Dưới Mái Ngói Đơn Sơ

Chương 82



Trong ngoài hành quán trang nghiêm không tiếng động, chúng người hầu quỳ dưới đất, một nội thị trẻ tuổi từ trong cung dẫn theo hai ba tùy tùng đến, đứng trước cửa phòng tuyên đọc thánh chỉ ——

Con trai của An Bắc Đại đô hộ bị ám sát, cần đề phòng nghiêm ngặt, lệnh quan phủ Lạc Dương điều tra kỹ thích khách.

Ấu tử bị kinh động, huyện chủ Thanh Lưu không nên lên kinh, thay vào đó cứ tịnh dưỡng chăm con, ban thưởng ngàn vàng trấn an.

Ngoài ra, thế tử Quang vương Lý Nghiên cũng không cần đi theo, nay quay về Quang Châu đợi lệnh.

Ở trong cửa, Tê Trì ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt lạnh thấu sương.

Đoán được kiểu gì ông ta cũng vờ vĩnh ân cần, nhưng chẳng ngờ được câu cuối, thế mà lại muốn Lý Nghiên quay về Quang Châu.

“Đợi lệnh gì?”

Nội thị nhỏ giọng ỏn ẻn: “Không biết, đây là thánh chỉ thánh nhân đặc lệnh truyền cho huyện chủ Thanh Lưu, mời huyện chủ tiếp chỉ.”

Phục Đình nhìn sang bên, nước mắt Tê Trì đã khô, nét mặt lạnh lùng không cảm xúc.

Thực ra chàng cũng không ngờ thánh nhân lại đổi kế hoạch giữa chừng, bỗng cho Lý Nghiên quay về thái ấp.

Chàng vươn tay, lặng lẽ nắm lấy cổ tay Tê Trì.

Tê Trì như được cái nắm ấy kéo về, chậm rãi lên tiếng: “Tiếp chỉ.”

Truyền thánh lệnh xong, người tới ra về.

Những người khác cũng lui xuống, trong phòng chỉ còn lại hai người, Phục Đình hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”

Sợ nàng vẫn không thoải mái.

Tê Trì đứng trước mặt chàng, lạnh lùng bật cười: “Đang nghĩ thánh nhân đúng là rộng lượng, còn ban thưởng ngàn vàng trấn an cơ đấy. Đã đi tới nước này rồi lại đột ngột đổi ý, muốn A Nghiên về Quang Châu, muốn thiếp tịnh dưỡng, ý tứ này, chính là muốn triệu mình chàng vào kinh.”

Giọng nhẹ bẫng, nhưng Phục Đình vẫn nhận ra ý trào phúng trong đó, thấp giọng bảo: “Nhất định thánh nhân có nguyên nhân của mình.”

Đúng vậy, Tê Trì cười nhạt, nguyên nhân chính là muốn tách bọn họ ra, để Phục Đình một mình vào kinh, để Lý Nghiên quay về thái ấp một mình.

Phục Đình là trụ cột của đất Bắc, là thống soái của sáu quân, thánh nhân tuyệt đối sẽ không động đến chàng, mà cũng không động nổi, trái lại còn muốn lôi kéo chàng, nên mới tiếp tục triệu chàng vào kinh, nhưng còn Lý Nghiên?

Sau khi quay về Quang Châu, thứ chờ đợi cậu bé là gì?

Nàng chậm rãi nhìn sang Phục Đình: “Vậy chúng ta cũng chỉ có thể toại nguyện cho ông ta thôi sao?”

Phục Đình nhướn mày: “Sao lại nói thế?”

Tê Trì cụp mắt rồi lại nhìn lên, cười bảo: “Chỉ là cảm khái thôi mà.” Nàng đi ra ngoài, “Thiếp đi báo cho A Nghiên đây.”

Phục Đình kéo nàng lại: “Nàng nghỉ đi, cứ để ta.”

Tê Trì dừng bước, bị chàng đẩy vào trong, nhìn chàng đi ra ngoài.

Phục Đình ra khỏi cửa, đi chưa bao xa thì dừng chân, hỏi cận vệ phía sau: “Có biết nàng đã đi đâu không?”

Cận vệ đáp: “Phu nhân đến một quán trà trong thành Lạc Dương.”

“Của hiệu buôn hình cá?”

“Vâng.”

