Dưới Mái Ngói Đơn Sơ

Chương 36



Khi mặt trời chỉ vừa ló rạng, một hàng khinh kỵ đi vòng quanh xe ngựa, tiến vào phủ Hãn Hải.

La Tiểu Nghĩa đi đầu, vừa vào thành đã có binh lính bố trí chờ sẵn, trông thấy đội ngũ thì lập tức tiến tới lại gần ngựa của hắn, bẩm báo tình hình trong thành.

La Tiểu Nghĩa kéo ngựa quay đầu tới chỗ Phục Đình: “Tam ca, có chút chuyện.”

Phục Đình nghe vậy, lập tức quất dây cương: “Đi xem thế nào.”

Tê Trì nghe thế thì vén rèm cửa sổ lên, thấy bọn họ đổi hướng.

Nàng nhìn lướt qua, phát hiện dường như là vị trí cửa tiệm của nàng.

Khoảng ba khắc sau, xe ngựa đến nơi thì dừng lại.

Tê Trì vén rèm lên, đúng thật là cửa tiệm mà nàng gặp chuyện lúc trước.

Sân cửa không sao, thế nhưng chái nhà đã bị thiêu rụi, để lại những bức tường đen và những viên gạch nửa sụp, ngọn lửa đã sớm được dập tắt, chỉ còn làn khói còn toả chưa tan.

Một cận vệ tiến tới, chủ tiệm nghe tin đi ra, vái chào mọi người.

Phục Đình xuống ngựa, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Chủ tiệm cúi đầu thưa: “Bẩm Đại đô hộ, hai hôm trước có mấy gã người Hồ giả làm thương nhân đến bàn chuyện làm ăn, không ngờ chúng lại phóng hỏa cửa tiệm, còn đả thương người khác.”

Tê Trì vén nửa rèm lên, không ngờ ngày đó gặp nạn lại có chuyện như thế.

Chủ tiệm không hề nói một chữ về chuyện nàng bị bắt.

Phục Đình nhìn cửa tiệm rồi đi tới cạnh xe, một tay nắm lấy khung cửa sổ, thấp giọng hỏi: “Hôm đó nàng bị bắt ở đâu?”

Nàng ngẫm nghĩ: “Ở gần đây.”

Chàng xoay người đi chỗ khác, nói với chủ tiệm: “Các ngươi bị theo dõi rồi.”

Tê Trì cũng đoán được, hèn gì trong thành không có chuyện gì mà ả Đột Quyết kia lại chạy thẳng đến chỗ nàng.

Nhưng nàng không thể không giúp đất Bắc, xem ra kiếp này không tránh được rồi.

La Tiểu Nghĩa đã vào phòng bên kiểm tra một vòng, lúc đi ra bảo: “May mà cứu hỏa kịp thời, chỉ bị cháy gian này thôi.”

Phục Đình nhìn hắn.

La Tiểu Nghĩa hiểu ý, chuyển lời cho chủ tiệm: “Hiệu buôn của các ngươi có công với đất Bắc, phủ đô hộ sẽ không để các ngươi chịu thiệt thòi, sau này có bất cứ chuyện gì thì hãy báo quan, lần này tổn thất bao nhiêu thì cứ nói.”

Tê Trì giơ tay lên che miệng, ho một tiếng.

Phục Đình nhìn nàng: “Sao vậy?”

Nàng xoa cổ, đáp: “Bị sặc khói.”

Chủ tiệm nhận được nhắc nhở, vội thưa: “Cũng không tổn thất nhiều lắm, chỉ là tiểu nhị trong tiệm bị thương nhẹ, nhưng cũng không đáng ngại, chỉ cần sau này có thể buôn bán yên ổn thì không cần báo lên đâu ạ.”

Phục Đình nói với La Tiểu Nghĩa: “Nhớ kỹ đấy.”

La Tiểu Nghĩa gật đầu: “Đã nhớ rồi.”

Thật sự chẳng có hiệu buôn nào nói chuyện dễ như nhà này cả, đương nhiên phải nhớ kỹ chứ, để sau này còn chiếu cố nhiều hơn.

Tê Trì lại nhìn cửa tiệm, khi chắc chắn đã không còn đại sự nào nữa thì mới yên tâm.

