Dưỡng Thú Vi Phi

Chương 72: Vô cùng độc ác



Hoàng Thượng cũng phải sợ Mộc Vương ba phần, đừng nói đến Sở lão gia. Sở Uyển Nhược dọn ra Mộc Vương phủ, Sở lão gia cũng không thể bởi vì một nữ nhi mà đắc tội với Mộc Vương, trong mắt lão coi trọng nhất chính là lợi ích, lão còn không phân biệt được ai có thể mang đến vinh quang cho gia tộc sao?

Nhưng hiện tại, không thể nghi ngờ Sở Uyển Nhược là người có thể mang lợi ích về cho lão.

Sở lão gia đương nhiên sẽ che chở Sở Uyển Nhược.

Sở Cẩm bị phạt đã nhiều ngày, nô tỳ đưa đồ ăn đến đều là cơm thừa, bên trong còn có cám cho heo, xương cho chó, nước đưa tới cũng là bẩn, đều không phải cho người uống.

Đây là Sở Uyển Nhược đang cố tình nhục nhã nàng.

Nhục nhã nàng giống như heo chó.

Sở Cẩm đã liên tục ba ngày không ăn, không uống một ngụm nước, nàng sẽ không làm chuyện nhục nhã trước linh vị mẫu thân, không có cốt khí ăn thức ăn cho heo chó.

Sở Cẩm đau khổ chống đỡ, nàng biết A Thủy đang gặp khó khăn, cho nên chưa đến tìm nàng, nhưng nàng tin tưởng A Thủy sẽ đến giúp nàng.

Trước mắt Sở Cẩm bắt đầu biến thành màu đen, nàng thật sự chống đỡ không nổi nữa té xỉu, một con tiểu thú lông trắng chạy trốn tiến vào, đôi mắt như quả nho đen kinh ngạc nhìn Sở Cẩm ngã xuống.

Nó chạy nhanh về phía Sở Cẩm, chân dẫm lên thức ấn lập tức bị trượt thân thể lật nghiêng đầu đánh vào ngực Sở Cẩm.

Nàng ta khó chịu khẽ rên một tiếng.

Bùi Thủy vội vàng đứng lên, nhưng chân vẫn có chút dinh dính.

Nàng chà lòng bàn chân xuống mặt đất, kêu "Chi chi" với, có ý muốn đánh thức Sở Cẩm.

Giọng nói A Thủ truyền vào trong tai tiểu thú: "Mới mấy ngày không gặp, nàng ta đã bị tra tấn thành như vậy, cũng quá yếu."

A Thủ chưa dứt lời, hắn vừa nói, Bùi Thủy giận sôi máu.

"A Thủ, ngươi còn cười cô ấy? Ngươi không yếu, vậy sao cần ba ngày mới khôi phục hồn lực? Nếu ngươi khôi phục hồn lực sớm hơn, A Cẩm cũng không đến mức biến thành như bây giờ."

A Thủ hừ hừ, không nói gì.

Bùi Thủy rất lo lắng cho Sở Cẩm, bản thân mình nhỏ như thế, ngay cả một cánh tay của Sở Cẩm cũng không đỡ nổi, nên giúp cô ấy sao đây?

"A Thủ, ngươi có biện pháp giúp A Cẩm trở lại phòng không?"

A Thủ hừ hừ: "Ta quá yếu, không có biện pháp giúp cô ta."

"A Thủ, ta biết ngươi lợi hại nhất, ngươi nhìn A Cẩm đáng thương như vậy, ngươi giúp cô ấy đi! Với lại, cô ấy biến thành như vậy cũng là vì ta cắn Sở Uyển Nhược mới hại A Cẩm, nếu A Cẩm xảy ra chuyện gì, lương tâm ta sẽ cắn rứt cả đời."

Bùi Thủy co được dãn được, hai chân tạo thành chữ thập, làm khóa hồn linh vang lên âm thanh.

A Thủ vô cùng hưởng thụ, Sở Cẩm đang ngã xuống ở từ đường lập tức biến mất.

"Cô ta đã trở về phòng." A Thủ nói.

Bùi Thủy xoay người chạy đến phòng Sở Cẩm, nàng đang ngủ trên giường, trên người Sở Cẩm đắp chăn sạch sẽ, khuê phòng so lần trước nó tới sáng sủa không ít.

Bùi Thủy không có thời gian suy nghĩ đây là công lao A Thủ, hay có người tới quét tước.

Nàng lo lắng cho thân thể Sở Cẩm hơn: "A Thủ, hiện tại A Cẩm thế nào?"

A Thủ: "Chỉ nhất thời hôn mê mà thôi, không có gì trở ngại."

Bùi Thủy thở dài một hơi, nàng đau lòng nhìn khuôn mặt suy yếu của Sở Cẩm, bờ môi khô nứt đến chảy máuu.

Xoay người, Bùi Thủy chạy ra cửa phòng.

Ước chừng nửa canh giờ.

Nàng ngậm ống trúc ước chừng bằng với cảnh tay nữ tử, nhảy lên giường Sở Cẩm, ống trúc nhỏ ra một ít dung dịch trong suốt sền, tạp thành cài sợi "dây nhỏ", dừng ở mép giường.