Phục Đình nghĩ bụng, nếu chỉ đến hiệu buôn một chuyến thì đã không tới mức như vậy.

Nhìn dáng vẻ của nàng thì trông như đã biết được gì đó.

Thánh nhân tự dưng đổi ý vào lúc này, có lẽ vì thế cục trong triều có thay đổi.

Nhưng thánh tâm quá rõ ràng, chính là phải thâu tóm bằng được Quang Châu.

Bởi vì chỉ là ‘đợi lệnh’, chứ không phải là ‘đợi phong tước’.

***

Trời nhá nhem, Lý Nghiên đang bận rộn ở trong phòng, hai tùy tùng ở hành quán tới giúp cậu thu dọn.

Cậu đứng trước cửa, nhìn Phục Đình mặc quân phục: “Dượng nói thật ạ?”

Phục Đình gật đầu.

Lý Nghiên cứng họng, không biết phải nói gì.

Thật sự không lường nổi thánh nhân lại bỗng đưa ra thánh chỉ như vậy.

Phục Đình nói: “Yên tâm, dượng sẽ đích thân hộ tống cháu về.”

“Cám ơn dượng ạ.” Lý Nghiên cúi đầu, một hồi sau mới nói: “Cháu đi gặp cô đã.”

Phục Đình gật đầu, gọi cận vệ tới chuẩn bị đội ngũ.

Lý Nghiên im lặng đứng một lúc thật lâu rồi mới đến trước phòng Tê Trì, khi tới ngoài cửa phòng thì trời đã tối đen.

Tân Lộ và Thu Sương đứng hai bên cửa, trông thấy cậu thì không khỏi giơ tay áo lau mắt, thực sự bịn rịn không nỡ nhưng vẫn gượng cười.

“Thế tử tới thật đúng lúc, gia chủ đang chờ đấy ạ.”

Lý Nghiên bước vào, trong phòng sáng rực ánh nến, bàn ghế đã bày xong, trên bàn là đồ ăn thức uống.

Một bụng lời muốn nói tắc trong cổ, cậu đi tới mấy bước, cất tiếng gọi: “Cô ơi.”

Tê Trì đã ngồi sau bàn, ôm Chiếm Nhi vào lòng, gật đầu với cậu: “Ngồi xuống đi, đây là tiệc tiễn cháu lên đường.”

Lý Nghiên không nói gì thêm, chậm rãi đi tới, ngồi sau bàn ở dưới nàng.

Thức ăn trên bàn chẳng xa lạ, thịt dê chưng, canh hầm xương, toàn là mấy món cậu từng ăn ở đất Bắc, hầu hết là thức ăn của người Hồ, kém xa đồ ăn tinh xảo của Trung Nguyên, thậm chí có thể nói là dân dã.

Tê Trì nói: “Dặn riêng đầu bếp ở đây làm đấy, có điều làm vội quá, không biết mùi vị có giống khi ở đất Bắc không, sau này về Quang Châu, e là cũng không nếm lại được.”

Lý Nghiên ngẩng đầu nhìn nàng, lại nhìn Chiếm Nhi trong lòng nàng.

Chiếm Nhi chỉ đang thấy vui vẻ, giơ tay vung vẩy về phía Lý Nghiên, miệng bi bô ê a. Tê Trì bắt lấy bàn tay bé tí không yên phận của cu cậu, nói: “Ăn đi.”

Lý Nghiên cầm đũa lên, nghĩ đến việc sắp phải chia tay nhau mà phiền lòng, cụp mắt nhìn mấy đĩa thức ăn trước mặt, không động đũa nổi: “Cô yên tâm, ở đất Bắc lâu thế rồi, kiểu gì cũng phải quay về. Sau khi về cháu sẽ chống đỡ phủ Quang vương thật tốt, nhất định sẽ không khiến cô thất vọng. Chỉ là không hiểu vì sao thánh nhân không muốn gặp cháu nữa, mà lại bảo cháu về Quang Châu, không lẽ thánh ý có sắp xếp khác?”

Tê Trì mỉm cười, mắt nhìn thẳng cậu: “Mấy chuyện cháu nói đều là chuyện nhỏ nhặt. Cháu chỉ cần nhớ, thánh nhân sẽ không bao giờ trả lại phủ Quang vương cho cháu, mãi mãi sẽ không.”

Lý Nghiên kinh ngạc ngẩng đầu lên.