Chợt nghe thấy tiếng vó ngựa ở trên đường vọng đến.

Vài con khoái mã xông đến rồi vội vã ghìm cương.

Nàng tưởng là xe ngựa của mình chặn đường bọn họ, nhưng ngoái đầu lại nhìn thì thấy mấy người kia đồng loạt xuống ngựa, đi về phía này.

“Đại đô hộ, không ngờ lại gặp nhau ở đây.” Người lên tiếng là một ông già râu tóc bạc phơ, mắt sâu mũi cao, mặc trang phục người Hồ có thêu hoa văn, trên thắt lưng đính nút ngọc làm trang sức, đi tới hành lễ với Phục Đình.

Đi theo ông ta là một cô nương mắt to mũi cao cũng giống vậy, thoạt trông chỉ mới mười mấy tuổi.

Mới thoát được kiếp nạn từ trong tay kẻ có dung mạo tương tự bọn họ, Tê Trì không khỏi nhìn kỹ thêm.

Cùng là người Hồ.

Nàng nhớ chỉ có người Hồ mới đơm nút ngọc lên thắt lưng.

Phục Đình quét nhìn họ: “Vừa tới à?”

“Đúng thế.” Ông già trả lời, sau đó quay sang chào hỏi La Tiểu Nghĩa.

La Tiểu Nghĩa cũng quen thuộc tán gẫu với họ vài ba câu, cười bảo: “Gần đây ta với tam ca bận quá, quên mất tháng Ba đã đến, năm nay tới lượt bộ tộ Bộc Cố các ông tới phủ Hãn Hải nghị sự hả?”

Ông già cười theo hai tiếng: “Đúng vậy, năm nay đến lượt chúng tôi.”

La Tiểu Nghĩa nhìn cô gái ở sau lưng ông ta, đùa: “Ấy, Tiểu Tân Vân đã lớn thế rồi cơ à.”

Cô nương xấu hổ cười, nhìn Phục Đình rồi lập tức quay đầu đi, nhìn về phía xe ngựa.

Tê Trì thấy cô bé nhìn mình chăm chú, không biết là đang nhìn điều gì, thế là nhoẻn miệng cười với người ta.

Cô nương kia sững sờ, cũng mỉm cười rồi xoay mặt đi.

Phục Đình phóng người lên ngựa: “Lát nói chuyện sau, ta đưa người về phủ đã.”

Ông già đáp lời.

Tiếp đó là cô nương kia nhỏ nhẹ lên tiếng: “Tiễn đưa Đại đô hộ.”

Phục Đình không trả lời, đánh ngựa lên đường.



Lý Nghiên vội vã đến hậu viện, trông thấy dượng vừa ra khỏi hậu viện nhưng cũng chẳng màng chào hỏi, chạy vội vào nhà chính.

Vừa vào cửa, thấy cô cậu ngồi trên ghế thì thở phào: “Cô có bị thương ở đâu không ạ?”

Tê Trì chỉ vừa trở lại không lâu, rửa mặt chải đầu thay xiêm y, lúc này đang ngồi trên ghế, uống trà nóng trong tay.

Tân Lộ đứng bên nói: “Thế tử lo lắng lắm ạ, sau khi nô tỳ báo quan, thế tử còn dẫn các nô tỳ đi tìm mấy vòng ở cổng thành, đến khi quan viên nói Đại đô hộ đã có sắp xếp, sẽ không có việc gì, bảo chúng nô tỳ yên tâm thì mới chịu về phủ.”

Tê Trì thấy quầng mắt Lý Nghiên thâm đen, đoán chắc hai ngày nay không được ngủ ngon, vậy là trấn an: “Yên tâm đi, cô không sao cả, đất Bắc không yên ổn được như Trung Nguyên, chúng ta rồi cũng phải quen thôi.”

Đương nhiên Lý Nghiên hiểu được điều này, nhưng cô là người thân duy nhất của cậu, sao có thể không lo lắng chứ.

“Cũng may là còn có dượng.” Cậu nghĩ thôi mà vẫn sợ.

Tê Trì nhớ lại quãng đường đầy nguy hiểm đó, đúng là may có Phục Đình, sau đó lại nhớ đến tình hình lúc vừa về thành.

