Chúng tôi cùng ngồi đợi một lát thì Minh Đạt đi vào, tình trạng của cậu ấy đúng là tốt hơn rất nhiều. Ánh mắt cũng không còn sự ngây thơ của đứa bé như lần trước nữa. Nhưng có vẻ Minh Đạt vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Vì khi tôi chào, cậu ấy lại dùng đôi mắt xa lạ mà nhìn tôi rồi tiến thằng tới chỗ Đức Cường. Đến khi Đức Cường nói nhỏ gì đó với Minh Đạt, cậu mới ngẩng mặt lên gật đầu với tôi.
" Được rồi, đủ người rồi chúng ta đi thôi!"
Đức Cường đứng dậy nói lớn rồi ra hiệu cho mọi người cùng đi ra ngoài. Tài xế của nhà Đức Cường sẽ chở sáu người chúng tôi tới sân bay. Từ đây tới đó cũng mất tầm 1 tiếng, theo như vé máy bay thì 16h40 là bay, vậy thì chúng tôi có khoảng nửa tiếng để làm thủ tục nhỉ? Ủa mà khoan... thủ tục... giấy tờ...? Tôi giật mình nhìn sang Bạch Thanh Phong ở phía sau mình. Đúng rồi hắn đâu có giấy tờ đâu, hắn cũng đâu có dùng thân phận dượng tôi mà qua cổng an ninh được. Không lẽ Bạch Thanh Phong không hề biết chuyện này. Mà cũng có thể lắm hắn đối với điện thoại di động cũng mới biết dùng gần đây thôi thì việc thủ tục lên máy bay có không biết đi nữa thì cũng không có gì lạ cả. Lúc lên xe tôi vội chuyển thành ngồi hàng ghế sau cùng kế bên Bạch Thanh Phong chứ không phải Hằng Nga như ban đầu dự định. Hằng Nga hơi ngạc nhiên khi tôi lướt qua nó, Mạnh Hải thì nhanh chóng chớp lấy thời cơ vàng bạc mà tôi tạo ra. Nhìn khuôn mặt vui như mở hội của Mạnh Hải khiến tôi tức điên nhưng hoàn cảnh bắt buộc coi như cho nó được ít lợi lộc vậy.
Đến khi hoàn toàn ổn định chỗ ngồi, xe cũng bắt đầu chạy tôi mới hạ giọng nói với Bạch Thanh Phong.
" À... ngài có giấy tờ tùy thân đúng không?"
Hắn thờ ơ nói.
" Giấy tờ gì?"
Tôi mở to mắt nhìn hắn.
" Chứng minh nhân dân, căn cước công dân hay đại loại vậy".
Hắn lại thờ ơ vừa nhìn cảnh ngoài cửa vừa nói.
" Là cái gì? Ta không có!"
Tôi nhìn vẻ mặt của hắn mà phát bực trong lòng nhưng vẫn cố nhịn hạ giọng giải thích cho hắn nghe tầm quan trọng của mấy miếng giấy nhỏ xinh đó. Và đương nhiên nếu không có thì hoàn toàn không thể lên máy bay được. Hắn nghe tôi nói xong khuôn mặt cũng không đại biến gì, chỉ là thu đi vẻ thờ ơ nãy giờ nhìn thẳng vào tôi mà nói.
" Thời đại này đúng là rắc rối".
Hắn chỉ nói nhiêu đó rồi lại nhìn cảnh vật ngoài cửa xe, Bạch Thanh Phong đây là có cách giải quyết rồi, có vẻ như vậy hắn mới tỏ ra thản nhiên được. Mà nếu hắn đã không lo thì tôi việc gì phải gấp chứ?
Phía trước Đức Cường đang vui vẻ nói chuyện với Minh Đạt, Mạnh Hải thì đang say sưa kể cái gì đó cho Hằng Nga nghe. Tôi nhìn sang Bạch Thanh Phong kế bên vẫn yên lặng mà nhìn cảnh vật trôi ngoài cửa xe. Cái cảm giác lạc lõng này là sao đây? Tôi lôi tai nghe ra quyết định nghe nhạc.
