Dược Ngọt (Thuốc Ngọt)

Chương 89: Phiên Ngoại Ngọt Ngào 17



Lương Dược bị Sở Trú đè ở trên giường hôn đến thần hồn điên đảo, áo tắm lỏng lẻo trên người cô đã sớm bị kéo xuống, lộ ra nội y cô được cô tỉ mỉ chuẩn bị cho đêm nay.

Lớp vải ren màu tím, đai lưng ngắn ngủn khiến làn da càng thêm trắng nuột nõn nà, dụ dỗ con người ta mơ màng đến vô cùng tận.

Sở Trú không ngờ rằng quang cảnh bên trong bộ áo tắm lại là thế này, anh giật mình, chợt nhịn không nổi mà bật cười. Bạn gái của anh thật là, mỗi lần đều có thể khiến cho anh có niềm vui bất ngờ.

Lương Dược thực sự rất hồi hộp, anh có thể cảm nhận được, cô gái nhỏ còn không dám nhìn thẳng vào mặt anh, hai gò má ửng đỏ, lông mi chớp loạn. Dưới ánh đèn, làn da trơn bóng mịn màng như sữa tươi hiện lên màu sắc hồng nhạt, mỗi bộ phận đều rất căng thẳng.

Vừa gợi cảm lại ngây thơ, hai tính cách đặc biệt mâu thuẫn lại có thể kết hợp hài hòa trên người cô.

“Đừng, đừng nhìn...”

Chuyện đã đến nước này, Lương Dược thực sự hối hận, đang êm đẹp tự nhiên lại mặc loại nội y này làm gì, nhất định là trong lòng anh đang cười nhạo cô!

“Chúng mình tắt đèn nhé.”

Cô lăn một vòng sang bên cạnh, mắt thấy sắp nhảy xuống giường đi tắt đèn lại bị anh chặn ngang ôm lấy, bế cô lên giường một lần nữa: “Đã mặc rồi thì không nhìn sao được?”

Tiếng Sở Trú thở dốc nặng nề, giọng nói anh khàn khàn trầm thấp, mang theo chút ý cười: “Tuy nhiên, anh thích em không mặc gì hơn.”

Lương Dược đang muốn mở miệng cãi lại thì nụ hôn nóng bỏng của anh rơi xuống, dây dưa triền miên, kích thích dồn dập.

Lương Dược cũng phối hợp mà ngẩng đầu lên, vòng tay ôm lấy cổ anh, nhắm mắt thưởng thụ.

Ít ra thì tại thời khắc này cô đang thoải mái.

...

Rất nhanh, Lương Dược đã cảm thấy hối hận. Khi khoảnh khắc kia xảy ra, cô ngoại trừ cảm thấy đau đớn ra thì chỉ còn đau đớn. Gương mặt xinh đẹp lập tức cắt không còn một giọt máu, cứ thế gắng gượng mà bị anh làm cho bật khóc.

Cần cổ mảnh khảnh trắng trẻo của cô ngửa về phía sau, suối tóc mềm mại bồng bềnh tựa rong biển tán loạn trên giường, thân thể cô bị anh gắt gao nắm chặt, dáng dấp như đang làm lễ hiến tế, yếu ớt đến mức dường như chỉ cần chạm vào một cái là có thể vỡ tan.

“Anh đúng là tên khốn kiếp!” Đáy mắt Lương Dược rưng rưng, cánh tay mảnh mai ôm lấy Sở Trú, móng tay bấu lên lưng anh để lại vài vết cào, cô lớn tiếng kêu đau, cơ thể co lại muốn chạy trốn.

“Ngoan nào, một lát nữa sẽ tốt thôi.” Sao Sở Trú có thể buông tha cho cô được, anh lại kéo cô trở lại một lần nữa, cúi đầu hôn cô thật sâu, hôn từ con mắt ướt át, hôn đến bờ môi tái nhợt: “Hôn nhẹ mấy cái sẽ hết đau.”

Bên miệng thì liên tục an ủi cô, nhưng động tác dưới thân anh lại chẳng hề ngừng. Bàn tay lớn nắm chặt vòng eo thon thả của cô, đè lên từng khớp xương tiến lên.