Nàng đặt cốc trà xuống, nhìn Tân Lộ: “Hôm đó em có bị thương không?”

Lúc ấy Tân Lộ bị kéo xuống xe nên có ngã bị thương, có điều dưỡng hai ngày đã lành nhiều rồi, bèn lắc đầu nói: “Không bảo vệ tốt gia chủ đã đáng tội chết, đâu đáng để gia chủ nhớ tới.”

“Đừng có nói càn.” Tê Trì mắng: “Bọn chúng đã có chuẩn bị mới tới, cũng không thể tránh được.”

Tân Lộ biết nàng không xem thường người dưới, trong lòng càng thêm hổ thẹn, quay đầu lại nhìn Thu Sương, bốn mắt chạm nhau, cả hai vẫn còn sợ hãi trong lòng, nếu gia chủ gặp chuyện thì thật là trời sập mất.

Tê Trì gọi Thu Sương lại gần, dặn dò kỹ lưỡng vài câu.

Khi nàng từ Quang Châu đến có đem theo người tới, dặn dò Thu Sương sắp xếp ổn thỏa và đồng thời cũng dùng những người đó, thuận tiện lấy danh nghĩa của cửa hàng để thu hút một ít hộ viện.

Từ sau khi thành thân, nàng mãi bận lo liệu chuyện ở phủ Quang vương nên không tự ra ngoài kinh doanh nữa, mà lùi về sau điều khiển.

Giờ lại đích thân sắp xếp chuyện sinh kế ở đất Bắc, thế mà mới mở đầu đã gặp phải Đột Quyết phiền toái khó giải quyết.

***

Đêm hôm ấy Phục Đình không về.

Sáng ngủ dậy Tê Trì mới phát hiện ra.

Hôm qua sau khi đưa nàng về phủ, chàng rời đi đến nay vẫn chưa về.

Có lẽ vì để nàng nghỉ ngơi đủ nên đến giờ này rồi mà Tân Lộ Thu Sương vẫn chưa vào gọi nàng dậy.

Nàng trở mình nằm trên gối, ngón tay quấn quanh lọn tóc, sau khi sắp xếp xong các đầu mối, nàng lại suy nghĩ về những việc kinh doanh trước đây, xem có điều gì chưa thu xếp được không.

Chợt nhác thấy đôi chân người đàn ông, nhìn sang thì thấy Phục Đình đã về, vừa đi tới trước giường.

“Đi gặp lão giả hôm qua hả?” Nàng hỏi.

“Ừ.” Chàng nhìn nàng, xoay người lấy quân phục trên giá thay vào.

“Chỉ mỗi ông ta?”

Phục Đình nhìn nàng: “Đó là thủ lĩnh của bộ tộc Bộc Cố.”

Nàng cảm thấy buồn cười, có lúc trọng điểm nói chuyện của nam và nữ thật không đồng nhất, nàng hỏi có phải chỉ gặp mỗi một người hay không, còn chàng lại nói ông già kia rất quan trọng.

Nàng có nghe về tộc Bộc Cố rồi, nghe nói là một trong chín họ người Hồ ở đất Bắc, thiện cưỡi ngựa bắn cung, từng là một nhánh của Đột Quyết nhưng về sau đã quy hàng Thiên gia, trở thành một bộ tộc dưới quyền cai quản của phủ đô hộ An Bắc.

Chẳng trách hôm qua nhìn ông già kia có vẻ có địa vị, hóa ra là thủ lĩnh.

Phục Đình thay quân phục, vừa đeo thắt lưng vừa nói: “Theo ta ra ngoài.”

Tê Trì biết là phải gặp bọn họ một lần, chân trần giẫm xuống đất, đi tới ngồi xuống trước bàn trang điểm, giơ tay kéo ngăn kéo ra, quay đầu nhìn chàng: “Chọn một cây trâm giúp thiếp nhé?”

Phục Đình nhìn cơ thể nàng dưới lớp trung y mỏng manh, hai cánh tay mềm mại duỗi ra, để lộ nửa gáy xoay về phía chàng, có nét biếng nhác khi vừa thức giấc.

Chàng không nhìn ngăn kéo mà chỉ nhìn nàng: “Nào cũng được.”

