi, kể hết mọi chuyện cho Uyển Ân và Nhã Thanh nghe. Cô kể chuyện dạo này Vũ Phong hành xử lạ theo như lời dì Trang nói, rồi chuyện cậu cõng Hạ Anh đi học vì Hạ Anh bị đứt chân, cả chuyện cậu nói với cô hôm trước về việc bản thân cảm thấy có một cảm xúc "lạ" đang dâng trào trong lòng. Nói chung, Nguyên An nói với hai đứa bạn thân nhiều chuyện đã xảy ra dạo gần đây lắm.

- Rốt cuộc là cậu ấy bị cái gì vậy chứ? - Uyển Ân thắc mắc sau khi nghe toàn bộ câu chuyện.

- Tớ không biết nữa. Nhưng mà tớ có cảm giác là thời gian gần đây, cậu ấy và tớ như có khoảng cách vậy đó.

Rồi Uyển Ân lại liền nhảy số trong đầu:

- Hay là Vũ Phong đang thích ai? Có thể là thích cậu cũng không chừng. Nên cậu ta mới hành xử như vậy?

- Không phải đâu, tớ lại nghĩ, người cậu ấy thích là một người khác.

- Là ai?

- Không biết nói sao cho phải nữa. Nhưng mà, hình như Vũ Phong...thích Hạ Anh... - Nguyên An ngập ngừng. Khó khăn lắm mới nói ra được mấy ý nghĩ mới xuất hiện gần một tuần nay trong đầu cô.

Hai người kia trố mắt:

- Cái gì chứ? Không thể nào...

- Chứ các cậu thử nghĩ lại xem, hai cậu ấy mấy tháng trở lại đây thường hay đi chung với nhau tới nỗi bị mấy đứa trong băng nhóm nhiều chuyện của trường chụp hình lại rồi đăng lên group trường. Chưa kể là chuyện Vũ Phong chịu cõng Hạ Anh đi bộ một quãng đường xa đến như vậy để giúp Hạ Anh đi học đội tuyển. À phải rồi Uyển Ân, cậu nhớ gì không, hôm trước lúc chúng ta ở nhà vệ sinh, có nghe mấy người kia nói gì đó...

- Họ nói gì nhỉ? Đúng rồi, mấy đứa đó nói thấy Vũ Phong mua cho Hạ Anh một lốc sữa chuối đó Nhã Thanh.



Nhã Thanh từ nãy đến giờ không nói gì liên quan đến vấn đề này. Cô chỉ ngồi nghe hai đứa bạn mình huyên thuyên. Chợt cô hỏi Nguyên An một câu khiến cho Nguyên An đớ cả người.

- Nguyên An, cậu có tình cảm gì với Vũ Phong không?

Có người giật mình:

- Cậu hỏi gì vậy?

Nhã Thanh có vẻ nghiêm túc:

- Trước đây mấy đứa trong nhóm tụi mình vẫn hay đùa giỡn về mối quan hệ giữa hai cậu. Nhưng bọn tớ biết đó chỉ là nói chơi cho vui. Mặc dù vậy nhưng mà rốt cuộc sự thật là cậu có thích Vũ Phong, có đúng không?

- Nhã Thanh, tớ... - Nguyên An ấp úng.

- Vậy là cậu thích cậu ấy rồi. Chỉ là cậu chưa muốn thừa nhận thôi, chứ không thì mấy chuyện nãy giờ mà cậu với Uyển Ân kể sẽ không thể nào tác động đến cảm xúc của cậu như vậy được.

Nhã Thanh mới chỉ nói một chút ngụ ý, vậy mà có người giống như là đã bị "trúng tim đen", không thể trả lời gì được.

Nghe Nhã Thanh nói vậy, Uyển Ân cũng tò mò:

- Này, có thật không đấy? Hóa ra chuyện bọn tớ hay chọc ghẹo trước giờ là sự thật à?

- Hai cậu sao tự nhiên lại tra hỏi tớ như tội phạm vậy?

- Hỏi để biết tâm tư của người. - Uyển Ân nở một ý cười gian xảo.

