Tê Trì giơ tay sờ soạng, vừa mở mắt đã lập tức nheo lại bởi ánh sáng chói chang bên ngoài, đến khi thích ứng, nhìn thấy tấm màn trên đỉnh đầu thì mới phát hiện là mình đã nằm trên giường.
Nàng suy nghĩ, nhưng không nhớ là mình lên giường từ lúc nào.
Bên cạnh chẳng có ai, nàng tưởng Phục Đình đã đi rồi, nhẹ nhàng lật người lại thì bỗng sững sờ, bởi trông thấy người đàn ông đang ngồi.
Phục Đình ngồi trên ghế, hai chân thu về, tay chống lên, xoay mặt về phía nàng.
Chàng đã thay sang bộ trang phục Hồ tộc màu đen tuyền, thẳng thớm chỉnh chu, tóc được buộc gọn, râu trên cằm đã được cạo sạch.
Bốn mắt nhìn nhau, trong một thoáng chẳng ai lên tiếng.
Tê Trì ôm chăn ngồi dậy, cầm lấy xiêm áo vắt ở mép giường mặc vào.
Phục Đình nhìn cơ thể trắng muốt nửa kín nửa hở của nàng, đôi tay luồn vào ống tay áo, kéo áo phủ qua vai, cổ áo khép lại che đi khuôn ngực đầy đặn…
… Thì nhớ lại chuyện tối qua.
Lúc ấy khi nàng ôm mình, chàng không phản ứng là bởi không muốn giữa vợ chồng chỉ còn lại mỗi chuyện đó.
Vậy mà tối qua, dường như cũng chỉ còn lại mỗi chuyện đó.
Chàng ôm lấy nàng từ phía sau, xâm nhập liên hồi.
Lưng nàng trĩu xuống, thấp giọng mà kêu.
Dần dà, cánh tay bất giác ôm ngược lấy cổ chàng.
Chàng nhìn đôi mắt mơ màng của nàng, rốt cuộc cũng nhìn thấu khẩu thị tâm phi giấu trong lời “không muốn” của nàng thì mới bỏ qua cho nàng, ôm nàng lên giường.
Chàng ngồi đây chờ nàng tỉnh đã sắp hai canh giờ rồi.
“Nàng định đi đâu?”
Tê Trì buộc thắt lưng, động tác khựng lại, ngước mắt nhìn chàng, chàng bất thình lình mở miệng.
Phục Đình vẫn ngồi yên: “Nàng không phải muốn về Quang Châu.”
Tê Trì run lên, xốc chăn, xuôi chân ngồi bên mép giường, hai tay đặt lên đầu gối: “Sao chàng biết?”
“Nàng không có lý do để về.” Chàng nói.
Lý Nghiên chỉ nói là nàng muốn đi, chứ không phải là về Quang Châu.
Nếu Quang Châu còn có chỗ dựa cho nàng, nàng cần gì phải vượt ngàn dặm xa xôi tới đất Bắc.
Chính bởi biết rõ điều đấy nên chàng mới trở về nhanh như vậy.
Tê Trì không ngờ lại bị chàng nhận ra, khẽ gật đầu: “Đúng thế, thiếp không phải về Quang Châu, chỉ là thiếp muốn rời khỏi phủ Hãn Hải mà thôi.”
Hiện tại vẫn chưa là lúc để về Quang Châu.
Chỉ là nàng không còn cách nào khiến chàng tin mình được nữa, không giải thích được, càng ép buộc thì càng khiến quan hệ trở nên căng thẳng, chi bằng rời đi, ít nhất quan hệ vợ chồng vẫn còn đó, nàng vẫn là phu nhân Đại đô hộ.
Có nhẽ như thế thì sau này có thể có được thời cơ, hoặc là không bao giờ xoay chuyển được.
Nàng chỉ biết nhìn về phía trước, và cũng chỉ có thể làm thế.
Chàng biết, nếu không chàng đã chẳng nói ra câu nói đó.
Đến tận bây giờ nàng vẫn không xem phủ Hãn Hải là nhà, nói đi là đi luôn.
“Ta hỏi nàng định đi đâu.”
Tê Trì nhìn chàng, “Thực tình thì thiếp đi đâu cũng được.” Tay nàng vô thức nắm lấy váy trên đầu gối, cười nhạt: “Chàng biết mà, bạc triệu dắt trên người, thiếp tới đâu cũng có thể đặt chân.”
Chỉ là, có thể không hoàn thành được giao phó của anh trai nữa rồi.
Phục Đình gật đầu, bụng giễu cợt: không sai, nàng giàu như vậy thì đi đâu mà chẳng được. Chàng đúng là hỏi nhiều.
