Đã được một khoảng thời gian kể từ khi Hải Nam đi, sau đó tôi có vài lần thử nhắn tin cho anh ta nhưng không lần nào nhận được hồi âm cả. Đến đêm hôm nay tôi lại bất ngờ nhận được tin từ Hải Nam.
" Tôi đã tìm được sư phụ rồi nhưng ông lại vướng chút chuyện không thể cùng tôi tới chỗ em được. Có điều sư phụ có đưa cho tôi một bảo vật, ông ấy nói thứ này có thể giúp em tạm thời nhốt được thứ ở nhà em. Mà dù không nhốt được thì cũng khiến thứ đó bị thương nặng. Ngoài ra sư phụ còn tặng tôi mấy lá bùa ngăn được chú thuật của nó, cả nhà em sẽ không bị chú thuật ảnh hưởng nữa. Tôi đang trên đường tới, dự định là trưa mai sẽ tới nơi. Em cứ yên tâm đợi tôi".
Tôi đang rất hoang mang, đương nhiên tôi vẫn mong cuộc sống của mình trở về bình thường và thoát được tên chủ nhân chết tiệt. Nhưng hiện giờ trong người tôi lại chứa nội đan của hắn, tôi không biết dù nhốt được hắn theo lời Hải Nam nói có ngăn được sự ảnh hưởng của hắn với thứ trong bụng tôi hay không. Lỡ hắn nổi điên phát động nội đan gϊếŧ luôn tôi thì sao? Tôi đâu thể lấy tính mạng mình ra mà đùa giỡn được. Hơn nữa từ khi tới đây hắn chưa hề làm hại gì đến tôi hay gia đình tôi. À không trừ tôi ra. Nếu bây giờ tôi nghe theo Hải Nam thì tình hình có trở nên tồi tệ hơn không? Nhưng nếu tôi đem chuyện của Hải Nam nói với hắn tôi lại sợ hắn sẽ tìm cách mà hại Hải Nam. Dù sao Hải Nam cũng vì giúp tôi nếu lỡ anh ta bị làm sao thì lương tâm tôi sẽ không được yên.
Tôi cầm điện thoại đi qua đi lại trong phòng cuối cùng quyết định gọi cho Hải Nam. Chuông điện thoại reo lên vài lần thì đầu dây bên kia vang lên tiếng "alo".
" Alo! Hải Nam".
" Tôi đang trên tàu, ngày mai là tới trạm rồi. Đi thêm chuyến xe bus nữa chắc trưa mai là tới chỗ em".
" Hải Nam à! Tôi không cần anh diệt trừ hắn nữa".
" Hả? Tại sao?"
" À là do tôi hiểu lầm đó mà, có vẻ đúng như lời anh nói hắn là bán tiên thật".
" Vậy dượng em thì sao?"
" Dượng... à dượng đang công tác mấy tháng nữa sẽ về thôi".
" Sao em biết?"
" À...thì... Dượng gọi về cho tôi. Mà...anh yên tâm mọi chuyện đều ổn. Lúc trước là do tôi hiểu lầm nên mới nói vậy với anh". " Mặc Linh! Em nói dối đúng không?"
" Tôi... tại sao phải nói dối chứ? Tôi đâu có lý do nào bảo vệ hắn đúng không? Dù anh có gϊếŧ hắn thì cũng đâu liên quan đến tôi".
" Có thể hắn hạ thuật gì đó lên người em khiến em phụ thuộc vào hắn chẳng hạn".
" Không có!"
" Vậy mai gặp, đúng hay không tôi tự mình thấy mới tin".
Nói rồi Hải Nam tắt máy, tôi thử gọi lại anh ta cũng mặc kệ. Tôi nhìn điện thoại một hồi rồi nằm lên giường vùi đầu vào gối.
" Ahhh! Phải làm sao đây?"
_____
Buổi trưa, sau khi tan học tôi trở về nhà thì thấy Hải Nam trước cửa nhà mình. Anh ta bận áo thun trắng, khoác áo sơ mi ngắn tay sọc ngang màu xanh lục và trắng, bận quần jean đen xé gối, mang giày thể thao màu trắng viền xanh, trên lưng đeo ba lô. Khác hoàn toàn với bộ dạng quái gỡ lần đầu tiên tôi gặp, bộ quần áo lần này vô cùng hợp với anh ta. " Mặc Linh, đi học về à?"
Anh ta vui vẻ đi tới chào tôi, tôi mỉm cười đáp lại.
" Mới xuống xe bus hả?"
" Ừm! Đây tôi cầm giúp cho".
Anh ta đưa tay đỡ lấy chiếc cặp tôi đeo trên vai, rồi kéo thẳng tôi vào nhà. Đúng là cái độ tự nhiên của anh ta thì vẫn không đổi.
" Chào dì ạ!"
" Ủa! Hải Nam hả con, con tới chơi hả? Mà sao lần trước con đi vội quá vậy?"
