Dượng Tôi Biến Thành Mỹ Nam Rồi

Chương 30: Tin đồn về cô Hoa



" Hôm nay chúng ta sẽ học về " Đột biến gen", các em lật sách ra trang 30".

" Đột biến gen là những biến đổi nhỏ trong cấu tạo của 1( đột biến điểm) hoặc một số cặp nucleotit. Đa số đột biến có hại, một số có lợi hoặc trung tính. Tác nhân gây đột biến có thể là..."

Giọng thầy đều đều vừa nói vừa viết lên bảng những chi tiết quan trọng trong bài giảng. Tôi không phủ nhận thầy không những đẹp mà giọng còn dễ nghe, hơn nữa cách diễn đạt cũng rất tốt. Hoàn toàn có tố chất của một giáo viên ưu tú. Nhưng vì tôi lăn lộn cả đêm trong khu nghĩa địa, trở về còn bị dọa một trận bởi Bạch Thanh Phong nên dù muốn cũng không có sức mà nghe nổi nữa. Đôi mắt tôi dần trĩu nặng xuống, tiếng giảng bài của thầy Nhất Hoàng như lời ru đưa tôi chìm vào giấc ngủ vậy.

" Mặc Linh, Mặc Linh... nè...dậy đi!"
Tôi mơ màng bừng tỉnh thì nhận ra Xuân Đào đang ra sức lay tôi, hơn nữa thầy Nhất Hoàng còn đang đứng kế bên bàn tôi mà cười. Nụ cười hòa nhã này khiến tôi thấy quen lắm, bất giác tôi nhớ tới Bạch Thanh Phong.

" Bộ thầy giảng chán lắm hả?"

Tôi lập tức ngồi thẳng người lại rồi lắc đầu.

" Không ạ! Thầy giảng hay lắm ạ!"

" Vậy tối qua em không ngủ à?"

" Em... Tại em thức hơi sớm thôi".

Thầy cười xoa nhẹ đầu tôi rồi bước về phía bục giảng. Tôi ngẩn ngơ tại chỗ, hành động này không phải nên dành cho học sinh tiểu học hay cấp một sao. Xuân Đào bên cạnh hích vai tôi vui vẻ nói.

" Thích nha, biết vậy tao cũng ngủ gật".

Tôi đưa mắt khó hiểu nhìn nó rồi chợt nhận ra vài ánh mắt hình viên đạn đang nhắm tới mình, tôi bất giác thấy lạnh sống lưng.

" Ai cho thầy vài ví dụ về đột biến có hại đi!"
Nhiều cánh tay đưa lên kèm theo đó là ánh mắt đầy mong chờ mà nhìn thầy Nhất Hoàng.

" Thảo, em nói xem!"

" Dạ. Ví dụ như bệnh bạch tạng, bệnh thừa chi hay thiếu ngón, bệnh câm điếc bẩm sinh ạ".

" Ừm, tốt lắm! Em ngồi xuống đi! Vậy cho thầy ví dụ về đột biến có lợi đi!"

Lại là nhiều cánh tay đưa lên, thầy Nhất Hoàng nhẹ mỉm cười rồi nói.

" Mặc Linh hay em nói thử xem!"

Tôi giật mình khi thầy gọi tên của mình vội vàng đứng dậy, cố suy nghĩ rồi nói.

" Dạ... đột biến ở cây lúa cho năng suất tốt hơn, trồng được nhiều mùa vụ hơn. Hay đột biến ở cừu siêu lông ạ. Mặc dù em thấy đột biến ở cừu có lợi cho con người chứ không phải con cừu".

Thầy cười nhìn tôi.

" Vậy em nghĩ cừu nên đột biến thế nào?"