Tay chàng nhấn một cái vào thanh vịn, ngồi mãi nãy giờ, cuối cùng cũng đứng dậy.
Tê Trì lập tức nhìn chàng, biết chàng muốn đi.
Phục Đình đi tới cửa thì dừng bước, đối diện với cửa phòng khép chặt chứ không ngoái đầu nhìn nàng.
“Nên ta đã nói,” Giọng chàng trầm lặng, “Nếu nàng thật sự muốn đi, ta sẽ không ngăn nàng lần thứ hai.”
Chàng đã đồng ý thì cũng không thể trói tay chân nàng được.
Nếu nàng khăng khăng muốn đi, chàng có níu kéo cũng vô nghĩa.
Bên má chàng như dao gọt tạc thành không một biểu cảm, kéo cửa đi ra ngoài.
Tê Trì im lặng nhìn bóng chàng rời đi, nhớ lại chàng đã nói: Rồi sẽ có ngày, ta sẽ khiến phủ Hãn Hải trở thành mái nhà thực sự của nàng.
Lúc ấy nàng đâu còn nghĩ được gì, cứ thế đáp luôn một câu “thiếp đợi”.
“Gia chủ, gia chủ?”
Hai tiếng gọi liên tiếp đã làm Tê Trì hoàn hồn, lúc này mới thấy Tân Lộ đã tới.
Trong phòng khá bừa bộn, nàng chỉ đành coi như người khác không nhìn thấy gì.
Tân Lộ cầm áo khoác tới hầu nàng mặc vào, nói: “Người dưới đang chờ gia phủ ra lệnh, giờ Đại đô hộ đã về, gia chủ vẫn muốn đi ạ?”
Tê Trì đứng lên, nhớ tới tối qua đã chuẩn bị xong xe ngựa hành lý, tai đỏ bừng, hỏi: “Bọn họ vẫn chờ à?”
Tân Lộ cột vạt áo lại cho nàng, đáp: “Tối qua nô tỳ đã bảo bọn họ dắt xe ngựa về rồi ạ, chỉ vì Thôi thế tử đột nhiên tới, nhận ra manh mối, nô tỳ nhớ gia chủ có dặn là không được để người ngoài chê cười, nên đã cho bọn họ tạm về phủ chờ dặn dò lại.”
Tê Trì gật đầu: “Ừ.”
Nếu bị Thôi Minh Độ nhìn thấy, khéo gì y cũng cho rằng nàng sống không tốt rồi lại gây thêm rắc rối.
Nàng và Phục Đình có thế nào thì cũng là chuyện giữa vợ chồng họ, không liên quan tới người ngoài.
…
Phục Đình rời khỏi hậu viện, trông thấy Thôi Minh Độ áo gấm đai ngọc đứng trước hành lang.
Không đợi chàng đến gần, Thôi Minh Độ đã đi tới, tao nhã cười nói: “Hôm qua đến doanh trại còn chưa thỏa chí thì Phục Đại đô hộ đã biến mất, nên nay đành tới đây đợi Phục Đại đô hộ cùng vào doanh trại lần nữa.”
Phục Đình nói: “Làm phiền rồi.”
Con người chàng vốn tích chữ như vàng, rất khách sáo với giới quan lại, nên cũng khá khách khí với Thôi Minh Độ.
Một người hầu nâng hai tay đưa đao và roi ngựa của chàng đến.
Thôi Minh Độ thấy chàng đeo đao bản rộng ra sau lưng, lại cầm lấy roi ngựa rồi nhìn mình, mặt mũi cương nghị lạnh lùng, không có vẻ khác lạ.
Giống hệt lần đầu gặp nhau ở Cao Lan Châu, y cảm thấy con người Phục Đình không dễ tiếp cận, có lẽ vì chàng là quân nhân chăng.
Y không biết vị Đại đô hộ này đối xử với người vợ đã cưới có như thế hay không.
Vừa nghĩ tới đây, bỗng thấy Tê Trì đi ra từ sau lưng chàng.
Phục Đình cảm giác có người ở sau lưng, ngoái đầu nhìn.
Tê Trì vừa trang điểm xong, búi tóc trang trọng, mặc váy lụa mỏng đứng ngay sau lưng chàng.
Bỗng nhớ đến câu chàng vừa nói khi ở trong phòng, cánh môi nàng mím lại một đường.
Ba người ở đây là trùng hợp, nhưng lại như gặp nhau chốn hẹp.
Thôi Minh Độ nhìn hai người, cười nói: “Hôm qua thấy Phục Đại đô hộ vội vã rời khỏi doanh trại, tại hạ còn tưởng trong phủ đô hộ có chuyện gì, nên có đặc biệt ghé phủ trước khi đến chỗ dừng chân, thấy ngoài phủ có tùy tùng với xe ngựa, chẳng hay có phải trong phủ có người muốn đi xa.”
