Dưới Mái Ngói Đơn Sơ

Chương 57



Con người Phục Đình vốn có sao nói vậy, đúng là hiện tại chàng cần giữ sức.

Dùng tốc độ nhanh nhất chạy thẳng một mạch từ đất Bắc đến đây, mọi người chỉ tranh thủ nghỉ ngơi lúc thay phiên dò đường, không ngày nào chàng ngủ quá hai canh giờ, thời gian còn lại toàn ở trên đường, gần như ăn uống hay thậm chí là rửa mặt cũng ở trên lưng ngựa.

Vừa vào thành là lập tức tìm kiếm Tê Trì không nghỉ lấy khắc nào, đến tận bây giờ chàng vẫn chưa được chợp mắt.

Tay vân vê, dường như đầu ngón tay vẫn còn vương cảm giác trơn mềm trên người nàng, không khỏi tự giễu: vừa nãy mà không thu tay về, khéo chàng không dừng nổi mất.

Tê Trì ở trong lòng chàng ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng đã thở đều nhưng tim hẵng còn đập nhanh, thấy bàn tay kia của chàng thì đỏ mặt, thì thầm: “Người thiếp bẩn lắm.”

Phục Đình suýt đã định nói là rất trơn, nhưng biết nàng mặt mỏng, khóe miệng cong lên, bảo: “Không đâu.”

Tê Trì im lặng, bàn tay bất giác khép vạt áo lại.

Sức tay của nam giới quá mạnh, chỗ ở ngực đến giờ vẫn còn rát, nàng đoán chắc là đã đỏ lên rồi.

Phục Đình cúi đầu nhìn nàng, thấy nàng im lặng thì hồ nghi không biết có phải do câu nói thẳng thừng đó không, bèn hỏi: “Nghĩ gì vậy?”

Tê Trì không muốn trả lời, đổi chủ đề: “Chỉ nghĩ là không biết trùng hợp thế nào mà lại để chàng thấy con chim ưng đó.”

Chàng cười: “Chứng tỏ lúc này ngay tới ông trời cũng đứng về phía đất Bắc.”

Trong tiếng cười như đan xen sự khoe khoang hăm hở.

Tê Trì vô thức nhìn lên gương mặt mũi cao mắt sâu của chàng, chợt nhớ đến câu nói chàng từng nói: Ông đây không tin không qua nổi ải này.

Nàng bất giác bật cười.

Phục Đình lấy túi rượu ở trong ngực ra, vặn nắp nhấp hai ngụm để tỉnh táo rồi cất lại vào trong áo, nắm cổ tay nàng kéo ra sau cây khô.

Ngựa đang ăn cỏ ở ngoài kia.

Chàng choàng tay qua lưng nàng, ôm nàng ngồi lên ngựa, sau đó giẫm bàn đạp trèo lên, ngồi sau lưng vòng nàng vào lòng, kéo cương tiến tới.

Vó ngựa giẫm lên đám cỏ tranh cao tới thắt lưng người, càng lúc càng đi xa.

Tê Trì cảm thấy chàng như cố ý, bàn tay ôm nàng nắm dây cương, năm ngón tay mạnh mẽ điều khiển hướng ngựa đi, thành thạo điêu luyện.

Đi qua một cánh rừng tán lá phủ đầu, ngựa đi xuống dốc, trước mặt là từng cụm từng cụm các căn lều nằm giữa những ngọn đồi nhấp nhô nửa xanh, giống như một bộ tộc đang sinh sống nơi đây.

Phục Đình xuống ngựa rồi ôm nàng xuống.

Chân Tê Trì giẫm lên đất, nhìn về nơi đó: “Đây là đâu vậy?”

Chàng nắm tay nàng nói: “Chính là bộ tộc Hồ mà ta nói ban nãy.”

“Tới đây làm gì?”

“Nàng vừa bảo người mình bẩn.” Chàng đáp.

Lúc này Tê Trì mới hiểu, cánh tay vừa mới động thì người đã bị chàng kéo đi về phía trước.

Một bà cụ luống tuổi đang ngồi may vá trước căn lều đầu tiên, thấy có người dẫn ngựa tới thì đứng dậy.

Phục Đình buông Tê Trì ra, nói: “Đợi ta một lát.”

Nàng đáp, nhìn chàng sải bước đi tới, dừng lại trước mặt bà lão kia, nói vài câu tiếng Hồ rồi lấy vài đồng bạc lẻ ở bên hông đưa cho bà ấy, sau đó ngoái đầu chỉ vào nàng.