" Dạ, nhà con có việc đột xuất nên kêu con về. Mà lần này con đến phiền nhà ta mấy ngày được không ạ?"
" Được chứ! Được chứ! Để dì chạy ra chợ mua ít đồ về nấu cho con ăn, chắc con đi đường xa mệt rồi. Con rửa mặt rồi vào phòng chú nghỉ ngơi nha".
Nói rồi mẹ tôi không đợi Hải Nam trả lời mà xách giỏ đi luôn. Nói thật tôi luôn có một ảo tưởng chỉ cần nhìn thấy Hải Nam thì mẹ quên luôn đứa con gái là tôi đây. Điều gì ở Hải Nam khiến mẹ thích vậy nhỉ? Tôi đưa mắt nhìn sang tên đang cười hì hì bên cạnh mình, ngoài cái mã ra thì thần kinh còn không ổn nữa, quái lạ sao mẹ lại thích chứ?
Đợi khi mẹ tôi đi khuất thì Hải Nam thu khuôn mặt cười lại hạ giọng xuống nói với tôi.
" Hắn đâu Mặc Linh?"
" À... ờ chắc đi đâu đó lát về ấy mà, tôi đi thay đồ trước đã".
Nói rồi tôi chạy thẳng vào phòng mình.
_____
Tôi đứng trước cửa phòng dượng hạ quyết tâm mà gõ cửa, chỉ với ba lần đập nhẹ vào thành cửa thì Hải Nam bước ra. Anh có vẻ mới tắm xong, hơi nước vẫn còn đọng trên người. Anh cầm khăn vừa lau tóc vừa hỏi.
" Sao vậy Mặc Linh?"
Tôi cố gắng giữ cho mình tự nhiên nhất có thể.
" À...thì... mẹ...à không... Hằng Nga... Không phải...Ý là Hằng Nga lúc trước có mượn vài cuốn sách của tôi, hiện giờ tôi lại cần gấp nó. Nhưng mẹ lại nhờ tôi tới siêu thị mua ít đồ rồi... Anh có thể qua đó lấy giúp được không? Tôi cắn môi nhìn Hải Nam, thấp thỏm chờ anh ta trả lời.
" Ừm, để tôi lấy cho. Em cần liền đúng không?"
Tôi gật gật đầu, anh ta nhanh chóng vứt khăn lên giường rồi bước ra ngoài. Lúc trước vì tôi từng nói Hải Nam là anh họ Hằng Nga nên tiện thể tôi có chỉ anh nhà của Hằng Nga để đề phòng.
Tôi nhìn theo bóng dáng Hải Nam khuất xa dần, đến khi chắn chắc anh đã đi khỏi nhà tôi mới thở phào. Từ nhỏ tôi đã không giỏi nói dối rồi, cũng may là Hải Nam dễ dàng tin không thì tôi không biết phải làm sao để dụ anh ta ra ngoài nữa.
Tôi đã suy nghĩ cả đêm rồi, cách giải quyết đơn giản nhất hiện giờ là trộm món bảo vật của sư phụ đưa cho Hải Nam.
Tôi nhanh chóng đi vào phòng sẵn tiện đóng cửa lại, chiếc ba lô màu đen của anh nằm yên dưới chân giường. Tôi mở nó ra, lục lọi. Trong balo cũng không có nhiều đồ gì, một ít quần áo, vật dụng cá nhân, linh tinh vài thứ lặt vặt và một đống bùa. Tôi nhìn cái đống giấy vàng vẽ chữ đỏ, có thể đây là bùa mà Hải Nam nói có thể giải được chú thuật gì gì đó nhỉ. Để cho chắc ăn tôi nghĩ mình nên lấy nó luôn.
Tôi lục lọi sâu hơn xuống đấy balo, kéo ra một xấp đồ được xếp ngay ngắn. Tôi nhanh chóng vứt xuống sàn nhà khi nhận ra ngay đó là gì. Là qυầи ɭóŧ đó, má ơi sao tôi lại lôi thứ này ra chứ? Tôi hít một hơi thật sâu cố xua đi sự ngại ngùng của mình rồi tiếp tục tìm kiếm.
Một cái gương cầm tay, sao Hải Nam lại có thứ này chứ? Sau đó tôi tìm thêm một chút nữa thì lại không tìm được gì nhìn có vẻ giống bảo vật trấn yêu trừ ma cả. Tôi nhìn đống đồ xếp gọn trên sàn, cố hình dung xem một món bảo vật lợi hại nên có hình dáng gì. Không lẽ nào là chiếc gương cầm tay bằng đồng đó. Chỉ có mỗi nó là nhìn khác biệt hơn nữa nhìn cũng có vẻ cổ xưa, bên trên khắc mấy chữ hán nữa. Ngoài quần áo đồ đạc linh tinh ra thì có mỗi cái gương thôi nên tôi nhanh chóng xác nhận là chính nó. Sau đó dọn dẹp gọn gàng lại như lúc ban đầu rồi rời đi.