Ngựa chiến lao đi trên khắp nẻo đường ở phủ Hãn Hải, liên tục đưa đến tin tức mới nhất ở các nơi.
Dẫu trời đã tối nhưng vẫn có người vào phủ đô hộ.
Phục Đình vốn ngủ không sâu giấc, lập tức mở mắt.
Nhìn sang bên cạnh, Tê Trì xoay mặt về phía chàng, vẫn đang ngủ, chỉ là giấc ngủ không yên, ánh lửa của ngọn nến trước giường hắt lên mặt nàng, dù đã ngủ mà nàng vẫn nhíu mày.
Chàng giơ tay xoa nhẹ, thấy nàng giãn mặt thì mới xuống giường, khoác áo vào rồi đi ra cửa.
Mới ra khỏi hậu viện thì ở đối diện có người đến.
Cận vệ dẫn theo trinh sát mặc đồ đen vội vã đi tới, vừa thấy Phục Đình đã lập tức mở miệng: “Bẩm Đại đô hộ, đã xảy ra chuyện rồi, phủ đô hộ Thiền Vu đã xuất quân.”
Đối với họ, chuyện ở kinh thành quá xa vời, còn chuyện phủ đô hộ lân cận xuất quân mới là đại sự hàng đầu.
Phục Đình nhìn trinh sát, đối phương đã quỳ xuống, nhanh chóng bẩm báo ——
Phủ đô hộ Thiền Vu bỗng có động tĩnh, một đội quân rời khỏi địa giới, hình như là tiến thẳng đến đế đô.
Tào Ngọc Lâm dẫn theo người giám sát suýt bị phát hiện, may mà ẩn thân kịp thời nên không bị bại lộ.
“May có Tào tướng quân phản ứng nhanh nhạy.” Trinh sát thấp giọng trình báo.
“Giờ thế nào rồi?” Phục Đình hỏi.
“Tào tướng quân dẫn vài người bám theo theo dõi.”
Phục Đình nhíu mày, đã đến mức động binh thì chứng tỏ thế lực kia đã có hành động.
“Truyền lệnh trong quân, để ý biên giới, cẩn thận Đột Quyết.”
“Vâng.” Cận vệ và trinh sát lập tức thoái lui.
Phục Đình đang định trở về, nhưng vừa xoay chân thì thấy có một bóng người đứng đấy. Nàng mặc váy chẽn, yểu điệu tựa liễu dựa vào cột trụ, hướng mặt nhìn chàng, gió đêm thổi qua, gương mặt nàng như ma mị trong mảng sáng mảng tối.
Chàng bước tới: “Bị ta đánh thức à?”
Tê Trì lắc đầu: “Vốn cũng không ngủ ngon.” Không có chàng nằm bên, nàng lại càng không ngủ yên, chưa gì đã tỉnh.
Nàng nhìn hướng cận vệ và trinh sát rời đi, nhớ lại lời vừa nghe thấy: “Chàng cho rằng Đột Quyết sẽ có động tĩnh?”
Phục Đình nói: “Nếu bên này đã có động tĩnh thì cần phải đề phòng chúng nội ứng ngoại hợp.”
Tê Trì nhớ vừa rồi chàng hạ lệnh vừa nhanh lại quả quyết, trong lòng cũng hiểu được, đoán chắc chàng đã sớm nghĩ đến chuyện này: “Hoàng trưởng tử vừa mất, phủ đô hộ Thiền Vu đã lập tức có động tĩnh, cứ như tóm được thời cơ tốt.”
Phục Đình vỗ vào vai nàng, kéo nàng tới gần, ôm cả người nàng đi về. Chàng hiểu ý nàng, nàng muốn nói có lẽ thế lực đó có liên quan tới hoàng trưởng tử.
Đúng vậy thật, thánh nhân có lòng muốn truyền ngôi cho con út, thân là hoàng trưởng tử bị chèn ép nhiều năm, nếu bảo không cam lòng chút nào thì thật khó tin, bởi nếu không đã chẳng xảy ra chuyện đổ máu trên điện.