Sau những con sóng trùng trùng điệp điệp, nhấn mạnh một cái.



“A...” Lương Dược vỡ òa, cô cắn lên bờ vai anh, vừa kêu vừa khóc, thân mình ưỡn cong lên phía trên, ngón chân trắng muốt căng thẳng cuộn tròn lại.

...

Sáng hôm sau, Sở Trú tỉnh dậy rất sớm, anh đến hiệu thuốc và tiệm bánh ngọt một chuyến, sau khi trở về xách theo hai cái túi nhỏ, anh ngồi một bên giường, lấy một hộp bánh ngọt và sữa bò ra từ trong túi.

Bên chân anh có một chiếc thùng rác, bên trong đầy ắp bao cao su đã qua sử dụng và khăn giấy bị vo thành một đống đang lẫn lộn vào nhau. Dường như trong không khí vẫn còn vương vấn mùi hương nồng nàn đặc trưng sau khi làm chuyện đó.

Sở Trú vẫn làm như không có cảm giác gì, sau khi mặc quần áo vào, anh lại trở về hình tượng lãnh đạm cấm dục thường ngày, giống như tất cả sự cuồng nhiệt và mất khống chế của anh tối qua dường như không hề tồn tại.

Anh cúi đầu cẩn thận mở hộp giấy, lấy bánh ngọt bên trong ra, cũng cắm ống hút vào hộp sữa bò. Sau khi làm xong hết thảy, anh mới gọi Lương Dược đang trong chăn: “Dậy ăn sáng nào.”

Anh biết thừa là cô đã tỉnh rồi.

Bé chăn nhỏ run rẩy, truyền ra một giọng nói khàn khàn tựa giấy ráp đang mài qua mặt bàn: “Cút!”

“Ăn chút gì đó lót dạ đi.” Sở Trú thản nhiên đi tới sờ đầu cô, giọng nói chầm chậm dụ dỗ nói: “Anh đã mua bánh gato chocolate mà em thích nhất đấy.”

Bé chăn nhỏ vẫn không thấy cảm động gì cả, cô duỗi tay đẩy anh ra, sau đó trở mình, quay mông lại với anh. Có thể thấy được là bé chăn nhỏ đang cáu cực kỳ.

Lương Dược mệt mỏi mà cuộn tròn trong chăn, cô thề sẽ không bao giờ... nữa, có quỷ mới tin lời nói của bọn đàn ông con trai. Bây giờ trên người cô chẳng có chỗ nào là không đau nhức cả, xương cốt toàn thân như muốn rời ra vậy, một chút sức lực cũng không có, nhất là cái chỗ khó có thể mở miệng phía dưới lại càng đau xót hơn, cũng nóng rát nữa.

Cô bất chợt nghĩ đến nhiều năm trước kia, khi Sở Trú nói rằng anh muốn khiến cô không thể xuống được giường, lúc ấy cô còn tưởng rằng đó chẳng qua chỉ là lời nói đùa vui mà thôi, không ngờ tới hiện tại nó đã trở thành sự thật.

Nếu sau này cô mà câu dẫn anh nữa thì cô chính là cún!

“Không ăn thật à?” Sở Trú biết rõ là cô gái nhỏ đang cáu kỉnh, anh chỉ nhẹ nhàng cười cười, cầm chiếc túi khác qua: “Vậy trước tiên bôi thuốc đã, lúc tỉnh dậy anh đã kiểm tra phía dưới, chỗ đó của em sưng lên hơi nghiêm trọng...”

Anh liếc nhìn tấm lưng Lương Dược lộ ra bên ngoài, thon gầy trắng nõn, trên làn da non mịn còn phủ đầy những vết răng và dấu hôn chằng chịt, tươi mới sống động.

Hô hấp Sở Trú nặng nề, anh kiên nhẫn dời ánh mắt, thành thật nhận sai: “Xin lỗi em, đây là lần đầu của anh nên không có kinh nghiệm gì, không thể khống chế được bản thân, lần sau chắc chắn sẽ không như vậy nữa, em đừng tức giận được không, hả?”

