Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 110: Thần Phục (2)



Nhận ra được Nô Dịch Phù là vì Bạch Cốt Tinh từng vô tình có được, rồi dùng lên đám tinh quái kia. Nhưng những Nô Dịch Phù đó chỉ là cấp thấp, mà nhìn Nô Dịch Phù của Đường Tăng thì chắc chắn là hàng cấp cao rồi.

Cũng may nó phản ứng nhanh, thần phục đúng lúc. Tuy là giao ra sinh tử, nhưng còn tốt hơn bị nô dịch. Bởi một khi mà bị nô dịch, nó sẽ mất đi quyền tự chủ, cho dù Đường Tăng bảo nó quỳ xuống liếm chân thì nó cũng sẽ cam tâm tình nguyện.

Nghĩ tới chuyện như thế có thể xảy ra, nó không nhịn được mà rùng mình một cái.

Tuy giờ bị kẻ khác nắm sinh tử trong tay, nhưng chí ít vẫn là chính mình. Mà giao một phần tinh hồn kia cũng không ảnh hưởng tới việc tu luyện.

Hai kết quả ấy, cho dù kẻ ngốc cũng biết nên lựa chọn như nào.

Đường Tăng đổi Nô Dịch Phù lại cho hệ thống, lấy lại tám trăm nghìn điểm kinh nghiệm.

Hệ thống có ưu điểm đó, thứ đã đổi, chỉ cần không hư hao là có thể trả hàng.

Đương nhiên chỉ trả được hiện vật, còn công pháp kỹ năng gì đó thì không được trả.

Đám người Tôn Ngộ Không đứng nhìn bên cạnh mà ngẩn ra, Bạch Cốt Tinh ban nãy còn tỏ ra cứng rắn, đã ngoan ngoãn thần phục nhanh vậy?

- Ha ha ha ha, yêu quái này lại giao tinh phách ra, quyết đoán đấy.

Tôn Ngộ Không cười to.

- Sư phụ lợi hại quá.

Trư Bát Giới cũng cười nói.

Chỉ có mình Thanh Dật là khiếp sợ. Nàng từng đọc được vài cuốn sách cổ ở chỗ sư phụ, biết được nhiều thứ, chỉ là chưa gặp ngoài đời thực.

Đường Tăng cởi trói cho Bạch Cốt Tinh, thu hồi Phược Yêu Thằng lại.

Khuyết điểm của Phược Yêu Thằng này chính là cần động tay trói chặt yêu quái, chứ không thể tự bay tới trói chặt yêu quái như Khốn Tiên Tác được.

Sau khi được thả xuống, yêu lực của Bạch Cốt Tinh phục hồi, sững sờ đứng đó. Nếu nó mà có biểu cảm thì chắc chắn lúc này đang rất không cam lòng, cắn răng trừng mắt.

Vốn định ăn thịt Đường Tăng, kết quả là đã không ăn thịt được thì chớ, lại còn góp bản thân vào, đúng là lỗ to.

- Bạch Cốt Tinh!

Đường Tăng cười ha ha, vòng quanh Bạch Cốt Tinh một vòng, khiến Bạch Cốt Tinh cảm thấy không được tự nhiên.

- Ngươi là nữ chứ nhỉ?

Đường Tăng cười ha ha, hỏi.

- Hỏi thừa!

Bạch Cốt Tinh khép mở quai hàm, hừ lạnh một tiếng. Đây không phải là hỏi thừa quá sao, giọng là giọng nữ, chỉ cần nghe là biết là nữ rồi.

Đường Tăng không tức giận, mà tò mò quan sát Bạch Cốt Tinh một cách cẩn thận từ trên xuống dưới, khiến Bạch Cốt Tinh bị nhìn mà sợ hãi, rồi hắn mới hỏi:

- Ta rất ngạc nhiên, ngươi sinh ra như nào? Ừm, ý ta là hình như ngươi không có linh hồn, chỉ có khung xương, sao có thể tồn tại được?

Bạch Cốt Tinh sửng sốt, hiển nhiên không ngờ Đường Tăng sẽ hỏi như vậy, tuy không muốn trả lời, nhưng sinh tử đều bị hắn nắm trong tay, đành buồn bực mà nói:

- Ta cũng không biết ta sinh ra như nào, nhưng ý chí và thân thể ta tương dung. Ta tồn tại đặc thù, không có linh hồn.

- Ngươi thật sự không có linh hồn?

Đường Tăng kinh ngạc.

Bạch Cốt Tinh hừ một tiếng, không muốn trả lời câu hỏi này.

- Vậy cái ý chí kia là gì?

Đường Tăng hỏi tiếp.

Bạch Cốt Tinh khép mở hàm răng vài cái, dùng hốc mắt trống không mà

nhìn chằm chằm

Đường Tăng vài giây, mới lên tiếng:

- Chính là ý chí kiên định mà người ta hay nói. Mấy sinh linh hùng mạnh khi chết đi có để lại chấp niệm. Loại chấp niệm ấy được coi là một loại ý chí.

- Mà ta coi như là chấp niệm, nhưng chấp niệm của ta có ý thức riêng. Ngươi còn vấn đề gì không?

Bạch Cốt Tinh lạnh lùng nói.