Với tâm cơ của thánh nhân, rốt cuộc trong lần tức giận chất vấn đó có bao nhiêu nghi ngờ trưởng tử hãm hại ấu tử, hay là từ nguyên nhân sâu xa hơn, thực rất khó nói.
Nhưng dù gì hoàng trưởng tử cũng đã ở chốn thâm cung lâu năm, nếu không liên kết với người khác thì khó mà cấu kết với Đột Quyết được, vì vậy thế lực ấy tất còn những người khác nữa, đó mới là kẻ thực sự qua lại với Đột Quyết để gieo họa, nếu không thì lúc này dù phủ đô hộ Thiền Vu có làm gì cũng vô nghĩa.
“Ta chỉ cảm thấy kẻ này không cao minh lắm,” Chàng nói: “Nếu không đã không khiến thánh nhân để ý.”
Chàng cũng đã nghĩ đến những chuyện này.
Tới cửa phòng, Phục Đình dừng lại, cúi đầu nói: “Ta phải ra ngoài một chuyến rồi.”
Chuyện đã đến bước này, chàng phải đi thu xếp ngay.
Chân vừa nhấc thì bỗng Tê Trì níu tay chàng lại, gần đây nàng rất hay có động tác này, thân hình chàng cao lớn, chỉ cần vịn chàng là lại có cảm giác an tâm.
Phục Đình nhìn hai tay nàng đặt lên khuỷu tay, thuận thế đè lại, đẩy nàng đi vào trong cửa: “Sao đấy?”
Tê Trì nhìn chàng: “Thực ra thiếp đã sắp đặt cho thương đội lén thu mua gang để đúc binh khí.”
Đôi mắt đen của Phục Đình bỗng động ậy, không ngờ nàng lại bỗng nói ra điều này.
“Nhưng thiếp vẫn chưa đụng đến.”
Dĩ nhiên rồi, nếu đã đụng thì khi vừa vào đất Bắc, chàng sẽ là người đầu tiên biết được.
“Nàng muốn nói gì?”
Tê Trì dịu dàng bảo: “Bởi vì thiếp biết, một khi đã động binh đao thì dù là tự vệ cũng không còn đường quay lại.”
Nàng cụp mắt, nhẹ nhàng phủi nếp nhăn trên khuỷu tay chàng, lại ngước mắt nhìn chàng: “Có điều không sao, nếu không còn đường quay lại thì thiếp vẫn sẽ theo chàng đến cùng.”
Chàng chỉ nghe thấy mỗi quyết tâm của nàng, nắm tay nàng một lúc rồi mới buông: “Đợi ta quay về.”
***
Khi đất Bắc vẫn còn đang gió êm biển lặng, thì trong quân đã châm đuốc mấy đêm liền không tắt.
Vì Phục Đình đã vào doanh trại.
Trời vừa tảng sáng, một nhóm người gấp gáp quay về doanh.
Tào Ngọc Lâm xuống ngựa, mang theo bụi đất đi vào lều lớn nằm giữa, ôm quyền với người đứng bên trong: “Tam ca, quả nhiên phủ đô hộ Thiền Vu đang kéo quân tới đế đô, dọc đường đi không để lộ thân phận binh mã, tuyên bố là dẫn đoàn chịu tang hoàng tử, bây giờ đang dừng lại ở địa phận Ung Châu.”
Tào Ngọc Lâm dừng lại một chớp mắt, gương mặt mộc không hề có biểu cảm: “Chỉ dựa vào mỗi ông ta thì không được, kẻ đầu sỏ tất nhiên vẫn là A Sử Na Kiên.”
Giọng nàng vẫn thật bình thản khi nói ra cái tên này, bỗng nhìn ra ngoài rèm cửa, khép miệng lại.
La Tiểu Nghĩa ở bên ngoài xông vào, chân còn chưa đứng vững đã nói: “Tam ca, phủ Quang vương gặp chuyện thật rồi!”
Phục Đình sầm mặt: “Nói.”