“Nên cháu phải dự liệu tình huống xấu nhất, còn về những chuyện khác, đợi cháu về phủ Quang vương rồi tính sau.”



Khi Phục Đình quay trở lại phòng thì Lý Nghiên đã đi.

Trong phòng yên ắng, Tê Trì ngồi sau bàn, mắt nhìn lên giường, lòng lại chẳng yên.

Chàng nhìn sang, trên giường là Chiếm Nhi đang say giấc ngủ ngon.

Chàng đi tới, vén vạt áo ngồi xuống trước mặt nàng.

Tê Trì hoàn hồn, đưa đũa cho chàng, đẩy cốc rượu trước mặt tới gần chàng.

Phục Đình nhìn lướt qua, nói: “Giờ mà còn bảo ta uống rượu?”

Đây cũng chẳng phải chuyện đáng ăn mừng.

Nàng nghĩ cũng phải, đoạn bật cười: “Không uống thì thôi.”

Phục Đình chiều theo nàng, vẫn cầm cốc rượu lên nhấp một hớp, rượu Trung Nguyên quá ấm quá nhạt, chàng uống không quen.

Tê Trì thấy giọt rượu dính bên môi chàng thì đưa tay lau giúp chàng.

Phục Đình bắt lấy tay nàng, nhìn thẳng vào nàng: “Lo cho Lý Nghiên hả?”

Nàng nghĩ, đoạn đáp: “Không lo.”

Chàng hỏi: “Vậy tại sao lại ngẩn người như thế?”

“Thiếp đang đợi chàng.” Nàng chớp mắt, “Có chuyện muốn nói với chàng.”

“Nói đi.” Phục Đình buông tay nàng ra, đợi nàng nói tiếp.

Tê Trì muốn lên tiếng, cánh môi hé ra rồi lại khép lại, nhìn gương mặt chàng gần kề, ánh mắt chuyển từ chóp mũi chàng xuống, rơi lên đôi môi mỏng của chàng. Bỗng nàng ghé tới, hôn một cái.

Hai mắt Phục Đình tối sầm, duỗi tay ôm lấy nàng, cúi đầu dán vào tai nàng: “Đây là chuyện nàng muốn nói?”

Tê Trì ngẩng đầu lên, lồng ngực phập phồng, thấp giọng gọi chàng: “Tam lang…”

Mới mở miệng, Phục Đình đã không đợi nàng nói tiếp, tay chạm vào eo nàng kéo nàng lại gần.

Bàn bị đẩy ra, Phục Đình liếc con trai đang nằm trên giường, buông nàng ra rồi đứng dậy đi tới, ôm con ra ngoài.

Tê Trì đứng lên theo, tim đập quá nhanh, suy nghĩ trống rỗng.

Phục Đình nhanh chóng quay về, khép cửa lại đi đến, lập tức ôm nàng.

Tiếng cởi áo sột soạt vang lên, Tê Trì bị đặt trên bàn cao, ngay đến nàng cũng không hiểu nổi vì sao lại bỗng vội vã đến thế, tay kéo vạt áo chàng ra, chân quặp lấy hông chàng.

Một khắc sau, tâm trạng trở nên căng thẳng, hình ảnh xung quanh bất chợt dừng lại, chỉ còn lại mỗi gương mặt người đàn ông này.

Cảm xúc dâng trào mạnh mẽ ập tới, gần như khiến nàng ngã ngửa.

Phục Đình đứng trước người, ôm chặt lấy nàng, hơi thở ngày một nặng nề.

Hai tay nàng vô thức tìm kiếm chỗ chống, nhưng cuối cùng không biết chống vào đâu, đành đỡ lấy vai chàng.

Đỡ không được thì lại ôm chặt cổ chàng.

Ánh đèn hắt bóng người, bọn họ chuyển từ trên bàn qua nơi khác.

Cuối cùng quay về bên giường.



Cho tới khi ngọn nến tối đi, Tê Trì đưa cánh tay trắng ngần ra khỏi màn thì bị kéo về.

Nàng vịn vai Phục Đình, vuốt vết sẹo sau lưng chàng, tựa vào tai chàng, hổn hển nói nhỏ: “Thiếp muốn đi cùng A Nghiên về Quang Châu.”

Phục Đình ôm nàng, ngoái đầu nhìn nàng: “Đây mới là chuyện nàng muốn nói?”