Nếu không phải chuyện lớn thì chỉ cần cho tiền là người Hồ sẽ rất dễ tính, bà lão lập tức cười đáp hai câu, vẫy tay với Tê Trì.

Nàng đi đến, Phục Đình hất đầu chỉ vào bà lão: “Đi với bà ấy đi.”

“Còn chàng?” Nàng hỏi.

Chàng kéo quân phục, nhìn nàng: “Ta cũng muốn tắm rửa chút.”

Tê Trì gật đầu, đi theo bà lão vào lều.

Căn lều không lớn, đồ dùng ăn ngủ đều được đặt trong một gian, nhìn có vẻ khá chật.

Trong góc có một thùng gỗ lớn đã cũ.

Bà lão lanh lẹ xách mấy thùng nước đến, đổ vào thùng lớn rồi cho thêm mấy cục đá vào, chẳng mấy chốc đã chuẩn bị xong, cuối cùng cười với Tê Trì, nói một câu tiếng Hồ rồi đi ra.

Một lát sau lại đi vào, đặt bộ quần áo trong tay vào cạnh thùng gỗ, vung tay chỉ trên dưới nàng một lượt.

Tê Trì hiểu là ý bộ đồ này cho nàng mặc, bèn đáp cám ơn.

Bà lão đi ra, cũng chẳng hay có nghe hiểu không.

Tê Trì kéo kín rèm, lúc cởi đồ đi vào thùng nước, khi dẫm lên những cục đá ấm kia thì mới nhớ ra vì sao động tác của bà lão lại nhanh như vậy.

Ngày xưa lúc vào Nam ra Bắc, nàng có từng nghe nói về phương pháp này của Hồ tộc, những cục đá này luôn được nung lửa nên rất nóng, chỉ cần đun nước không cần sôi rồi thêm đá vào là đủ, nên không phí bao nhiêu thời gian.

Như thế cũng tốt, Phục Đình dẫn nàng trốn đông trốn tây, chút thời gian tắm rửa này cũng chỉ là tranh thủ mà thôi.



Tuy rất mệt nhưng Tê Trì không dám tắm quá lâu, cầm sữa tắm thoa toàn thân một lượt, lại tháo tóc ra gội sạch một lần.

Tắm rửa sạch sẽ xong, đứng dậy mặc quần áo thì nàng mới phát hiện, đúng là trước ngực mình đỏ một mảng.

Nàng cắn môi, hễ nhớ đến là hai tai lại bốc khói, nàng vội cắt đứt mạch suy nghĩ, kéo xiêm áo che đậy.

Lúc cầm lấy nhuyễn giáp thì mới nhớ là từ lúc đó đến giờ nàng vẫn luôn mặc nó.

Khi ấy mặc là để sưởi ấm.

Nàng đặt sang một bên, nghĩ vẫn nên trả lại cho Phục Đình thì hơn. Cuối cùng thay y phục của Hồ tộc.

Giao lĩnh bẩn tới nỗi nhìn không ra hình thù, nàng cuộn lại, cầm theo nhuyễn giáp đi ra ngoài, trùng hợp gặp Phục Đình đi tới.

Quân phục khoác hờ trên người, chàng đi từ bên kia tới, tóc và mặt ướt sũng, rõ là cũng vừa tắm xong.

“Xong rồi hả?” Chàng dừng lại trước cửa lều vải.

Tê Trì gật đầu, nhìn giọt nước trên tóc chàng nhỏ xuống mặt, lăn xuống rãnh ngực loáng thoáng lộ ra, nàng vội né mắt nhìn đi nơi khác, đưa nhuyễn giáp cho chàng: “Quên trả chàng cái này.”

Phục Đình nhìn qua: “Mặc đi.”

Nàng lắc đầu: “Thiếp cũng đâu cần.”

Chàng cầm lấy, tay ấn một cái lên vai nàng, đẩy nàng vào trong lều.

Rèm cửa vừa che, chàng lập tức động tay lột Hồ phục bên ngoài của nàng.

Nàng run bắn mình, chỉ thấy chàng ngẩng đầu lên, nhìn nàng nói: “Lần đầu mặc Hồ phục à?”

Nàng gật đầu: “Mặc sai rồi hả?”

Khóe miệng chàng động đậy: “Quá lỏng.”

