Tôi tựa người vào cánh cửa nhà vệ sinh đưa mắt nhìn thanh niên bận bộ đồ ngủ màu vàng hình pikachu đang cầm bàn chải đánh răng trước mặt. Lúc này đây tôi có một vạn câu hỏi vì sao cần anh ta giải thích lắm đó. Mà anh ta lại cứ điềm nhiên như không khoan thai mà đánh răng. Tôi nhịn hết nổi khi thấy anh bắt đầu rửa mặt, nè anh là con trai đó sao còn rắc rối hơn cả tôi nữa chứ? Tôi đợi đến khi anh ta cầm khăn lau mặt thì túm luôn tay anh ta kéo thẳng lên tầng thượng.
" Từ từ Mặc Linh!"
Nhà tôi gồm một trệt và một tầng, tầng trệt có nhà bếp, nhà vệ sinh và phòng khách. Tầng trên có ba phòng ngủ và một nhà vệ sinh. Ngoài ra còn một tầng thượng nữa, tầng thượng thường được dùng để phơi quần áo. Trên đó trồng một vườn cây nhỏ, đây cũng là sở thích của dượng tôi. Tôi mặc kệ tiếng kêu của Hải Nam mà kéo anh ta thẳng tời cây lựu ở giữa sân thượng.
" Anh giải thích đi!"
Hai Nam xoa xoa bàn tay, có vẻ tôi dùng nhiều sức quá nên để lại một dấu hằn đỏ trên cổ tay anh ta.
" Thật là sao em không giống con gái gì hết vậy? Không dịu dàng gì hết".
Anh ta còn muốn tôi phải dịu dàng sao? Tôi đâu rảnh chơi trò đoán mò cả ngày với anh ta. Tôi gằng giọng.
" Nói ngay đi!"
Hải Nam nhìn tôi rồi cười.
" Được rồi, em không cần lo đâu. Người đó không phải là yêu quái hay ma quỉ gì hết, hắn sẽ không hại em hay người nhà em đâu".
Tôi híp mắt lại nhìn Hải Nam nói.
" Ý là sao? Không hại vậy sao giả làm dượng tôi? Mà không phải yêu quái chứ cái gì? Anh nói rõ ra xem".
Hải Nam bắt đầu luyên thuyên một tràn dài, anh ta nói suốt cả tiếng, có rất nhiều thứ tôi không hiểu anh ta nói cái gì cả. Nhưng đại khái ý chính Hải nam nói người "dượng" đó không phải là quỷ mà là bán tiên. Vốn đã tu hành hơn hai ngàn năm, vì chán cảnh u uất trên núi mà xuống nhân gian dạo chơi. Có cơ duyên trùng hợp thấy nhà tôi nhân mạch thịnh vượng, tổ tiên có nhân duyên với tiên gia. Nên quyết định trú ngụ tại nhà tôi. Xem như là nhà tôi may mắn khi được bán tiên ở nhờ. Sau này con cháu nhất định sẽ nhận được phúc khí, giàu sang phú quý muôn đời. Tôi càng nghe lại càng hoang man, Hải Nam càng nói lại càng hoa mỹ. Cái gì mà tu chín kiếp mới gặp được bán tiên như hắn, cái gì mà có duyên với tiên gia là điều may mắn đến dường nào. Tôi ngồi nghe một chút thì lại thấy có điểm không đúng lắm, xem ra không chừng Hải Nam đang bị hắn lừa rồi.
" Hải Nam, anh không cảm thấy kì lạ lắm sao? Dù đúng như anh nói đi nữa thì tại sao hắn lại giả làm dượng của tôi. Mấu chốt chính là dượng của tôi đâu rồi?"
Hải Nam bỗng trầm tư suy nghĩ, xem ra anh ta cũng không biết trả lời câu hỏi này thế nào.
" Hải Nam tôi biết anh là người tu đạo đương nhiên mong muốn gặp được thần tiên. Nhưng anh có chắc hắn thật sự là bán tiên không? Mà dù hắn có thật là bán tiên đi nữa thì anh có chắc hắn sẽ không hại người không? Huống hồ bây giờ hắn giả trang thành người thường lại lợi dụng vỏ bọc của cha dượng tôi. Anh có từng suy nghĩ tại sao hắn lại làm vậy không? Hắn là bán tiên có khả năng hô phong hoán vũ chạy tời nhân gian dạo chơi lại cần dùng vỏ bọc con người. Anh không thấy lạ sao?" Tôi dừng lại để Hải Nam suy nghĩ một chút, khuôn mặt anh ta trầm tư một hồi rồi như vỡ lẽ được chuyện gì đó nói với tôi.