Nàng gật đầu: “Ừm.”

Phục Đình không lên tiếng, chẳng trách nàng bảo không lo, thì ra là đã có quyết định này.

Tê Trì không nói thêm, im lặng vùi vào hõm vai chàng, chờ đợi phản ứng của chàng.

Bên tai có thể nghe được nhịp đập con tim chàng.

Phục Đình nhanh chóng suy nghĩ, cân nhắc một phen: “Cũng được, thánh chỉ chỉ bảo nàng tịnh dưỡng, mà tịnh dưỡng ở Quang Châu cũng không khác gì.”

Cánh môi Tê Trì động đậy, cuối cùng mím lại.

***

Sáng sớm hôm sau, trong ngoài hành quán lu bù cả lên.

Lúc Tê Trì tỉnh, Phục Đình đã ra ngoài sắp xếp.

Nàng ngồi dậy, toàn thân mỏi nhừ, đưa mắt nhìn bốn phía, dấu vết phóng túng tối qua vẫn còn đó.

Tay vuốt ve giường nhỏ rồi mặc xiêm áo vào đứng dậy, chân trần đi tới cạnh bàn, lấy bút mực ra, ngồi xuống, im lặng đối mặt với tờ giấy.

Thánh nhân đã tuyệt tình với phủ Quang vương, nhưng vẫn chưa đoạn tuyệt hẳn với phủ đô hộ An Bắc.

Nàng rất rõ điểm ấy.

Giống như nàng đã nói với Lý Nghiên vậy, nếu đã quyết tâm về Quang Châu thì phải dự liệu tình huống xấu nhất.



Nửa canh giờ sau, Tê Trì đi ra ngoài, xe ngựa đã chuẩn bị xong.

Nàng lấy con dấu ở trong tay áo ra, đưa cho Thu Sương đứng đằng sau: “Đóng dấu rồi phái người thúc ngựa đưa tới phủ Quang vương, dựa vào nó có thể điều người tới đón chúng ta.”

Đấy là ấn tín riêng của Quang vương anh trai nàng.

Thu Sương vội nhận lấy rời đi.

Tê Trì đi tới trước đội ngũ.

Phục Đình đang đeo đao, thấy nàng đến thì nhìn lướt qua nàng, thấp giọng hỏi: “Đã thu dọn đồ xong chưa?”

Nàng gật đầu, nhìn vào mặt chàng.

Đáp, Tân Lộ và Thu Sương ắt cũng thu dọn xong.

Phục Đình bị nàng nhìn không chớp mắt, chàng lại đưa mắt nhìn đội ngũ: “Tối qua ta tưởng nàng muốn nói chuyện khác.”

“Chuyện gì?”

“Chuyện khiến nàng không thoải mái.”

Tê Trì nhìn đi nơi khác: “Không có chuyện gì đâu.” Phục Đình nhìn nàng: “Thật chứ?”

“Thật.”

Chàng đỡ nàng lên xe: “Lên xe thôi.”

Thực ra chàng đã biết hôm đó Thôi Minh Độ cũng đến quán trà, nhưng chàng không tới mức nghi ngờ Tê Trì, chỉ là đoán được chuyện hai người đã nói.

Lý Nghiên ở gần đó vừa nhảy lên ngựa, thấy Tê Trì thì đi tới cất tiếng: “Cô ơi…”

Trước lúc lên đường cậu mới biết chuyện cô cũng muốn quay về Quang Châu cùng.

“Đi thôi.” Tê Trì ngắt lời cậu, đi tới cạnh xe ngựa.

Tân Lộ đi đến thắt áo choàng cho nàng, nàng đặc biệt dặn ôm Chiếm Nhi vào trong xe nàng.

Ở đằng xa, có quan viên trong thành Lạc Dương nghe được tin nên tức tốc chạy tới đưa tiễn, chừng cả thảy mười người đứng bên đường, vừa thấy xe lăn bánh thì chắp tay thi lễ.

Nhưng không cần nhìn cũng biết là đến tiễn Phục Đình.

Giờ đây có ai không dám coi trọng Phủ đô hộ An Bắc.

Còn về thế tử phủ Quang vương, có lẽ chẳng ai để ý.



Xe ngựa lên đường, tiến về Quang Châu.

Lần này đi rất xa, Phục Đình muốn hộ tống Lý Nghiên, nhưng không thể kéo dài quá lâu nên phải đi đường tắt.