Thực chất bộ đồ cũng có hơi rộng so với người nàng, nàng lại buộc không chặt, thế nên mới bị chàng cởi ra một cách dễ dàng.

Giờ Tê Trì mới hiểu ý chàng, im lặng nhìn chàng, lại thấy chàng khoác nhuyễn giáp trong tay lên cho mình.

Rồi chàng mặc Hồ phục vào cho nàng, thắt thật chặt, siết đai lưng.

“Bảo nàng mặc thì cứ mặc đi.” Nói xong, chàng vén rèm đi ra trước.

Tê Trì khép vạt áo rồi sờ lên mặt, một lúc sau mới ra theo.

Bà lão kia vẫn ở bên ngoài bắc nồi nấu đồ, thấy nàng bước ra thì vẫy tay, có vẻ như là muốn tiếp đãi nàng.

Tê Trì bước tới, ngồi xuống phiến đá cạnh đó, thấy bóng hình mình thì mới sực nhớ tóc vẫn đang xõa.

Nàng nhìn bà lão, gần như phụ nữ Hồ tộc đều cắt tóc ngắn, rất khác với Trung Nguyên, chỉ nhìn qua cũng thấy sự khác biệt rõ ràng.

Nàng mỉm cười với bà ấy, tay chỉ vào tóc mình rồi lại chỉ vào tóc bà, ý là muốn bà lão búi kiểu tóc giống thế cho mình.

Nếu thay quần áo rồi lại đổi kiểu tóc của người Hồ thì đúng là có lợi cho ngụy trang.

Bà lão cười gật đầu, đặt công việc trong tay xuống, nhanh chóng lau tay rồi bắt đầu động tay vào tóc nàng, còn vừa sờ tóc nàng vừa nói đôi câu, hình như là khen tóc nàng đẹp.

Tê Trì không hiểu nên chỉ biết mỉm cười, ngồi yên để bà ấy bận rộn, mắt nhìn bốn phía, bỗng phát hiện bên ngoài lều có thêm một con ngựa, trên lưng ngựa còn có cây cung.

Ngựa của Phục Đình cũng ở đây, đang quanh quẩn bên ngoài một căn lều, nàng lại nhìn vào trong lều, thấy rõ có mấy người đang đứng bên trong, ngồi chính giữa là một ông cụ đã đứng tuổi.

Có một người đứng đối diện cụ.

Nhìn bóng lưng thì chính là Phục Đình vận quân phục chỉnh chu.

Cách mấy trượng nhìn sang, Tê Trì thấy ông cụ kia ngó Phục Đình chằm chặp, vẻ mặt hằm hè bất thiện, miệng mở ra khép vào nói gì đó.

Một khắc sau, nàng lại thấy Phục Đình kéo dây buộc trên tay áo ra rồi xắn tay áo lên, để lộ cánh tay rắn chắc, tay bên kia sờ vào trong ủng dưới chân, rút ra một con dao găm, rạch một đường lên cánh tay.

Tê Trì thất kinh, người giật bắn lên, tóc bị kéo một cái thì cau mày, lúc này mới nhớ là bà lão vẫn đang nắm tóc nàng.

Có lẽ bà lão cũng đã nhìn ra, bèn đi vòng tới trước người nàng, chỉ vào lều vải rồi xua tay, vỗ vai nàng trấn an.

Tê Trì cứ dán mắt nhìn chằm chằm nơi đó, cảm thấy hình như người trong lều cũng rất hoảng hốt, ai ai cũng trố mắt nhìn nhau.

Nhưng sắc mặt ông già kia đã dễ nhìn hơn nhiều.

Nàng giữ tay bà lão lại, định đứng dậy đi tới xem có chuyện gì thì đã thấy người trong lều đi ra, thế là lại ngồi xuống.

Phục Đình ở cuối hàng, ông già kia sóng đôi cùng ra cửa với chàng, lúc đi ra còn đưa chàng một mảnh vải.

Chàng nhận lấy, quấn lên cánh tay băng vết thương lại, ngẩng đầu nhìn về phía nàng, sau đó tiến tới.

Tê Trì nhìn chàng đi đến trước mặt, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Lúc này bà lão cũng đã búi tóc cho nàng xong, bèn đi qua bên quấy đồ trong nồi.

Phục Đình ngồi xuống cạnh nàng, nói: “Ta đã bắn chim ưng của họ.”