Phục Đình cười khẩy nhìn y, không phải không nghe ra ý tứ dò hỏi của y.
Còn chưa lên tiếng thì Tê Trì đã nói: “Cũng chẳng phải muốn đi xa, chỉ là ta rảnh rỗi lại muốn vào chùa ở, biết phu quân đang tiếp đãi thế tử nên không có báo, vậy mà phu quân không yên tâm để ta rời đi một mình, nhận được tin tức đã chạy vội về ngay.”
Nàng vừa nói vừa tới gần Phục Đình, giơ tay ra ôm lấy tay chàng, cười bảo: “Trước khi đi phu quân nên nói với thế tử một tiếng mới phải, tránh làm người ta hiểu lầm.”
Phục Đình nhìn xuống tay nàng, lại nhìn nụ cười trên mặt nàng.
Trong lòng hiểu ý nàng, chàng đúng là không nhìn lầm, thái độ của nàng với Thôi Minh Độ vẫn bình thường, không hề có ý nghĩ khác.
Chàng đổi tay cầm roi, tay kia vươn ra sau eo nàng, nhấn xuống: “Sau này phu nhân muốn ra ngoài, tốt nhất vẫn nên nói một tiếng.”
Giọng chàng rất bình thường, chỉ là nghe có vẻ nặng nề hơn chút, eo Tê Trì bị bàn tay ấy nhấn một cái, rõ ràng không dùng nhiều lực nhưng vẫn bị kéo sát lại chàng.
Ngay trước mặt người ngoài, nàng không biết mặt mình có ửng đỏ không, cũng không nhìn Thôi Minh Độ, dịu dàng gật đầu: “Ừm, thiếp nhớ rồi.”
Thôi Minh Độ nhìn cảnh trước mặt ——
Phục Đình dáng vóc cao lớn, một tay cầm roi, Tê Trì khép vào người chàng, chàng cúi đầu, cằm sắp chạm phải trâm ngọc nàng cài trên tóc.
Thôi Minh Độ không thấy được bàn tay sau lưng nàng, nhưng cũng biết đấy là tư thế đàn ông ôm nhẹ phụ nữ.
Y giữ lễ nghiêng người đi, dời mắt sang chỗ khác, bật cười rồi khách sáo nói: “Thì ra là thế.”
Nhìn đi, đó là dáng vẻ vợ chồng ân ái.
Một lúc sau, Phục Đình mới buông Tê Trì ra, đi tới, khách khí nhấc tay lên trước mặt y rồi đi ra ngoài.
…
Thấy Phục Đình và Thôi Minh Độ đã đi, Tê Trì mới nhấc chân đi tiếp, nhưng chưa đi được mấy bước thì thấy Lý Nghiên đâm sầm đi tới.
“Cô ơi,” Thấy là nàng, Lý Nghiên lùi ra hai bước, cúi đầu nói: “Cháu đang định tới xin lỗi cô ạ, hôm qua, là cháu đã báo tin cho dượng.”
Tê Trì nhìn cậu, không nói không rằng.
Thực ra thì nàng cũng đoán được, nên mới đang định đi tìm cậu.
Lý Nghiên ngẩng đầu nhìn nàng, nói: “Cháu biết cô cũng không muốn đi, chỉ vì chuyện kia nên mới không giải thích với dượng được, nhưng cháu đã hỏi dượng rồi, dượng giống anh hùng nhất ngôn cửu đỉnh lắm ạ, nói không so đo thì tuyệt đối sẽ không, cô có thể yên tâm.”
Tê Trì thở dài, không tiện giải thích với cậu: “Cô biết cháu kỹ tính thận trọng, nhưng chuyện này, cháu không hiểu được đâu.”
Lý Nghiên nghe nàng nói thế thì cũng chẳng biết phải an ủi thế nào, lí nhí: “Từ nhỏ tới giờ, chỉ có lần này cháu không vâng lời cô, cũng không muốn cô hối hận. Nếu cô vẫn cương quyết muốn đi, thì dù đi đâu cháu cũng nhất định đi theo cô.”
Sao Tê Trì lại muốn để cậu đi được, ở lại trong phủ đô hộ dĩ nhiên sẽ tốt hơn so với lênh đênh bên ngoài.
Chẳng qua hôm qua cảm thấy, cháu trai là trách nhiệm của nàng, nếu nàng đi thì theo lý sẽ dẫn Lý Nghiên đi cùng.
Nàng nói: “Cô không trách cháu, đến tìm cháu cũng là thăm cháu thôi, cháu yên tâm.”