“Ung vương phái người đến phủ Quang vương điều tra bệnh tình của thế tử, luôn miệng nói là phụng lệnh của thánh nhân nhưng không có thánh chỉ, đã bị người huynh bố trí chặn lại.” Hắn nhìn Tào Ngọc Lâm, đoạn nói tiếp: “Nghe bảo trước khi đi, ông ta còn nói sẽ về kinh tố cáo với thánh nhân.”
Phục Đình trầm mặc, ngay tới việc đã mắc ôn dịch mà cũng không thể yên tâm, cứ như vội vã muốn trừ khử Lý Nghiên vậy.
Chàng quay đầu nhìn giá treo bản đồ, ánh mắt từ vị trí phủ đô hộ Thiền Vu chuyển đến Ung Châu, lại nhìn tới Trường An, trong lòng lập tức sáng tỏ.
Nhưng đúng lúc này, lại có hai con khoái mã vọt vào doanh trại.
Trinh sát truyền tin ở đế đô tới đi vào lều báo: thánh nhân bị đả kích liên tục nên đã đổ bệnh, gần đây trong triều vô cùng rối ren, mọi người bắt đầu thúc giục lập hoàng trữ.
Còn hắn ra roi thúc ngựa chạy về báo tin, với tình hình những ngày qua, có lẽ thánh nhân sẽ nhanh chóng đưa ra quyết định.
Phục Đình sầm mặt đi lại hai bước.
Mấy tin tức này được đưa tới cùng lúc, rốt cuộc cũng đã rõ là chuyện gì đang xảy ra.
Ung vương, lại là Ung vương.
Chàng nhìn Tào Ngọc Lâm: “Viết rõ nguyên nhân vào tấu chương, đưa vào cung.” Vừa nói vừa nhìn La Tiểu Nghĩa, “Phái người đến tộc Bộc Cố một chuyến.”
La Tiểu Nghĩa chưa kịp hỏi gì thì thấy chàng đã đi ra ngoài, rồi bất ngờ ra lệnh: “Điểm binh!”
Hắn thất kinh, vội vã đi theo ra khỏi lều.
***
Trong tộc Bộc Cố, Lý Nghiên vừa ra khỏi lều thì thấy một đám người từ đằng xa chạy như bay tới, nom có vẻ chạy suốt cả đêm không nghỉ, ngựa chỉ mới đổi nhưng người đã kiệt sức.
Những người khác trong tộc cũng bị thu hút đi ra.
Bộc Cố Tân Vân dìu tay Bộc Cố Kinh đi ra từ trong căn lều dựng giữa nhìn.
Lý Nghiên xách vạt áo, rảo bước đi tới bên kia.
Đến gần, người cưỡi ngựa xoay mình đi xuống, ôm quyền thi lễ với cậu: “Phụng lệnh Đại đô hộ đến truyền tin cho thế tử.”
Lý Nghiên thấy là cận vệ của dượng thì lập tức xốc tinh thần, thậm chí phòng bị: “Mời nói.”
Cận vệ bảo: “Đại đô hộ có nói trước, mời thế tử biết rõ tình cảnh hôm nay rồi sau đó tự đưa ra quyết định.”
Lý Nghiên càng cảm thấy chuyện nghiêm trọng, trịnh trọng gật đầu.
***
Phủ đô hộ.
Tê Trì ngồi trong phòng, chậm rãi nắm phong thư trong tay.
Trong thư Tân Lộ vừa gửi có nhắc đến chuyện phủ Quang vương gặp chuyện, trễ mấy ngày.
Đúng như nàng đoán, chuyện trữ vị có ảnh hưởng tới Lý Nghiên; nhưng không ngờ kẻ ra tay không phải là thánh nhân mà lại là Ung vương.
Thời điểm này mà ông ta làm vậy, không phải xác nhận Lý Nghiên có còn uy hiếp hay không mà có thể thấy ông ta gấp gáp muốn Lý Nghiên gặp chuyện, thậm chí là mất mạng, chính là vì ngôi vị hoàng đế kia.
Bởi dẫu sao sau lưng Lý Nghiên vẫn còn có Phục Đình.