Mỗi bộ tộc có quy định riêng của mình, bộ tộc này xem ưng là đồ đằng, bắn chim ưng của họ tức đã phạm đến thần linh của họ, chàng không thể trốn tránh được.

Bắn thương cánh ưng, chàng ngay lập tức rạch tay trả lại.

Tê Trì nhíu mày, nhìn chăm chú lên cánh tay chàng, đưa tay sờ vào tay áo.

Phục Đình thấy thế, khóe môi xụ xuống: “Lại muốn dùng tiền giải quyết?”

Mắt nàng giật giật, bởi vì bị chàng nói trúng rồi.

“Chỉ cần chi tiền để bọn họ mua thuốc chữa cho con ưng đó là được mà.” Nàng không kiềm được bảo: “Cần gì phải như thế.”

Nếu không phải sờ trúng tay áo Hồ phục vừa thay thì nàng suýt đã quên, hiện tại trên người nàng chẳng có một đồng nào.

Không phải nàng coi thường phép tắc của Hồ tộc, chỉ là chuyện bất đắc dĩ mà thôi, huống hồ bây giờ vẫn đang chạy trốn, sao chàng có thể bị thương thêm được.

Phục Đình nhìn nàng, đúng là buồn cười, đúng là hiếm thấy có ngày Lý Tê Trì lại không có tiền để tiêu.

“Không cần, bọn họ không truy cứu nữa.”

Người Hồ không phải là người tranh cãi vô lý, thấy chàng đã tự phạt như vậy thì không nói gì thêm.

Chàng dừng lại, đoạn bảo: “Ta muốn nhờ họ giúp đỡ.”

Tê Trì nhớ lại vẻ mặt của mấy người kia lúc đi ra, hình như đúng là không sao thật, lúc này mới yên tâm, hỏi: “Giúp gì?”

Chàng nói: “Hỗ trợ thăm dò thông tin ở thành Cổ Diệp.”

Nàng đã minh bạch, lại nhìn xuống tay chàng.

Tự nhủ chẳng lẽ không đau sao, nói rạch là rạch.

Bà lão bên cạnh múc một chén canh ở trong nồi, đem đến cho Tê Trì.

Nàng nhận lấy cám ơn, đang định uống thì lại ngửi thấy mùi tanh nồng trong canh, cảm thấy khó chịu nên không muốn uống nữa, chỉ cầm trong tay.

Bà lão lại múc một chén cho Phục Đình, cười nói gì đó.

Chàng nhìn Tê Trì rồi trả lời lại.

Tê Trì nhìn chàng: “Bà ấy nói gì với chàng vậy?”

Phục Đình cầm chén, nhìn vào mặt nàng, chàng đã để ý tới kiểu tóc người Hồ của nàng. Chắc là vì để đơn giản nên bà lão đã bện cho nàng hai bím tóc, quấn ra sau ghim lại với nhau là xong, nhưng như thế càng làm nổi bật gương mặt Trung Nguyên trắng tựa tuyết của nàng, giờ ngồi trước mắt đây lại là nét phong tình đặc biệt.

Chàng cắn răng, đoạn nói thật: “Bà ấy hỏi ta, nàng có phải là người đàn bà của ta hay không.”

Tê Trì chớp mắt, mặt thoắt đỏ trước câu nói thẳng thừng ấy. Nàng nhìn bà lão đứng bên kia, nghĩ, thường ở Trung Nguyên thì sẽ gọi là phu nhân hoặc thê thất, nhưng đây là chốn đồng hoang dương dã, đa số đều gọi là bà xã hoặc đàn bà.

Ánh mắt nàng chuyển đến trên người chàng: “Vậy chàng đáp thế nào?”

Chàng nhìn thẳng vào nàng, trong mắt là hai chấm đen láy: “Nàng nói gì? Chẳng lẽ nàng không phải là người đàn bà của ta ư?”

Nàng bị hỏi thế thì nghiêng mặt đi, cứ như thể hỏi điều không nên hỏi, tay cầm chén canh, một lúc sau mới đáp nhỏ: “Ừm, phải.”

Phục Đình nhìn nàng, như đang nghiền ngẫm câu thừa nhận của nàng.

Đối với nàng mà nói thì có lẽ rất sỗ sàng, nhưng chàng lại đã quá quen, vừa trực tiếp lại rõ ràng.

Gả cho người như chàng thì đương nhiên đã là người đàn bà của chàng rồi.

Chàng ngẩng cổ lên, uống hết chén canh.