Vừa dứt lời thì Thu Sương đã tới.
“Gia chủ.”
Tê Trì nhìn hướng nàng ta tới, hỏi: “Em vừa ra ngoài à?”
Thu Sương đi từ cửa phủ đến, nàng ta đáp vâng rồi đến gần, ghé vào tai nàng xì xào mấy câu.
Tê Trì từ từ nhíu mày.
Thu Sương nói: “Là chủ tiệm Giải Cửu đó tìm nô tỳ báo.”
Nàng suy nghĩ, thấp giọng dặn: “Lần này, sợ là không muốn đi cũng phải đi.”
***
Trong quân doanh, một toán binh đang bắn tên.
Lúc La Tiểu Nghĩa dẫn Thôi Minh Độ đến đây, hắn cứ đưa mắt nhìn tam ca đứng bên kia.
Phục Đình đứng bên đó, trông như đang nhìn trong sân nhưng lại không nói gì.
Có vẻ vẫn rất bình thường.
Hắn không dám hỏi nhiều, nhưng đến giờ vẫn chưa nghe thấy động tĩnh nào khác, đoán chắc tẩu tẩu không đi nữa, cũng không biết tam ca đang nghĩ gì.
Bỗng Thôi Minh Độ nói: “Xin La tướng quân chọn cho ta một cây cung.”
La Tiểu Nghĩa nghe vậy, cầm lấy một cây cung từ trong tay binh lính, đưa cho y: “Thôi thế tử muốn thử tay nghề à?”
Thôi Minh Độ cầm trong tay, mỉm cười, đi về phía Phục Đình.
“Phục Đại đô hộ.” Y mở miệng: “Không biết có thể bắn một trận với tại hạ được không?”
Phục Đình nhìn y: “Thôi thế tử muốn chơi hay là muốn thi?”
Thôi Minh Độ sững người, sau đó cười bảo: “Sao Phục Đại đô hộ lại nói vậy?”
Đàn ông nhìn đàn ông luôn rất rõ ràng.
Trong lòng Phục Đình hiểu rõ, từ ngày đầu tiên Thôi Minh Độ đến là đã hiểu.
Chàng nhịn tới hôm nay là cũng nhịn rất lâu rồi.
Hiện tại đang không vui, đấy là đối phương tự chuốc lấy, không thể trách chàng được.
Chàng thắt chặt dây đai trên tay áo, nói: “Nếu Thôi thế tử muốn thi thơ ca với ta thì ta cam bái hạ phong, nhưng nếu ngươi muốn đua ngựa bắn cung với ta thì chỉ khiến ta cảm thấy, ngươi rất muốn thắng ta cho bằng được.”
Mấy câu cuối nhấn mạnh.
Nụ cười trên mặt Thôi Minh Độ cứng đờ, y vô thức nghĩ tới khung cảnh ở phủ đô hộ trước đó.
Phục Đình duỗi tay cầm lấy cung, lại xòe tay kia ra: “Tên.”
Một người lính hấp tấp chạy tới, đưa túi mũi tên cho chàng rồi lui ra.
Chàng rút liên tục ba tên, gài lên dây cung.
Mưa tên rời cung lao vụt đi.
Sau mũi tên thứ nhất là nhanh chóng đến mũi thứ hai rồi mũi thứ ba, động tác liền mạch nhanh như chớp.
Ba phát trúng hồng tâm.
Mũi tên cuối cùng được bắn ra, lực mạnh xuyên cả hồng tâm, bia gỗ bị thủng một lỗ mà mắt thường có thể thấy được.
Chàng ra tay rất mạnh.
Thôi Minh Độ thấy thế thì chấn động, vì ai cũng có thể thấy rõ, ba mũi tên đó không phải là chơi mà là làm thật.
Một lúc sau y mới cười nói: “Phục Đại đô hộ không hổ là mãnh tướng có khả năng chống Đột Quyết.”
Phục Đình thu tay về, mắt nhìn thẳng: “Đúng thế, ta chỉ là một quân nhân, nói chuyện không lòng vòng, nên lời này ta chỉ nói một lần.”
Thôi Minh Độ bất giác hỏi: “Nói cái gì?”
Chàng nhìn sang: “Ta không quan tâm ngày trước Lý Tê Trì như thế nào, nàng đã gả cho ta thì mãi mãi là người phụ nữ của ta, đừng hòng ai dám động đến.”
Thôi Minh Độ không nói gì, ý cười trên mặt tắt ngấm.
Phục Đình ném cung, xoay người đi ra ngoài, vừa đi được mấy bước đã ngoái đầu lại nói: “Mạt Hạt đường xá xa xôi, chi bằng Thôi thế tử lên đường sớm đi.”