" Dạ... theo em thì chẳng hạn như giúp tụi nó thông minh hơn, mạnh khỏe hơn. Hầu hết đột biến ở động vật và thực vật hiện giờ đều sinh ra để phục vụ con người. Nếu nói đột biến có lợi thì em thấy không đúng lắm ạ".
" Ừm... vậy ví dụ như khiến động vật đột biến thông minh hơn. Nhưng nếu loài vật quá thông minh thì sẽ dẫn tới rất nhiều hệ lụy. Chẳng hạn như, thầy chỉ nói ví dụ thôi nếu có con vật nào đó trở nên thông minh giống con người thậm chí là hơn cả con người. Em nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì?"

" Dạ... em... nghĩ là..."

" Loài người luôn thấy nguy hiểm khi có gì đó vượt tầm kiểm soát của bản thân, hơn nữa đối với thứ không biết, không quen thuộc lại càng đề phòng thậm chí tìm cách tiêu diệt".

Tôi hơi nhíu mày trước quan điểm của thầy nhưng cũng không biết phải tranh luận thế nào.

" Vậy sao thầy không nghĩ con người và loài động vật đó sẽ sống hòa bình với nhau ạ?"

Thầy cười, nụ cười rất nhẹ.

" Loài người luôn ích kỷ, luôn xem bản thân là loài thống trị. Sẽ không thể nào có chuyện đó đâu. Được rồi... em ngồi xuống đi!"
Tôi "dạ" một tiếng rồi ngồi xuống ghế, thầy lại tiếp tục bài giảng của mình. Không hiểu sao trong suốt buổi học tôi lại thấy thầy Nhất Hoàng vài lần hướng ánh mắt về phía tôi. Mà cũng có thể do tôi buồn ngủ nên nhìn nhầm thôi.

.......

Giờ ra chơi.

Xuân Đào vừa gặm miếng bánh trong miệng vừa nói.

" Mặc Linh, mày biết tin gì chưa?"

Tôi bất giác hỏi lại nó.

" Tin gì?"

Nó vui vẻ nhét miếng bánh vào miệng tôi rồi nói.

" Cô Hoa dạy anh văn đó sắp lên xe hoa rồi".

Tôi nhíu mày nhìn nó.

" Cô Hoa, nhưng tao nhớ là cô Hoa có chồng con rồi mà. Hơn nữa con cũng lớn rồi, bộ trường có cô Hoa khác nữa hả?"

Xuân Đào lắc lắc đầu.

" Làm gì có, cô Hoa đó đó. Mày không biết đâu ( nó hạ giọng) chị họ tao ở gần nhà cô Hoa đó. Chị tao kể là khoảng hai tháng trước chồng cô đột nhiên chết rồi. Bây giờ cô chuẩn bị cưới chồng khác đó".
" Mới hai tháng trước hả, chị mày có nhầm không?"

" Làm sao mà nhầm được, chồng của cô Hoa là cậu họ của chị tao đó. Tao chỉ nghe kể thôi, nhưng nghe nói lúc phát hiện xác thì kì dị lắm".

Tôi tò mò hỏi nó.

" Như nào?"

Nó cúi sát người tôi rồi hạ giọng.

" Thật ra chị họ tao không chính mắt nhìn thấy, nhưng cha của chỉ, bác ba tao là một trong những người đầu tiên nhìn thấy hiện trường. Hôm đó vốn chồng cô hoa có hẹn bác ba với mấy người trong xóm nữa đi nhậu mà đợi mãi không thấy người đâu. Hàng xóm bình thường cũng hay qua lại nhà nhau nên bác ba với mấy người khác vô nhà tìm chồng cô Hoa. Khi vào nhà thì không có ai cả, cửa thì mở, họ bước vào sau nhà thì thấy chồng cô nằm gục đầu vô xô nước. Mọi người thử lay người ổng thì nhận thấy ổng chết rồi. Lúc đó có kêu công an xuống, khám nghiệm tử thi nhận định ông ấy chết do ngộp nước hơn nữa còn không chịu bất cứ tác động bên ngoài nào. Là ổng tự bỏ đầu vô xô nước đến chết đó".
Tôi vừa nghe Xuân Đào nói vừa tưởng tượng tới tình cảnh đó, hơi rùng mình một chút rồi nói.