Bài hát " Đã lỡ yêu em nhiều" của JustaTee vang lên. Tôi không hẳn là fan của bất cứ ca sĩ nào cả vì bình thường cũng ít khi nghe nhạc. Nhưng nếu nghe tôi sẽ chọn những bài mang giai điệu nhẹ nhàng tình cảm một chút. Đã lỡ yêu em nhiều rồi thì anh chỉ biết ngắm mưa
Nhìn qua hàng cây được bao nhiêu hạt mưa
Là trong anh được bấy nhiêu nỗi nhớ em
Đã lỡ yêu em nhiều rồi thì anh chỉ biết đếm sao
Nhìn lên trời cao được bao nhiêu vì sao
Là trong lòng anh còn bấy nhiêu những nỗi lo
...
Vì biết đâu sớm mai thức dậy
Em không còn đây ôm anh nhẹ hôn anh
Để tình ta cứ trôi lững lờ
Chờ giông và bão cuốn đi bất ngờ
Giờ lỡ đâu giấc mơ không thành
Em không còn kề vai anh tình mong manh
Một người đứng cứ trông với chờ người kia thì ôm giấc mơ
Vì đã lỡ yêu em rồi chẳng dám hứa xa xôi (chẳng dám hứa thêm gì nữa no no no no no)
Cứ nhắm mắt em lạc vào feel my love (can you feel my love love bae)
Dù cho bao mùa anh vẫn đây mà (thì tình anh vẫn luôn đây mà)
Chẳng phải kiếm đâu xa
Vẫn giữ đó bầu trời của riêng chúng ta (I love you so much I love you so much love you so much)
Để gió mang đi về một nơi không người (I love you so much)
Đã lỡ yêu
Vì một người lỡ yêu (lỡ yêu)
Ca từ rất hay kể về tình cảm của một chàng trai si tình, tôi vô tình nhìn về phía hắn, giai điệu bài hát cộng với khuôn mặt ngiêng của Bạch Thanh Phong đúng là cực phẩm. Tôi đưa điện thoại lên hướng về phía hắn chụp một bức hình. Hoàn toàn có thể làm bìa mv đó, quá trời đẹp luôn, tôi không ngờ mình lại có khiếu chụp hình như vậy.
_______
" Ủa anh họ mày đâu Mặc Linh?"
Hằng Nga khi ổn định chỗ ngồi trên máy bay thì quay qua hỏi tôi.
" Anh ấy đi chuyến bay khác rồi, lát nữa tới nơi sẽ tập hợp với chúng ta"
" Sao không đi chung luôn?"
" Anh ấy có tí chuyện cần giải quyết đó mà".
Nó gật đầu với tôi rồi không hỏi nữa. Tôi bóp chặt lấy chiếc vòng tay bằng ngọc trên tay mình, Bạch Thanh Phong đúng là cái quái gì cũng làm được. Trước khi lên máy bay hắn kéo tôi tới nơi vắng người rồi biến thành chiếc vòng tay này. Đây đúng là cách hay không những chuyện giấy tờ được giải quyết mà cả đống hành lý cũng đường đường chính chính chuyển qua cho tôi xách luôn. " Mà nè Mặc Linh!"
Hằng Nga lại quay qua kêu tôi.
" Hả?"
" Sao mày nói anh họ mày có gai vậy?"
Tôi giật mình dùng tay che kín chiếc vòng trên tay mong sao hắn không nghe thấy câu vừa rồi.
" À... có gì đâu. Anh ấy có chút khó ... tính nên tao nói vậy thôi".
Hằng Nga nhẹ gật đầu rồi đưa đôi mắt mờ ám nhìn tôi.
" Đó là anh họ mày thật hả?"
Tôi vội gật đầu.
" Thật mà!"
Hằng Nga hơi nhíu mày nói.
" Là họ hàng thế nào? Xa hay gần?"
Tôi suy nghĩ rồi nói.
" Họ hàng xa, rất xa luôn".
Hằng Nga đột nhiên mỉm cười với tôi.