Nghe thấy tiếng động nàng quay đầu lại, nhưng lại không nhìn thấy ánh mắt chàng, chàng đã ra ngoài trước rồi.

Tân Lộ và Thu Sương đã chờ sẵn ngoài cửa, vừa thấy Đại đô hộ đi ra thì lập tức đi vào, phục vụ gia chủ rửa mặt chải đầu điểm trang.

Phục Đình không đi xa mà đứng đợi ngay dưới hiên, cầm túi rượu trong tay.

Uống hai hớp thì thấy Tê Trì tới, chàng lập tức vặn nắp, mắt nhìn lên tóc nàng, mái tóc đen của nàng đã được búi lên, song không hề cài trâm.

Chàng nghĩ bụng, chẳng lẽ là vì mình không chọn cho nàng sao.

Tê Trì tới gần chàng, đột nhiên nghe thấy một tràng cười vang lên, nhìn ra sau vườn nơi phát ra tiếng cười, La Tiểu Nghĩa cùng ông già và cô nương đã gặp hôm qua đang đứng với nhau, trong tay cầm cung.

“Bọn họ làm gì vậy?” Nàng hỏi.

“Bắn tuyết.” Phục Đình chỉ lên ngọn cây, “Phải bắn rụng đụn tuyết trên cành, một kiểu trò chơi của tộc Bộc Cố.”

Nàng nhìn chàng: “Đây là lần đầu thấy chàng mở phủ đón khách đấy.”

Phục Đình nói: “Tộc Bộc Cố khác, bọn họ rời Đột Quyết quy thuận nước ta, cũng có nhiều chiến công với phủ đô hộ, nên có địa vị rất cao trong số người Hồ ở tám phủ mười bốn châu.”

Ý nói là chàng rất coi trọng.

Đang nói chuyện thì cô nương kia đã cầm cung đi tới, một tay ấn lên ngực làm lễ Hồ tộc với Phục Đình: “Đại đô hộ cũng tham gia chứ?”

“Không được.” Phục Đình từ chối thẳng.

Cô nương kia cũng không nói thêm, xách cung đứng thẳng, đúng lúc La Tiểu Nghĩa dẫn ông già kia tới.

Phục Đình lùi ra: “Đây là phu nhân của ta.”

Ông già lập tức làm lễ: “Bộc Cố Kinh kính chào phu nhân.” Nói rồi lại kéo cô nương ở bên cạnh tới, “Đây là cháu gái ta, Bộc Cố Tân Vân.”

Cô nương cũng làm lễ, sau đó ngước mắt nhìn Tê Trì.

La Tiểu Nghĩa sợ Tê Trì không biết thì cười nói: “Tẩu tẩu, tháng Ba mỗi năm các tộc người Hồ sẽ cử thủ lĩnh tới phủ Hãn Hải nghị sự, năm nay là đến tộc Bộc Cố, vị này chính là thủ lĩnh.”

Tê Trì gật đầu, hèn gì hôm qua nghe hắn nói gì mà tháng Ba đã đến.

Đang nói chuyện thì Lý Nghiên tới, La Tiểu Nghĩa thấy thế thì cười ngoắt cậu lại: “Thế tử tới đúng lúc lắm, đang tính dạy cậu tập võ đây, tới chơi cùng đi.”

Lý Nghiên ngơ ngác bị hắn kéo vào vườn.

Bọn họ vào ván mới, La Tiểu Nghĩa dạy Lý Nghiên bí quyết chơi trò này trước.

Vì để tránh bị thương nên lúc chơi sẽ dùng mũi tên gỗ, cũng bởi thế mà khá khó bắn.

Bộc Cố Kinh không chơi mà mời Phục Đình dời bước nói chuyện.

Tê Trì chậm rãi đi vào sân, đứng dưới bóng cây nhìn.

Tháng Ba ở Trung Nguyên đang là chính giữa mùa xuân, tháng Tư hương thơm ngạt ngào, vậy nhưng ở đất Bắc chỉ có thể thấy được bóng dáng ngày xuân.

Trong sân vườn rộng rãi trồng cây cối ở đất Bắc, rất kiên cố vững chãi, nhưng chỉ mới vừa nhú mầm xuân, tuyết đọng ở đầu cành trở thành thú vui cuối cùng trong mắt họ.