Chỉ dựa vào ông ta?
Tê Trì giễu cợt, với tính tình của Ung vương, chưa kể vô tài vô đức, còn chưa làm đế vương mà đã hành sự phách lối đến vậy, hơn nữa trước đó còn có thù oán với phủ Quang vương, thậm chí cũng có hiềm khích với phủ đô hộ An Bắc, nếu lên làm đế vương thật thì hẳn sẽ khai đao với bọn họ đầu tiên. Đến lúc đó ai chịu thiệt, ai được lợi?
Cái ngữ tiểu nhân này làm phiên vương đã quá hời rồi, lại còn dám vọng tưởng làm đế vương?
Nhưng rồi nàng lại đổi suy nghĩ, trong tình trạng đã bị thánh nhân lạnh nhạt, trước đó còn buông lời bất kính, thế mà giờ lại có thể lần nữa đến gần thánh nhân, không lẽ hắn có chống lưng?
Rõ ràng bên ngoài sáng choang nhưng gió rét lại nổi lên bốn phía, trong gió truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.
Tê Trì lập tức hoàn hồn, đứng dậy xách tà váy đi ra.
Vừa ra khỏi cửa, quả nhiên trông thấy Phục Đình đã nhiều hôm không về.
Chàng mặc quân phục, trên tay buộc miếng da bảo vệ, sau lưng đeo đao, vẻ mặt nghiêm túc, vừa thấy nàng thì cơ mặt thả lỏng, bước chân đi nhanh hơn.
Tê Trì nhìn chàng tới gần, trông chàng như vậy khiến nàng nhận ra điều lạ, ngay đến giọng cũng thận trọng hơn: “Có phải vì chuyện lập trữ không?”
Phục Đình đang còn nghĩ xem phải mở miệng thế nào, nhưng xem ra nàng nhạy bén hơn chàng nghĩ nhiều, thế là gật đầu: “Ừ.”
Tê Trì căng thẳng, bộ dạng chàng như vậy có nghĩa là lại có biến hóa.
Bên ngoài hậu viện bỗng vang lên tiếng đi đều, nàng đứng ngoài hành lang nhìn sang, chẳng hề xa lạ, đó là tiếng bước chân hành quân.
Nàng nhìn Phục Đình: “Tính làm gì vậy?”
Đột nhiên ngoài viện có giọng nói xen vào: “Đại đô hộ, cấp báo!”
Phục Đình nhìn nàng: “Đợi ta.”
Tê Trì nhìn chàng xoay người đi ra khỏi viện, bỗng trong lòng cảm thấy vô cùng bất an.
…
Từ ngoài hậu viện đến cửa phủ đô hộ, cả toàn bộ tiền viện trong phủ có thêm gấp mấy lần tướng sĩ.
Phục Đình đi tới tiền viện, Tào Ngọc Lâm mặc áo đen đứng trong viện.
Nàng vừa đến, đem theo tin tức mới nhất: “Tấu chương của tam ca đã bị chặn, thánh nhân nằm liệt giường rồi, tai mắt đã bế tắc, ngay cả đội ngũ của phủ đô hộ Thiền Vu sắp tới Lạc Dương mà cũng không đoái hoài.” Nói tới đây, trên gương mặt ngăm đen của nàng là vẻ lạnh lẽo, “Có bọn chúng ra mặt ủng hộ, nay phiên vương tông thất ít ỏi, hai vị hoàng tử cũng không còn, thánh nhân như bị thuyết phục, lấy lý do huyết thống thân cận, có lẽ chuẩn bị lập Ung vương làm trữ quân thật.”
Phục Đình không biểu cảm, chỉ có ánh mắt lạnh buốt như băng, bàn tay nắm chặt chuôi đao: “Tiểu Nghĩa!”
La Tiểu Nghĩa nghe tiếng, lập tức chạy đến.
Phục Đình hạ lệnh: “Tiến hành theo kế hoạch.”
Kế hoạch đã được sắp xếp trong lúc chàng điểm binh.