" À vậy chắc không sao!"
Tôi đưa đôi mắt khó hiểu nhìn nó.
" Là sao?"
Hằng Nga vừa cười vừa kéo lấy tay tôi.
" Thì... xa như vậy dù hai người có tình cảm cũng không vấn đề gì cả".
Bỗng nhiên tôi thấy rùng mình, tôi đẩy nó ra nói.
" Mày nói cái gì vậy? Tao với tên đó là không thể nào". Hằng Nga ngây ngốc nhìn tôi một lúc rồi cười.
" Mày không giấu được tao đâu. Tao thấy giữa hai người ám muội lắm".
Cơn rùng mình lại tăng lên, tôi vội lắc đầu.
" Mày nhìn lầm thì có. Chắc chắn, tao khẳng định sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu".
" Mày ghét anh ta hả?"
Nó muốn tôi trả lời ra sao? Tôi đương nhiên không thể nói ghét rồi, mạng tôi nhỏ lắm, Bạch Thanh Phong thì thích chấp nhặt lắm biết không? Chuyện lần trước tôi viết trong nhật kí hắn vẫn còn ghi thù lâu lâu đem ra dọa dẫm tôi. Lần nào cũng kể cho tôi nghe vài câu chuyện lúc trước hắn trừng phạt nô ɭệ thế nào. Hắn kể vô cùng sống động khiến tôi đổ cả mồ hôi lạnh khắp người. Nếu tôi nói tôi ghét hắn, ghét chủ nhân đáng kính của mình. Hắn không biết sẽ dùng cách gì để phạt tôi nữa.
" Không ghét nhưng mà... nói chung không có chuyện đó đâu. Mày đừng nói bậy nữa. Làm ơn!" Hằng Nga chau mày nhìn tôi, đoạn nó rất vui vẻ nói.
" Không sao! Không ghét là được rồi. Hơn nữa anh ta lại đẹp như vậy, mà... anh ta còn thích mày nữa. Không phải là chuyện tốt lắm sao?"
Khí lạnh từ chiếc vòng tỏ ra khiến tôi bất giác run rẩy. Tôi vội tóm lấy Hằng Nga bên cạnh mà nói.
" Không có, Bạch Thanh Phong làm sao thích tao được mày đừng nói bậy được không?"
Nhưng có vẻ Hằng Nga vẫn chưa chịu thôi, nó tròn mắt nhìn tôi nói.
" Có mà, tao thấy anh ta nhìn mày hoài. Chắc chắn là..."
Hơi lạnh tỏa từ chiếc vòng càng nhiều thêm khi Hằng Nga nói, tôi vội chặn lấy miệng của nó.
" Nhìn tao là nguyên nhân khác... Mà đừng nói nữa, xin mày đó! Sau này đừng nhắc chuyện này nữa".
Tôi dùng đôi mắt khẩn cầu mà nhìn nó, mặc dù có vẻ hơi ngạc nhiên nhưng nó cũng chịu im lặng.
Tôi vội vỗ nhẹ vào chiếc vòng ngọc đang tỏ ra hàn khí trên tay mình nhỏ giọng nói. " Nó hiểu lầm thôi mà, ngài đừng giận! Ngài là chủ nhân của tôi mà, ngài quan sát nô ɭệ của mình cũng là bình thường thôi. Tôi sẽ không có bất cứ suy nghĩ quá phận nào cả ngài cứ yên tâm".
Một lúc sau nhiệt độ cũng trở về bình thường, tôi nhẹ thở ra một hơi. Bình thường Bạch Thanh Phong cao ngạo lắm, hắn luôn xem bản thân tôn quý nhất. Hắn lại càng xem tôi là nô ɭệ nhỏ bé không đáng nhắc đến. Vậy mà Hằng Nga lại nói hắn thích tôi, với bản tính cao ngạo đó lại nói hắn thích tên nô ɭệ thấp kém. Hắn sẽ nổi điên đó, may mà tôi chặn miệng nó kịp. Nếu không không biết hắn lại nghĩ ra trò gì để trừng trị tôi nữa.