- Nhưng tớ chỉ đang thắc mắc là Vũ Phong có thích Hạ Anh hay không mà?

- Thế cậu không thích người ta thật à?

- Ừ. Không thích, không thích ai hết.

- Cậu là cái đồ mâu thuẫn, những gì cậu ấy nói chắc chỉ đúng 50% thôi Nhã Thanh nhỉ?

Nhã Thanh cười cười:

- Cậu ấy đã nói như vậy rồi, thì cứ tạm tin thôi. Mà này tớ nói trước nhé, bây giờ trong lòng nghĩ gì không nói thật với bọn này, mai mốt lỡ có chuyện thì lúc đó đừng có than khóc!

- Hai cậu cứ nói nhảm cái gì hoài thế? Than khóc gì chứ? - Vừa nói, Nguyên An vừa lướt điện thoại cho đỡ ngượng ngùng. Đúng lúc đó, cô đã đọc được một thứ rất chi là hay ho trong nhóm chat "Đội tuyển Toán".

"Ê hàng thiệt trăm phần trăm đó, tớ vừa ở trong đi ra là gặp họ đang ngồi ở đó mà."

Kèm theo là một tấm hình.

Vì ở đội Toán có nhiều người học chung lớp với nhau, nên mối quan hệ của bọn họ cũng không quá dè đặt, kể cả là với mấy anh chị lớp trên. Thi thoảng họ vẫn thoải mái trao đổi mấy chuyện khác ngoài vấn đề bài vở.

- Gì đấy? Sao mặt cậu có vẻ bất ngờ thế?

Nguyên An vẫn không trả lời, lặng lẽ xem mấy tấm hình trong nhóm. Đúng lúc đó, Uyển Ân thốt lên:

- Ê mấy cậu, An Kỳ vừa nhắn cho tớ là Vũ Phong bị đứa nào gặp đi chơi riêng với Hạ Anh kìa! À đúng rồi sáng nay có fes phải mà không nhỉ? Không lẽ họ đã hẹn đi chung?

An Kỳ cũng ở đội Toán với Nguyên An, nên chắc cậu ấy đã xem tin nhắn trong nhóm. Việc nói với Uyển Ân là đương nhiên vì hai người họ đang hẹn hò mà.

- ...Nguyên An, đừng có nói với tớ là cậu bị sốc vì xem hình của hai người bọn họ đấy nhé? Khà khà! - Uyển Ân lại cười, không quên chuyện châm chọc.

- Sốc gì chứ? Chỉ là mấy tấm hình thôi mà.

Sáng nay có Festival cosplay, Nguyên An có biết. Nhưng mà tự nhiên lại thấy không được khỏe trong người nên cô đã ở nhà. Nhắn tin hỏi Vũ Phong xem cậu ấy có đi không thì đến giờ vẫn chưa thấy trả lời tin nhắn. Hóa ra là do phải đi với người khác à? Có cả em gái cậu ấy nữa. Con bé Thiên Vân đó, Nguyên An biết từ nào đên giờ, ngoài người quen ra thì nó vốn ít nói. Cũng hiếm khi nào ra ngoài gặp gỡ ai. Vậy mà nhìn có vẻ thân thiết với Hạ Anh quá nhỉ? Hai người họ đúng là có gì đó rất mờ ám.

Cảm giác bây giờ, rối bời ghê.

***

Vũ Phong và Thiên Vân đi lễ hội về đến nhà là tầm buổi trưa, nhưng khi vừa về đến thì Gia Hưng gọi điện, bảo sang nhà cậu ấy chơi game cho vui vì hôm chỉ có một mình Gia Hưng ở nhà. Nên Vũ Phong lại tiếp tục sang đấy, để em gái ở nhà với ba.

- Sao đấy? Hôm nay cậu ngoan bất thường vậy? Bình thường nếu chán thì cậu sẽ đi ra ngoài kiếm chỗ tiêu tiền mà? - Vũ Phong giở giọng mỉa mai.



- Cậu nói như tớ là cái kiểu "phá gia chi tử" lắm vậy.