Tổng cộng điểm hai toán tinh binh, một toán do La Tiểu Nghĩa dẫn đầu cùng mấy vị phó tướng phụ trợ, đến biên giới đề phòng Đột Quyết; một toán khác do chàng dẫn đầu, chuẩn bị lên đường bất cứ lúc nào.
La Tiểu Nghĩa đã mặc áo giáp, nhưng trái lo phải nghĩ, đoạn xán tới gần chàng nói: “Tam ca, xưa nay các phủ Đại đô hộ đều tránh tham dự phân tranh hoàng quyền, phủ đô hộ Thiền Vu muốn đục nước béo có chuyện này, thế cũng ta cũng phải lội xuống à?”
Phục Đình lạnh giọng nói: “Cứ làm đi.”
La Tiểu Nghĩa nghe thấy giọng chàng thì lập tức nghiêm túc ôm quyền, trước khi đi nhìn lướt qua Tào Ngọc Lâm, bỗng lại nhìn ra sau lưng Phục Đình, ánh mắt Tào Ngọc Lâm cũng nhìn sang.
Phục Đình xoay người, Tê Trì đứng sau lưng chàng.
Chàng im lặng giơ tay lên.
La Tiểu Nghĩa vội vã rời đi, Tào Ngọc Lâm cũng tránh mặt, tướng sĩ xung quanh rút ra ngoài phủ, chẳng mấy chốc mọi người trong tiền viện đã đi sạch.
Tê Trì nhìn thẳng vào chàng: “Chàng định ngăn cản thánh nhân lập Ung vương?”
Phục Đình siết chặt cán đao, mím môi gật đầu: “Ta sẽ không để ông ta ngồi lên vị trí đó.”
Tê Trì nhìn chàng nắm chặt đao, cảm thấy lời lúc trước đã thành thật, ấn đường bất giác chau lại, có lẽ đến nàng cũng không nhận ra: “Nhưng thánh nhân đã cố ý lập ông ta?”
Tuy Ung vương vô tài vô đức, nhưng đúng là có quan hệ cận huyết với thánh nhân, ngộ nhỡ thánh nhân thực sự quyết tâm muốn lập ông ta thì sao?
Nàng đảo mắt, lập tức sáng tỏ: “Không lẽ chàng…”
“Đúng vậy.” Phục Đình nhìn nàng: “Dòng họ Lý thị không phải chỉ còn lại mỗi nhà Ung vương ông ta.”
Bỗng chàng ngoái đầu nhìn.
Tê Trì nhìn theo ánh mắt chàng, Lý Nghiên đứng ở cửa bước tới, mặc y phục người Hồ, nửa đầu tóc tết đuôi sam, nếu không phải da trắng thì mới nhìn đã tưởng là thiếu niên người Hồ nào đó.
Nàng chậm rãi nhìn Phục Đình, không lên tiếng.
Lý Nghiên đi tới trước mặt nàng: “Cô, đây là quyết định của chính cháu.”
Cận vệ đã nói rõ nguyên nhân hậu quả với cậu, để cậu tự đưa ra quyết định, trong hôm đó cậu lập tức theo cận vệ đến doanh trại.
“Cô nghĩ đến mặt lợi đi cô,” Lý Nghiên sợ nàng lo nên lựa lời an ủi: “Chỉ khi… chỉ khi chúng ta có cơ hội báo thù cho phụ vương thì cũng có cơ hội lấy lại tước vị, mà còn không chỉ thế, không phải sao?”
Tê Trì biến sắc, một lúc sau mới nói: “Cháu có hiểu được nguy hiểm trong này không?”
“Có ạ,” Lý Nghiên nắm chặt tay: “Dượng đã nói rõ rồi, đây là con đường cháu tự chọn.”
Nàng mím môi, làn mi rung lên.
Phục Đình đưa tay ấn vào vai Lý Nghiên, nhìn cậu.
Lý Nghiên hiểu ý, nhìn Tê Trì, khép môi lại, đi tới cửa phủ.
Chàng quay đầu lại nói: “Nàng yên tâm, ta đã sắp xếp xong xuôi cả rồi.”
