Đường Vòng Đến Bên Em

Chương 61



Vài ngày sau, cô nhận được điện thoại của Tịnh Nhi, cô ấy nói rằng sẽ về nước vào chiều ngày mai. Trước tin vui đó cô cảm thấy phấn khởi hơn hẳn. Cô hứa rằng sẽ cùng gia đình của Tịnh Nhi đến sân bay đón cô ấy.

Nhưng thời gian Tịnh Nhi xuống máy bay chỉ sớm hơn 2 tiếng so với giờ ký hợp đồng với Hadara. Hadara đã đồng ý việc hợp tác với công ty sau nhiều lần Nghi Viễn kiên trì gửi gmail. Chính vì vậy lần này là một buổi ký kết hợp đồng rất quan trọng và hoành tráng khi có sự chứng kiến của rất nhiều người bên giới truyền thông và báo chí. Tất cả những thành viên của bộ phận nghiên cứu và chế tạo thiết bị điện tử đều bắt buộc phải có mặt để chào mừng Hadara chính thức hợp tác cùng họ.

Nhưng chuyện đón Tịnh Nhi về nước rất quan trọng nên cô đành xin phép anh cho cô được về sớm hơn giờ tan sở. Tất nhiên như vậy đồng nghĩa với việc cô sẽ không tham gia vào buổi ký hợp đồng để có thể đón cô bạn thân và thật may mắn khi anh đã đồng ý.

Đến ngày đón Tịnh Nhi, sau khi tan làm cô quay trở về nhà thay quần áo rất nghiêm trang và cá tính rồi nhanh chóng gọi taxi đến sân bay. Trong khi đó thì anh và tất cả mọi người vẫn đang ở công ty để chuẩn bị chào đón Hadara đến. Nghi Viễn sẽ thay mặt công ty trực tiếp ký hợp đồng với cộng sự mới nên Minh Nim không có mặt ở buổi lễ ký kết tại phòng họp mà anh sẽ âm thầm theo dõi quá trình buổi ký kết diễn ra trên máy tính tại phòng chủ tịch thông qua camera giám sát.

Khi cô đến sân bay thì ba mẹ và cô chú của Tịnh Nhi đã có mặt ở đó. Vì là con một trong gia đình nên Tịnh Nhi rất được ba mẹ yêu thương và nuông chiều. Chờ đợi gần 30 phút sau thì hình dáng quen thuộc đã xuất hiện, một cô gái mảnh mai với làn da sáng màu cùng gương mặt khả ái xuất hiện. Cô ấy đang kéo một chiếc vali lớn cùng một túi đồ khá to. Mọi người vừa nhìn thấy Tịnh Nhi liền vui mừng chạy đến. Nghe tiếng gọi của mọi người, Tịnh Nhi liền hớn hở bước nhanh về phía mọi người.

Vừa đến gần nhau thì Tịnh Nhi đã ôm chằm lấy ba mẹ của cô ấy mà nũng nịu:

– Con nhớ ba mẹ quá đi, bây giờ được về nhà ăn cơm mẹ nấu rồi!

Mẹ của Tịnh Nhi cũng xoa đầu con gái, mỉm cười dịu dàng nói:

– Con bé này chỉ giỏi nịnh chứ nhớ nhung gì ông bà già này.

Tịnh Nhi vội lắc đầu:

– Sao mẹ phũ phàng vậy ? Con nhớ cả gia đình mình lắm chứ.

Mọi người nói chuyện rôm rả cùng nhau, Tịnh Nhi cũng không quên làm nũng với cô chú của mình, họ đều là những người rất yêu thương cô ấy. Sau đó Tịnh Nhi quay sang ôm chằm lấy cô, nãy giờ nhìn cô bạn thân nũng nịu mà cô chỉ biết nhịn cười. Trong mắt Tịnh Nhi, Him Lam là một “người tình” đầy mạnh mẽ và “nam tính”.

Tịnh Nhi nhìn cô trìu mến:

– Người yêu à, mình cũng rất nhớ cậu nữa.

Cô mỉm cười tươi rói nhìn Tịnh Nhi:

– Mình cũng rất nhớ cậu. Cậu trở về mình rất vui, hôm qua hào hứng đón cậu đến mức nửa đêm không chợp mắt được.

Tịnh Nhi nghe vậy thì ôm chặt lấy cánh tay của Him Lam:

– Mình biết là cậu yêu thương mình mà. Lần này về mình có mua rất nhiều quà cho cậu luôn.

Gia đình Tịnh Nhi quyết định cùng nhau đến một nhà hàng dùng bữa xem như ăn mừng Tịnh Nhi du học trở về. Mọi người vui vẻ mong muốn cô đi cùng nhưng bất ngờ thay cô lại từ chối. Tịnh Nhi khó hiểu nhìn cô:

– Cậu không thể đi ăn cùng gia đình mình sao ? Lâu lắm rồi chúng ta chưa gặp nhau mà.

Cô vội vàng xoa dịu cô bạn và giải thích:

– Mình thật sự xin lỗi vì hôm nay mình có việc gấp phải đi. Mình đã cố gắng tranh thủ để có thể đến đón cậu. Mình sẽ bù đắp cho cậu sau được không ? Đừng buồn mình mà.

Tịnh Nhi vốn là cô gái hiểu chuyện và rất thấu đáo, nhẹ nhàng. Cô ấy mỉm cười:

– Mình chọc cậu thôi chứ mình hiểu mà, cậu cứ lo cho công việc đi, mình về nước rồi thì chúng ta có rất nhiều thời gian để gặp nhau. Khi nào cậu xong việc thì chúng ta “hẹn hò”.

Sau khi xong việc đón bạn thân về nước, cô lập tức rời khỏi sân bay. Tại công ty mọi người đang phấn khởi chờ đợi Hadara đến. Những nhà báo lớn cũng đã có mặt đông đủ để thu thập thông tin về lần ký kết hợp đồng lớn này.

Sắp đến giờ hẹn, một cô gái với phong thái ung dung bỗng bước vào phòng họp. Cô ta mặc một bộ quần áo trong rất phong cách thể thao, trên vai đeo một chiếc balo, chiều cao khiêm tốn, làn da nâu khỏe khoắn, gương mặt không có nét gì nổi bật. Người con gái lạ ấy nở một nụ cười vui tươi với rất cả mọi người có mặt trong phòng họp. Mọi người ai ai cũng chăm chú nhìn cô ta, họ sững sờ một lát nhưng rồi cũng đồng loạt vỗ tay chào mừng với một chút ngơ ngác trên biểu cảm khuôn mặt.