Nghe thằng bạn nói vậy cậu liền cười:

- Tại thấy lạ thôi. Nay Gia Hưng không ra ngoài tìm thú vui mà ở nhà rồi gọi điện bảo tớ sang. Lạ lắm đấy!

- Ra ngoài hoài cũng chán. Với cả dạo này trời nóng thế này cũng lười đi.

Vũ Phong lấy cốc nước trong tủ lạnh ra uống một cách tự nhiên rồi lại nằm dài lên sofa trong phòng như thể đã quen thuộc lắm vậy. Mà cũng phải thôi, ngoài nhà của cậu ra thì nhà của Gia Hưng là nơi thứ hai mà bọn này hay tụ tập chơi bời nên cũng không cần khách sáo gì cho mấy.

- Không rủ An Kỳ với Thế Khải à?

- Hai đứa nó đi về nội rồi. À phải, sáng nay cậu có đi fes phải không? Lại còn bị bắt gặp đi ăn kem với Hạ Anh nữa. Định dụ dỗ con gái nhà người ta hay gì?

Vũ Phong bỗng giật mình:

- Gì? Sao cậu biết?

Gia Hưng nhìn thằng bạn rồi nở một nụ cười tinh quái:

- Muốn người ta không biết thì đừng có đi ở mấy chỗ đông người. Cái lễ hội và cửa hàng lớn như vậy không lẽ không gặp những người biết đến cậu? Cậu nổi tiếng vậy mà.

Rồi Gia Hưng đưa cho Vũ Phong xem mấy tấm hình trong nhóm Toán khi nãy.

- Sao? Sao lại đi ăn kem với Hạ Anh thế? - Gia Hưng vỗ vai thằng bạn. Nhưng rồi trái với phản ứng khi nãy, Vũ Phong lại đáp một cách thản nhiên:

- Tình cờ thôi.

- Tình cờ mà trông có vẻ thân thiết quá đấy!

- Thôi đi! Rủ tớ qua đây để tra hỏi mấy chuyện đó hay gì?

- Hoan hỷ hoan hỷ, chỉ là hơi tò mò chút thôi mà! Vũ Phong nhà mình mà nay cũng đi chơi riêng với con gái đấy! Chắc người ta cũng đặc biệt với cậu lắm ha!

- Cậu coi chừng đó!

- Coi chừng gì, "thuyền" nào tớ không quan tâm chứ "thuyền" này tớ sẽ đẩy đến cùng! Hehe!

- Tớ đi về à. - Vũ Phong đưa ánh mắt lườm lớp trưởng một cái.

- Thôi thôi thôi, mới qua ai lại để cậu về. Chơi game nhá!

Cái thằng dịch giặc.

Tối hôm đó, Vũ Phong mới trả lời tin nhắn của Nguyên An. Buổi sáng thật ra cậu đã thấy cô nhắn rồi, nhưng vì mãi đi chỗ này chỗ kia mà quên mất.

"Xin lỗi, sáng giờ tớ bận. Không trả lời tin nhắn được. Rồi cậu khỏe chưa?"

"Chưa khỏe nữa, đau đầu quá. Chắc tại dạo này trời nóng nên tớ bị say nắng."

"Vậy cậu nghĩ ngơi sớm đi cho khỏe."

"Hồi sáng cậu đi fes vui không?"

"Vui."

Vui vì được gặp một người nào khác hay vui vì lễ hội?

Cơ mà chẳng hiểu tại sao khi nãy nhận được tin nhắn của Vũ Phong, trong lòng Nguyên An đã cảm thấy rất vui, mặc dù cậu ấy trả lời chậm gần một ngày trời. Rốt cuộc thì cho đến giờ phút này, Nguyên An mới chịu thừa nhận thật lòng với bản thân là mình đang mong ngóng một người, đang dành sự quan tâm cho người ta.

Nguyên An lại tủ đầu giường, tìm kiếm vài thứ đồ gì đó. Đây rồi, album ảnh hồi còn nhỏ. Lật lại từng trang mà kỉ niệm của những ngày tháng đó bỗng chóc ùa về. Cô nhớ như in của từng khoảnh khắc khi chụp những tấm ảnh ấy. Trừ những tấm hình chụp hồi còn 1 2 tuổi là cô không nhớ thôi. Có Vũ Phong nữa, thì ra cô và cậu ấy đã gặp nhau từ khi mới chập chững biết đi cơ đấy. Lâu quá rồi nhỉ?