Bỗng Tê Trì sực nhớ ra điều gì đó, nhìn sang: “Chàng sắp xếp đội ngũ này sao?”
Ánh mắt Phục Đình nhìn nàng vừa nặng nề lại vừa vững chãi: “Ta đi rồi thì nàng cứ ở lại phủ, nếu có sơ xuất thì cứ nói nàng bị ta bắt giữ, không hề biết gì về chuyện này, có thể kéo dài khắc nào hay khắc đó.”
“Chàng nói gì cơ?” Tê Trì khó tin nhìn chàng.
Phục Đình mím môi, nói tiếp: “Sau đó nàng cứ dựa theo con đường đã chuẩn bị cho Lý Nghiên mà đưa Chiếm Nhi rời đi, rồi để Chiếm Nhi mang họ nàng. Nếu có bất trắc, ta cũng sẽ kịp thời sắp xếp cho Lý Nghiên đến gặp mẹ con nàng.”
Lồng ngực Tê Trì phập phồng: “Chàng như thế thì có khác gì thiếp hồi trước!”
Phục Đình cắn răng, nghiêng người đi: “Đây chỉ là ngộ biến tòng quyền, ta không định gạt mẹ con nàng ra một bên, nhưng chuyện này ta không làm không được.”
Tê Trì nhìn chàng, có cảm giác chàng sẽ rời đi bất cứ lúc nào, sau khi đi sẽ có rất nhiều nguy hiểm khó dò, như thể có thứ gì đó dội mạnh vào lòng, bỗng nàng xông tới ôm chầm lấy chàng từ phía sau: “Không, chàng không thể đi được. Trời cao chưa bao giờ công bằng với thiếp, chàng chính là công bằng duy nhất mà ông trời cho thiếp. Thiếp không muốn gì hết, chàng không thể đi được, A Nghiên cũng đừng đi…”
Phục Đình nắm tay nàng, cảm nhận được tay nàng đang run lên, ngón tay lạnh buốt. Chàng chưa thấy nàng như vậy bao giờ, ngay lúc chính nàng muốn vào hiểm cảnh cũng không như thế.
Chàng cắn răng, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm: “Việc này không chỉ vì nàng, cũng không chỉ vì Lý Nghiên, phủ đô hộ Thiền Vu ủng hộ Ung vương, ta tuyệt đối không thể để một kẻ cấu kết với Đột Quyết lên ngôi.”
Tê Trì ngẩn ra, tái mặt nhìn chàng.
Thì ra sau lưng Ung vương là Đột Quyết…
Tào Ngọc Lâm nói đúng, kế hoạch thế này tuyệt đối không phải là do Ung vương bố trí, nhất định là A Sử Na Kiên.
Bất kể bọn chúng cấu kết thế nào thì trong chuyện này Ung vương cũng chỉ là một quân cờ, Đột Quyết tất sẽ đòi báo đáp.
Báo đáp ở đâu, Phục Đình biết rõ nhất.
La Tiểu Nghĩa nói đây là tranh chấp hoàng quyền, nhưng thực tế đã không chỉ là hoàng quyền phân tranh.
“Tốt nhất thánh nhân đừng có lập Ung vương, nếu không ta chỉ có thể động binh, phò trợ Lý Nghiên.” Chàng buông tay nàng, sải bước đi tới cửa phủ.
Tê Trì đuổi theo, nhưng vừa tới cửa thì chàng đã hạ lệnh đóng cửa lại.
Đang định sải bước đi ra thì Tào Ngọc Lâm đã tiến vào, chặn nàng lại: “Tẩu tẩu thứ tội, đây là quân lệnh.”
Tầm mắt Tê Trì vượt qua đội ngũ bao vây đông nghịt, rơi lên bóng lưng chàng: “Phục Đình, chàng dám nhốt thiếp…”
Phục Đình cố không ngoái đầu, phóng mình lên ngựa: “Đóng phủ!”
Cửa phủ ầm ầm khép lại ngay trước mắt, tiếng vó ngựa bên ngoài dần rời xa.