Tránh những thành trấn lớn phải đi ngang trên đường, chỉ đi đường nhỏ qua thôn, tuy khó đi nhưng một là tránh được tai mắt, hai là đỡ các quan viên khác chiêu đãi, nếu không thì sẽ còn rề rà hơn cho xem.

Trên đường đi, Tê Trì gần như không nghỉ tay, cứ ôm Chiếm Nhi mãi.

Gần đây Chiếm Nhi đã biết bò biết ngồi nên khá bướng, hở tí là lại nhích tới nhích lui trong xe, miệng bập bẹ gì đó người khác nghe không hiểu.

Tê Trì ôm cậu, dạy cậu gọi “mẹ”.

Gió thổi rèm bay, cu cậu há miệng cũng chỉ biết ê a.

Vẫn còn sớm quá, nàng bèn thôi.

Nàng ôm Chiếm Nhi vào lòng, vén rèm lên trông ra ngoài, Phục Đình thúc ngựa hộ tống bên cạnh, Lý Nghiên đi theo sau, xa xa là đồng ruộng hoa màu, trong gió có mùi hương thân thương.

Đã có thể cảm nhận được hơi ấm phương Nam rồi.

Chập tối, đội ngũ đến một quan dịch, vẫn còn cách Quang Châu một đoạn.

Tê Trì ôm Chiếm Nhi xuống xe.

Trước quan dịch là đội hộ vệ đeo đao đứng thẳng, một nhóm mấy trăm người, vừa thấy nàng thì lập tức hành lễ, đồng thanh hô lên: “Huyện chủ.”

Sau đó quay sau Lý Nghiên, hô: “Thế tử.”

Phục Đình xuống ngựa, nhìn lướt qua, hỏi nàng: “Của Phủ Quang vương?”

Tê Trì ừ một tiếng, chính là binh sĩ trong phủ Quang vương mà trước đó nàng đã bảo Thu Sương đi lo liệu.

Phục Đình nhìn họ rồi lại nhìn nàng: “Không muốn ta đưa đi nữa à?”

“Đến đây được rồi, thánh nhân sẽ gọi chàng tới Trường An bất cứ lúc nào.” Nàng nhìn chàng, đoạn quay người đi vào quan dịch.

Phục Đình hiểu cái nhìn của nàng, nhấc chân bước theo.

Mọi người tranh thủ tháo xe cho ngựa nghỉ, tạm thời ở lại quan dịch.

Vào phòng, Tê Trì ôm Chiếm Nhi, đứng bên cửa sổ.

Phục Đình đi vào, nhìn dáng vẻ của nàng thì bỗng có cảm giác phải chia tay, đến gần nói: “Ta có mang theo đồ đây, đưa cô cháu nàng đến nơi rồi thì sẽ đi thẳng đến kinh đô, bao giờ về sẽ tới đón nàng.”

Tê Trì không lên tiếng.

Phục Đình nhìn Chiếm Nhi trong lòng nàng, phát hiện nàng đã ôm con mấy ngày liên tục, thế là tháo đao ra, đưa tay tới: “Để ta.”

Tê Trì không đưa vội, đầu áp vào trán Chiếm Nhi rồi mới trao con cho chàng.

Chiếm Nhi còn ê a hai tiếng, không muốn rời khỏi vòng tay nàng, cuối cùng bị Phục Đình ôm chặt, chỉ đành ngoan ngoãn kéo cổ áo quân phục của chàng.

Chàng nghĩ, sắp chia tay rồi, thế mà không thấy oắt con gần gũi với chàng.

Bỗng Tê Trì nói: “Để Chiếm Nhi đi theo chàng đi.”

Chàng nhìn sang: “Vì sao?”

“Đi theo chàng thiếp mới yên tâm.”

Phục Đình không nói gì, quan sát nàng từ trên xuống dưới: “Không lẽ nàng sợ phủ Quang vương không an toàn?”

Tê Trì lắc đầu, dĩ nhiên phủ Quang vương an toàn rồi, nếu không nàng cần gì quay về.

Nàng lấy một túi gấm ở trong tay áo ra đưa cho chàng: “Trên đường về chàng nhớ xem nó nhé, giờ chúng ta tạm chia tay nhau ở đây.”

Phục Đình một tay ôm Chiếm Nhi, tay còn lại nhận lấy đồ.