Đây là hình tốt nghiệp mẫu giáo này. Chụp với Gia Hưng, Vũ Phong và Nhã Thanh, lúc đó họ chưa có biết mấy người còn lại, nên chỉ có bốn đứa chơi chung. Vũ Phong vốn đã cao từ nhỏ rồi, hèn gì bây giờ cậu lại sở hữu thân hình cao lớn đến như vậy.

Lật qua bên kia là tấm hình tổng kết hồi tiểu học và cấp hai. Có đủ cả bảy người, và còn có một tấm Nguyên An chụp riêng với Vũ Phong nữa. Cô rút tấm ảnh ấy ra và để lên bàn học.



"Nguyên An là con gái mà có ý chí phấn đấu, lại còn tài giỏi như vậy, sau này chắc sẽ nhiều người theo đuổi lắm."

Đó là lời dì Trang hay nói mỗi khi gặp gỡ.

Hồi lớp bảy, Nguyên An và Vũ Phong có tham gia một cuộc thi piano cấp thành phố dành cho lứa tuổi thiếu niên. Chỉ tự tập luyện có hai tuần, vậy mà cả hai đứa đã nghiễm nhiên đạt giải Nhất chung cuộc ở hạng mục đàn đôi nam nữ và tiến vào vòng quốc gia. Khỏi phải nói, khoảng thời gian đó vui cỡ nào.

- Được giải Nhất rồi, cậu có vui không? - Nguyên An hí hửng.

- Cũng vui.

- Mai mốt hai đứa mình tham gia nhiều hơn đi. Ẵm hết giải Nhất luôn.

- Sao cậu tự tin quá vậy?

- Xời, có cậu đi với tớ thì chắc chắn hai đứa mình sẽ làm được thôi.

- Hên xui.

Mấy lúc học nhóm:

- Vũ Phong, bài này giải làm sao?

- Lập hệ phương trình là ra.

- Ê tớ làm được ba cách luôn nè. Cậu coi có đúng không?

- Đâu?...Ờ đúng rồi. Cậu đúng là thiên tài.

- Vậy mà lúc nào cũng thua cậu.

...

"Ê mai mốt lớn chúng ta không có yêu đương gì với nhau nghe. Hai đứa mình chỉ là bạn thân thôi đó."

Nguyên An phì cười khi nhớ lại lời cô nói với Vũ Phong khi còn học tiểu học. Nghĩ lại thì bây giờ thấy bản thân lúc đó trẻ con thật.

Suy cho cùng, theo cô nghĩ thì người phù hợp để đi bên cạnh một người tài giỏi như Vũ Phong chỉ có cô thôi. Chỉ có cô mới xứng với cậu ấy. Người cùng cậu ấy sau này tiếp quản cơ ngơi của cha mẹ hai bên để lại cũng chỉ có thể là cô. Ngay bây giờ Nguyên An không còn quan tâm chuyện Vũ Phong có đang thích ai hay không, điều đó cũng không quan trọng nữa. Bởi vì chỉ có cô mới là người mà cậu ấy cần cho tương lai sau này, một đứa con gái mạnh mẽ, bản lĩnh và tự tin.

"Đàm Vũ Phong, hóa ra bấy lâu nay tớ không nhận ra lòng mình, tớ thật là ngu ngốc mà đúng không? Tại sao tớ không biết là mình có ý khác với cậu? Tại sao tớ cứ phải phủ nhận mỗi khi mọi người nhắc đến tên cậu trước mặt tớ? Tớ đã biết rồi, từ này trở về sau, tớ nhất định sẽ không bỏ lỡ cậu đâu. Tớ sẽ giành lấy cậu. Chúng ta phải thuộc về nhau."

Vì tớ thích cậu.

Đàm Vũ Phong, Nguyên An thích cậu.
— QUẢNG CÁO —