" Mà... có thể ổng xỉn quá nên mới..."

Xuân Đào không đợi tôi nói hết mà vội cướp lời.

" Lúc đầu nhiều người cũng nghĩ giống mày đó, nhưng trước đó ổng không hề uống rượu. Bên phía khám nghiệm cũng không tìm thấy chút cồn nào trong máu cả".

" Vậy... nguyên nhân là gì?"

Xuân Đào nhét nốt miếng bánh cuối cùng vào miệng rồi nói.

" Không ai biết cả, không điều tra được gì cả nên kết luận là tai nạn".

Tôi gật gật đầu với nó.

" Ừm đúng là kì lạ thật. Mà mày nói cô Hoa lấy chồng khác, theo tao nhớ cô có 2 người con đúng không?"

" Ừm đúng rồi! Một đứa con gái lớn 12 tuổi rồi, còn một đứa nhỏ hơn 7 tuổi".

" Tội nghiệp ha, còn nhỏ mà mất cha rồi. Mong là cha mới đối xử tốt với tụi nó".
Mặt Xuân Đào đột nhiên trở nên bực bội rồi nói.

" Cha mới gì? Mày không tưởng tượng nổi đâu chồng mới của cổ là cựu học sinh của trường mình đó. Nghe nói hồi trước cũng là học sinh do cổ dạy luôn, năm nay mới hơn 20 thôi".

Tôi bất ngờ nhìn nó.

"Hả? Hơn 20 thôi á! Vậy mà gia đình bên đó cũng chịu sao?"

" Tao nói mày nghe, cái này cũng là chị tao kể đó. Gia đình bên anh đó không chịu, dù sao cô Hoa cũng 40 tuổi rồi, chồng thì mới chết hơn nữa còn có 2 đứa con nữa. Nhưng anh ta lại đòi tự tử đó, hơn nữa còn từng tự tử bất thành rồi nên nhà đó phải đồng ý làm đám cưới".

Tôi cố tiêu hóa tin tức chấn động mà Xuân Đào kể nãy giờ, mặt còn chưa hết sốc thì nó lại nói.

" Còn nữa, 2 đứa con cô Hoa cũng được đem về bên nội nuôi rồi. Mày không cần phải lo nghĩ vấn đề cha mới có đối xử tốt với tụi nó hay không đâu".
Cô Hoa trong trí nhớ của tôi là một cô giáo rất hiền lành, cô khá giản dị quần áo đi dạy cũng toàn áo dài mang màu sắc nhẹ nhàng, kiểu dáng truyền thống. Cô luôn cột tóc gọn lại sau lưng, khuôn mặt chưa từng trang điểm. Nhưng đúng là từ đầu năm học đến giờ cô Hoa thay đổi rất nhiều. Không những bề ngoài trẻ hơn, ăn mặc phóng khoáng hơn, mà cô cũng bắt đầu trang điểm nữa. Điều gì khiến một người phụ nữ bình dị như cô lại thay đổi lớn như vậy nhỉ. Điều gì khiến cô lấy chồng mới chỉ bằng phân nửa tuổi của mình. Được rồi tình yêu không phân biệt tuổi tác, nhưng việc vội vã lấy chồng chỉ sau hai tháng chồng cũ mất, hơn nữa còn sẵn sàng đem con cho bên nội nuôi. Tôi không thể hiểu một người hiền lành như cô Hoa lại vô tình như vậy. Phải chăng trong chuyện này có vấn đề gì đó? Mà cũng có thể cô có nỗi khổ gì thì sao? Dù sao tất cả cũng chỉ là lời đồn truyền miệng, hơn nữa tôi cũng không biết rõ mọi chuyện nên không thể kết luận được đều gì cả.