Phục Đình và Bộc Cố Kinh vừa đi vừa nói chuyện, Bộc Cố Tân Vân tìm chỗ ngồi, trông thì như đang nghỉ ngơi nhưng lại nhìn ra xa về phía bọn họ, cũng không kéo cung nữa.

Phụ nữ như có trực giác trời sinh, lần đầu tiên khi nhìn thấy cô nương này, Tê Trì đã có cảm giác nàng ta có gì đó không bình thường với Phục Đình.

Khác với cô gái chơi đàn Đỗ Tâm Nô ngày trước, cảm giác này không phải là muốn dựa thế trèo cao.

Nàng thoáng im lặng, chuyển tầm mắt nhìn Lý Nghiên.

Cuối cùng Lý Nghiên cũng kéo cung bắn được tên, mũi tên bắn vào ngọn cây bên cạnh nàng, đụn tuyết đầu cành rung lên rồi rơi xuống người nàng.

Hơi lạnh đập vào mặt cắt đứt mạch suy nghĩ, nàng cười cười giơ tay phủi đi.

Lý Nghiên thấy nàng cười thì cũng vui lây, nói với La Tiểu Nghĩa: “Chú Tiểu Nghĩa lại dạy cháu bắn tên đi.”

La Tiểu Nghĩa ngạc nhiên: “Sao tự dưng hăng hái thế?”

Lý Nghiên nói: “Cô bị giật mình nhưng có vẻ rất vui, cháu muốn cô vui nữa.”

La Tiểu Nghĩa chậc một tiếng, không ngờ tiểu tử này lại còn thân thiết hơn cả khuê nữ: “Được, cậu nhặt tên gỗ về đây, ta sẽ tìm cho cậu một chiếc cung tốt.”

Hắn nói rồi phóng lên hành lang, thấy tam ca nhà mình đã nói chuyện về, đang đứng cạnh cột trụ nhìn vào vườn.

La Tiểu Nghĩa nhìn theo mắt chàng, thấy gương mặt vui vẻ của tẩu tẩu thì sán tới trêu: “Tam ca nhìn gì đó, bảo huynh chơi thì lại không chơi?”

Phục Đình chợt đưa tay ra: “Đưa cung cho ta.”

Tê Trì nhặt tên gỗ giúp Lý Nghiên, bỗng lại có tuyết rơi xuống đỉnh đầu.

Nàng vừa dùng tay che vừa tránh đi, ngẩng đầu nhìn lên, cành cây vẫn đang rung bần bật, rồi ngay sau đó lại rung tiếp, vụn tuyết rơi xuống mặt nàng, vừa nhột vừa lạnh.

Nàng bật cười, cứ tưởng là Lý Nghiên làm, nhưng rồi lại thấy cậu nhóc đang đứng bên mình, cũng đang phủi tuyết trên người.

“Ấy cô, đã lâu lắm rồi không có tuyết rơi, giờ giống trời đổ tuyết quá.” Cậu cười theo.

Tê Trì chưa kịp lên tiếng thì cành cây trên đầu lại rung mạnh, bông tuyết phất phơ rơi xuống, nàng bước ra mấy bước, giơ tay che mắt nhìn lại, là một cơn mưa tuyết rơi lất phất.

Nàng cảm thấy khó tin, nụ cười trên mặt vẫn chưa tan, thấy có mấy mũi tên gỗ cắm trên cành, nàng níu cổ áo quay đầu lại, ngoại trừ Bộc Cố Tân Vân đang nhìn quanh ở đây ra thì chỉ có La Tiểu Nghĩa đứng dưới hiên.

Cứ tưởng là hắn cố ý, nàng lập tức thôi cười.

La Tiểu Nghĩa nhìn tẩu tẩu ở bên kia cười thì cũng cười theo, ngoái đầu lại, nhìn tam ca từ sau thân cây trở về, ném cung cho hắn.

“Đã bao nhiêu năm rồi tam ca không chơi mấy trò này, hôm nay có dịp hăng hái thật đấy.”

Phục Đình nhìn lại, mỉm cười mà không nói gì.