“Câm miệng, anh còn có mặt mũi nói nữa!” Mặt Lương Dược đỏ bừng, cô tức giận đến nỗi bật lên khỏi giường, cầm gối ném đến chỗ anh, chắc là do vận động mạnh đột ngột ảnh hưởng đến miệng vết thương, cô đau đến mức hít một hơi thật sâu, con ngươi lập tức ngập nước.

“Đừng nghịch.” Sở Trú bất đắc dĩ, dựng chiếc gối ngay ngắn lại trên đầu giường, đè vai cô đi tới: “Đừng giận dỗi với anh như vậy, thân thể em quan trọng hơn.”

“Tại ai chứ?” Lương Dược cẩn thận dịch mông, dùng ánh mắt sắc lẹm trừng anh.



“Tại anh.” Sở Trú thở dài một tiếng, gật đầu: “Là lỗi của anh.”

Anh bưng chiếc bánh ngọt trên tủ đầu giường qua, dùng dĩa xiên một miếng đưa tới bên miệng cô: “Mong em cho anh một cơ hội lấy công chuộc tội.”

Đúng là Lương Dược đang rất đói bụng, cô cũng không làm khó cơ thể mình, nhận lấy công này của anh.

Sở Trú hầu hạ rất chu đáo, nhìn qua nét mặt của cô có thể nhanh chóng đoán được là cô đang khát hay đang đói bụng, anh đúng dịp mà đưa sữa qua.

Dần dần Lương Dược cũng miễn cưỡng nguôi giận, sau khi ăn uống no đủ, cô phát hiện anh lại bò lên giường.

“Anh làm gì thế?” Cô cảnh giác lùi thân thể về phía sau: “Không phải còn muốn đến đây chứ?”

“Lúc trước đã nói, bôi thuốc.” Sở Trú bắt lấy cổ chân cô kéo lại: “Nghe lời, cởi đồ lót ra nào.”

Lương Dược thẹn quá hóa giận, nhấc chân đạp anh: “Anh xéo ra cho em!”

Với tình huống hiện giờ, cô đâu phải là đối thủ của anh, Sở Trú dễ dàng hạ gục cô, cũng nâng tay cởi quần lót của cô ra, cẩn thận tỉ mỉ mà bôi thuốc cho cô từ trong ra ngoài một lượt.

Nhân tiện chiếm hết tiện nghi.

Sau khi bôi thuốc xong, Lương Dược núp ở trong chăn, ngó lơ anh suốt cả buổi sáng.

*

Hai ngày nghỉ Tết Nguyên Đán tiếp theo của bọn họ đều trải qua tại khách sạn. Sở Trú sau khi được ăn mặn rồi thì không thể quay đầu về bờ được nữa, sáng ra thì hẹn hò xem phim với bạn gái, tối đến lại lập tức tiến hành vận động về đêm cùng cô. Thời gian lần sau còn dài hơn lần trước, chiêu trò lừa đảo cũng ngày càng phong phú, lần nào Lương Dược cũng bị anh làm đến nỗi toàn thân mệt mỏi không còn sức lực, sau đó được anh ôm đi tắm rửa.

Sau đó nữa lại tiếp tục làm ở trong phòng tắm.

Quả đúng là cứ lặp đi lặp lại như vậy!

Thời gian như bóng câu qua cửa, thoáng một cái đã hết mấy ngày nghỉ, Sở Trú vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn còn Lương Dược lại không thể chờ được nữa mà thu dọn đồ đạc, chỉ sợ chậm một chút là cô sẽ chết trên giường anh mất.

Ba giờ chiều, Lương Dược xách theo túi lớn túi nhỏ trở lại ký túc xá. Cửa phòng đẩy ra, Vương Tố và Nghê Thanh Song đang rúc vào nhau xem TV, đúng là một tổ hợp hiếm thấy.

Cô vừa tiến đến, hai người lập tức quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt có chút kinh ngạc, pha lẫn sự không thể tin nổi.

“Sao thế?” Lương Dược bị nhìn đến mất tự nhiên.

“Dược Dược, thì ra cậu còn là một minh tinh!” Nghê Thanh Song kích động nói.