" Mặc Linh em nhớ trước khi vào nhà tôi có thử dùng vài lá bùa không? Đó là vì quanh nhà em tỏ ra khí của thần tiên, tôi thấy rất lạ nên đã thử một chút. Đến khi gặp hắn ta thì tôi lại càng chắc chắn hơn nữa. Tôi khẳng định với em quanh hắn tỏ ra hào quang của thần tiên. Nhưng... đúng như em nói, chuyện này thật sự rất kì lạ. Hơn nữa từ khi gặp hắn tôi luôn tỏ ra mơ hồ bất giác mà thấy tin tưởng hắn ta tuyệt đối. Xem ra việc này đáng lo hơn tôi nghĩ nhiều rồi. Có vẻ hắn đã sử dụng chú thuật gì đó lên người tôi".
Tôi chớp chớp mắt nhìn Hải Nam.
" Chú thuật gì? Ý anh là sao?"
Hải Nam ôn tồn nói.
"Khi đối diện hắn tôi không suy nghĩ được gì cả. Chắc chắn hắn đã làm gì đó. Có điều chú thuật này có điểm yếu khi người bị hạ chú thuật nhận ra mình bị hạ chú thì nó sẽ không có tác dụng nữa. Vừa rồi những lời em nói đã thất tỉnh tôi đó Mặc Linh". " Vậy giờ sao? Anh nghĩ chúng ta có đói phó với hắn được không?"
Hải Nam lại rơi vào trầm tư thêm lần nữa, một lát sau anh lại nói.
" Tôi đúng là không có khả năng đối phó với hắn. Nhưng chắc sư phụ tôi có thể. Tôi sẽ liên lạc với sư phụ để hỏi xem sao".
Tôi ấp úng hỏi Hải Nam.
" Sư phụ của anh... có... lợi hại không?"
Bỗng Hải Nam trở nên rất khí thế, đứng dậy nói.
" Đương nhiên là lợi hại rồi. Sư phụ của tôi là cao nhân đắc đạo hàng thật giá thật đó. Ông ấy trừ yêu diệt ma vô số, yêu ma bị ông ấy phong ấn chất đầy cả căn phòng lớn trong tháp trấn yêu đó".
Tôi đưa mắt nhìn bộ dạng hoa chân múa tay khi nói về sư phụ mình của Hải Nam, thầm nghĩ ông ta lợi hại sao lại dạy ra anh như vậy? Nhưng tôi biết ít nhiều Hải Nam cũng sẽ nói sự thật. Hải Nam thật sự có sư phụ, ông ấy đương nhiên lại hại hơn anh ta. Dù ông ấy không lợi hại đến mức như Hải Nam miêu tả nhưng vẫn là hy vọng hiện giờ của tôi. Vì thế tôi không hề cắt lời Hải Nam, ngược lại còn hùa theo anh ta vui vẻ tán thưởng sự lợi hại của sư phụ anh ta. Mong anh ta mau mau liên lạc với sư phụ giúp tôi. Hải Nam đương nhiên rất vui vẻ, vừa cười vừa nói sáng mai anh ta sẽ truyền tin đi ngay, nhất định sẽ mời sư phụ xuống núi. Sáng sớm hôm sau Hải Nam đã rời đi, đi rất sớm lúc đó tôi còn chưa thức dậy. Anh ấy để lại tin nhắn nói với tôi rằng cứ yên tâm, anh ấy sẽ nhanh chóng tìm được sư phụ mình tới giúp cho tôi. Mới quen biết Hải Nam hơn một ngày thôi không ngờ anh ta lại nhiệt tình như vậy. Xem ra lúc đầu tôi đã hiểu lầm mà trách nhầm Hải Nam. Nhớ tới những gì mình đã nguyền rủa anh ta tôi thầm cảm thấy có chút hối lỗi. Chỉ một chút thôi vì Hải Nam vẫn chưa trả tiền cho tôi.
Tôi vốn nghĩ bản thân cứ như trước đây mà ở yên trong phòng tránh giáp mặt với người "dượng" đó nhất có thể. Vậy mà buổi chiểu mẹ lại thông báo rằng khuya nay sẽ khởi hành đi chùa trên núi cùng với em trai tôi. Đây là một chuyến đi hai ngày hai đêm đó, tôi vừa náo vừa đòi mẹ dẫn theo mình nhưng mẹ nhất quyết không chịu. Hơn nữa còn nghiêm mặt mà nhắc tôi nhớ về chuyện bức tượng quan âm vỡ đôi kia. Tôi đương nhiên không thể tiếp tục náo được nữa mà bắt đầu nghĩ cách khác. Ở một mình với kẻ nguy hiểm như vậy có cho vàng tôi cũng không dám đâu. Suy qua nghĩ lại tôi quyết định sẽ qua trú tạm nhà Hằng Nga. Chỉ cần tới giờ tôi về nấu cơm là được thôi. Chỉ là không ngờ tới khi gọi điện thoại cho Hằng Nga thì nhận được tin nó về quê ngoại chơi mấy ngày rồi.
Tôi khóc không ra nước mắt, sao nó lại canh đúng lúc này mà đi chứ, sớm hay muộn không đi nhất định phải là lúc này, lúc dầu sôi lúc bỏng mà tôi cần nó nhất hiện giờ.