Bùi Thủy nâng vuốt vỗ vỗ gượng mặt Sở Cẩm, lại không thể đánh thức nàng, sau đó thử đè nhẹ lên miệng Sở Cẩm, khuông miệng miễn cưỡng mở ra một ít, nhưng hàm răng lại giống như cánh cửa vẫn như cũ khép kín, cản trở nó đúc nàng ăn.

Gặp khó khăn, tìm A Thủ.

"A Thủ, A Thủ, giúp ta mở miệng A Cẩm ra, cô ấy đã lâu rồi không ăn gì." Bùi Thủy nói với A Thủ.

A Thủ nhíu mày, con thú này nghĩ hắn vạn năng sao?

Từ Phượng phủ ra tới, lại giúp nó di chuyển Sở Cẩm, hồn lực của hắn đã dùng sạch rồi.

"A Thủ, ngươi mau giúp ta!" Bùi Thủy ngậm ống trúc không dễ chịu, miệng với hàm đều nhức mỏi, nàng thúc giục nói.

"Hồn lực của ta đã dùng hết, không thể giúp ngươi, chỉ có thể dựa vào chính ngươi." A Thủ đúng sự thật nói, lại tiếp tục nói: "Ngươi ấn vào huyệt trên người cô ta thử xem."

Bàn chân Bùi Thủy mềm mại, không linh hoạt giống như ngón tay người, ấn rất nhiều nhưng không tìm được vị trí huyệt.

Lại ấn một hồi lâu.

Sở Cẩm thở ra một hơi, dần dần mở to mắt, ánh mắt suy yếu nhìn thấy tiểu thú, mũi nàng chua xót, như thấy được người thân mình, khóe mắt chảy xuống hai hàng nước mắt.

"A Thủy.." Nàng phát ra giọng nói

"Kỉ kỉ kỉ.." Bùi Thủy cắn ống trúc trên dây thừng, nhìn thấy Sở Cẩm tỉnh lại, nàng vui đến mức từ chi chi biến thành kỉ kỉ.

Sở Cẩm vừa nói xong máu trên cánh môi khô nứt vỡ ra, một mảnh đỏ tươi không kịp khép lại, Bùi Thủy dùng chân duỗi tới miệng nàng, gác ở giữa hàm răng.

Sở Cẩm chỉ có thể giương miệng, tầm mắt mơ hồ ngơ ngẩn nhìn nó.

Mắt thú dừng ở miệng nàng, lắc lắc đầu với nàng, ý muốn nàng mở miệng.

Rút chân về, sau đó Sở Cẩm mở miệng ra, nó dùng hai chân trước ôm ống trúc, miệng ngậm dây thừng, từ từ đem ống trúc bỏ đồ ăn vào trong miệng nàng.

Đồ ăn đi xuống rất chậm, nó sợ làm nàng bị sặc.

Mỗi lần một miếng sau đó Bùi Thủy ngừng trong chốc lát, đợi nàng nhai xong.

Sở Cẩm đói bụng vài ngày, cho dù bất luận đồ ăn gì, đối với nàng đều là thuốc cứu mạng, nàng cố gắng nuốt, mãi cho đến khi ống trúc thấy đáy, nàng ăn xong một miếng cuối cùng liếm nhẹ lên cánh môi khô nứt.

Bùi Thủy đem ống trúc vứt trên mặt đất.

Ngoài cửa bỗng nhiên ùa vào một đám người.

Cầm đầu chính là Lý thị với Sở Uyển Nhược, đi theo phía sau còn có nha đinh và nô tỳ.

"Được lắm! Tiểu tiện nhân Sở Cẩm ngươi, lão gia phạt ngươi quỳ ở từ đường sám hối, ngươi cư nhiên lại trốn về đây, còn đến phòng bếp ăn cắp huyết tổ yến của bổn phu nhân. Ngươi biết huyết tổ yến kia rất quý báu không? Loại tiểu tiện nhân như ngươi cũng xứng ăn?" Sở lão gia không ở Sở phủ, Lý thị cũng không cần giả bộ thiện lương, bà ta liền lộ ra bộ mặt ác độc.

Sở Uyển Nhược nhìn thấy tiểu thú ở mép giường Sở Cẩm thần sắc ả khẽ biến, đồng tử mở to ra cẩn thận đánh giá tiểu thú, ả phát hiện nó có hai cái đuôi, hy vọng trong mắt Sở Uyển Nhược dần dần biến thành thất vọng.

Thú cưng của Mộc Vương chỉ có một cái đuôi, không phải hai cái.

Đây chỉ là một con dã thú, chỉ là giống với thú cưng của Mộc Vương, không phải tiểu súc sinh kia.

Oán giận của Sở Uyển Nhược trào ra lồng ngực, ả ở Mộc Vương phủ bị tiểu súc sinh kia cắn, về Sở phủ lại bị dã thú cắn. Đó dù sao cũng là tiểu súc sinh của Mộc Vương, ả không thể đụng tới nó, nhưng dã thú trước mắt này, ả nhất định phải lột da nó.

"Bắt lấy nó cột chặt vào giường cho bổn phu nhân, phải làm cho nó nhổ ra hết huyết tổ yến mà đã ăn." Đôi mắt Lý thị sắt bén như dao nhỏ, ác độc nhếch khóe miệng: "Nó thích ăn huyết tổ yến của bổn phu nhân đúng không? Cho nó nuốt lại những gì đã nhổ ra."

Nội tâm Bùi Thủy lạnh lẽo, Lý thị này thật sự rất độc ác.